ĐAN VŨ CÀN KHÔN

Kim Dương võ thánh vừa chậm rãi đi về hướng ma chủng Thanh Long, trong lòng vừa nhủ thầm.

Ngay cả trữ vật giới chỉ mà hắn tích lũy tài bảo cả đời đều đã đưa ra ngoài, với tiềm lực cường đại của Tần Phàm, hắn tin tưởng trong vòng mười năm người kia có thể hoàn toàn trưởng thành.

Hắn đã ôm lòng chuẩn bị hi sinh, hắn chỉ kỳ vọng sau khi mình chết đi đầu cửu cấp quái vật tại Trấn Yêu Thành không thể nhanh như vậy phát hiện được tin tức về cái chết của mình, giúp cho Tần Phàm có được thời gian để trưởng thành.

Kim Dương võ thánh nhìn nhìn trên không, hắn có thể phát hiện Tần Phàm còn chưa quay lại khu vực an toàn, hơn nữa tựa hồ đang dừng lại giữa chừng tự hỏi chuyện gì đó.

- Vì sao tiểu tử kia còn chưa đi!

Điều này làm trong lòng hắn không khỏi có chút lo lắng, hắn cũng không biết bản thân mình còn có thể kiên trì được bao lâu.

Đối với khắp cả Vũ Thiên đại lục mà nói, Tần Phàm chính là mấu chốt!

Hắn có thể chết, nhưng Tần Phàm không thể chết được!

- Tần Phàm, nhanh trở về!

Ở trên đỉnh núi truyền tới thanh âm kêu gọi của Vân Phi Dương.

- Tần Phàm, mau trở lại, ngươi ở lại cũng vô ích thôi!

Cũng có nhân loại cường giả lên tiếng kêu gọi, trên thực tế không ít cường giả không muốn nhìn thấy một siêu cấp thiên tài như Tần Phàm bị giết chết, đặc biệt là một ít cường giả võ thánh hậu kỳ, bọn họ biết nhiều chuyện hơn mọi người, thậm chí cũng biết được trạng thái nguy cơ của nhân loại. Kim Dương võ thánh có thái độ không tầm thường đối với Tần Phàm, bọn hắn tựa hồ đều biết vị lão võ thánh kia đã xác định vị thanh y thiếu niên này làm người kế thừa trách nhiệm.

- Tần Phàm, mau trở về!

Kim Dương võ thánh cũng không thể không lên tiếng thúc giục Tần Phàm:

- Nhớ kỹ lời ta đã nói với ngươi, đừng…

Nhưng lời của Kim Dương võ thánh còn chưa dứt, đúng lúc này đầu ma chủng Thanh Long ở trên không trung cũng đã phát hiện có nhân loại đang đối kháng với hắn, không khỏi vô cùng nổi giận, thanh âm long ngâm mang theo khí tức viễn cổ ở cả sơn cốc chấn đãng không ngừng, sau đó thò ra long trảo hướng mặt đất hung hăng giậm xuống!

Một ít cây cối trực tiếp bị đánh vỡ thành mảng lớn, Thanh Long Trảo hung hăng đánh lên trên vùng đất biến thành kim thạch, nhất thời gãy vỡ thành từng khúc, từng khe hở xuất hiện bên trên nhìn thấy ghê người.

- Phốc!

Lúc này Kim Dương võ thánh phảng phất như bị công kích tâm thần, kim quang toàn thân không khỏi run rẩy, chỉ trong nháy mắt đã không nhịn được hộc ra một ngụm máu tươi.

Nhưng hắn vẫn kiên định nắm chặt tay, ngẩng đầu lên nhìn đầu ma chủng Thanh Long với ánh mắt bất khuất.

Hắn biết mình vẫn không thể ngã xuống!

- Tần Phàm, đi nhanh lên…

Thanh âm của hắn mong manh, tuy rằng hắn bức ra tiềm năng của mình nhưng so sánh với ma chủng Thanh Long vẫn còn có vẻ quá yếu.

Vẫn không có cách nào ngay mặt đối kháng!

- Oanh!

Ngay sau đó, ma chủng Thanh Long trảo xuống lần nữa, cả mặt đất chấn động, mặt đất kim thạch lúc này hoàn toàn gãy vỡ, từng luồng mộc hệ nguyên khí nồng đậm che kín khắp cả sơn cốc.

Đây là lĩnh vực của nó, nó không chấp nhận được có bất luận kẻ nào xâm phạm!

- A!

Lúc này Kim Dương võ thánh trực tiếp bị cỗ lực lượng cường đại đập vào khí huyết quay cuồng, khóe môi không ngừng tuôn ra máu tươi, mái tóc rối bời không chịu nổi, giống như nỏ mạnh hết đà.

- Tần Phàm, mau trở lại, ngươi như vậy sẽ hại chết Kim Dương võ thánh!

Nhìn thấy một màn này, cường giả nhân loại cũng không nhịn được đỏ mắt vội vàng hô hoán Tần Phàm.

Mà Tần Phàm vẫn không chút phản ứng, Chu Tước Dực chậm rãi phe phẩy, giống như lâm vào trạng thái ngây ngốc.

Ma chủng Thanh Long nhìn thấy nhân loại bên dưới vẫn chưa ngã xuống, vẫn còn dùng lực lượng yếu ớt phản kháng chính mình, điều này làm nó vạn phần phẫn nộ, lại một tiếng long ngâm truyền đến, phong vân cuốn động biến sắc.

Nó lại thò ra long trảo, lúc này nó muốn dùng một trảo đem nhân loại kia đập thành thịt vụn!

- Dừng tay!

Đúng lúc này một thanh âm như tiếng sấm sét vang vọng trong sơn cốc, một nhân loại càng thêm yếu ớt đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt của nó.

Nhân loại này còn dám chính diện va chạm vào uy nghiêm của nó!

Điều này làm ma chủng Thanh Long càng thêm nổi giận, đôi mắt nhìn lên thiếu niên kia, không cho phép có người xâm phạm tới uy nghiêm của nó!

Nó thậm chí đã bỏ quên nhân loại bên dưới sơn cốc, thu hồi móng vuốt vừa vươn ra một nửa, muốn đem thiếu niên trước mặt đánh bay.

- Tần Phàm, ngươi điên rồi, nhanh lên trở về, vô dụng!

Lúc này mọi người tựa hồ đều phát hiện được ý đồ của Tần Phàm, nhưng bọn họ biết chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi, hoàn toàn là hi sinh vô ích.

Lúc này Tần Phàm nắm chặt đôi tay.

Mà trong nắm tay là trữ vật giới chỉ phong cách cổ xưa, hắn biết giới chỉ này là của Kim Dương võ thánh. Người kia ngay cả trữ vật giới chỉ đều đưa cho hắn, điều này đại biểu vị lão võ thánh kia đã tính toán hi sinh chính mình.

Hắn không thể trơ mắt nhìn Kim Dương võ thánh chết đi như vậy!

Lúc mới gặp vị lão võ thánh kia, người này không cho hắn tiến vào trong Cửu Long Cốc, Tần Phàm còn tưởng rằng hắn có thành kiến với chính mình, cảm thấy được lòng dạ của lão võ thánh thâm sâu khó lường. Sau hắn mới biết vị lão võ thánh lòng mang thiên hạ, chính mình ở trước mặt hắn vô cùng nhỏ bé!

Ở tầng ba Cửu Long Tháp, lão võ thánh dặn dò còn phảng phất vang bên tai hắn, lưu lại Huyền Thổ không gian trân quý cho hắn, còn lo lắng an toàn của hắn bố trí phòng ngự, vừa rồi chỉ vì một câu nói của hắn liền đi trảm sát Khô Lâu đế vương thực lực cường đại, lấy được kim sắc tinh hạch vô giá không nói lời nào liền giao cho hắn!

Đây là người thủ hộ chân chính của nhân loại!

Chính mình còn từng hoài nghi vị trưởng giả tôn kính kia, một khắc này Tần Phàm cảm thấy thập phần áy náy.

Vừa ban đầu hắn vì viên ma chủng thứ tư mà đến, là hắn có dự mưu đem những cường giả nhân loại dẫn vào tình cảnh nguy hiểm, cũng là hắn làm cho Kim Dương võ thánh cần tiến vào cục diện chuẩn bị hi sinh.

Hắn cảm giác mình không thể tiếp tục như vậy!

- Nếu quả thật cần hi sinh, vậy để cho ta tới đi…

Vào lúc này, hai mắt Tần Phàm đỏ đậm, mỗi một tấc thần kinh đều run rẩy lên. Ở trên người của hắn, một loại khí lưu cực nóng bỗng nhiên xuất hiện, sau đó ba đầu ma chủng cũng bắt đầu dần dần thăng lên trong người hắn, mỗi một đầu dài chừng trăm trượng, tuy rằng không cường đại bằng ma chủng Thanh Long, nhưng có uy thế không cách nào bỏ qua.

Hắn thiêu đốt sinh mệnh lực của chính mình, làm tỉnh lại lực lượng tiềm ẩn tận sâu trong ba viên ma chủng!

- Tần Phàm hắn điên rồi! Hắn muốn làm gì!

Trên đỉnh núi mọi người nhìn thấy Tần Phàm muốn chính diện đối phó ma chủng Thanh Long, đều cảm thấy được võ tôn nho nhỏ kia đang tự tìm đường chết.

- Hình như hắn đang thiêu đốt sinh mệnh lực, một võ tôn nho nhỏ cho dù thiêu đốt sinh mệnh lực lại có được lực lượng mạnh bao nhiêu?

Cơ hồ mọi người đều đang thở dài, giống như đã nhìn thấy được một viên tân tinh sắp rơi xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc