ĐAN VŨ CÀN KHÔN

- Tiểu Phàm, đệ có nghe không, tỷ tỷ đang gọi đệ đấy...

- Tiểu Phàm, chỉ cần đệ tỉnh lại, chuyện gì tỷ cũng có thể đáp ứng đệ, về sau tỷ sẽ không bao giờ trách móc đệ nữa, cho dù về sau tu vi của đệ thế nào, tỷ vẫn sẽ luôn ở bên cạnh đệ...

- Tiểu Phàm, chỉ cần đệ tỉnh lại, tỷ sẽ bảo phụ thân khôi phục hôn ước của chúng ta.

- Tiểu Phàm, đệ mau tỉnh dậy đi...

...

Trong ánh trăng mờ, Tần Phàm nghe được một thanh âm của thiếu nữ, tình thâm ý nặng, thê thê thảm thảm, rõ ràng rất lạ lẫm, nhưng lại có thể khiến hắn nổi lên một cảm giác đau lòng.

Đầu rất đau...

Tần Phàm cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung lên, nghe được thanh âm này lại nhịn không được cố gắng mở to mắt ra, đập vào mắt là một thiếu nữ tuyệt sắc đang cúi đầu, cầm chặt tay của mình thấp giọng khóc nức nở, hắn vốn muốn động đậy một chút, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể dùng sức nổi.

Đây là nơi nào vậy? Đó là ai vậy?

Ah ――

Tần Phàm đột nhiên cảm giác ở sâu trong đầu mình truyền đến đau nhức kịch liệt, tiếp theo là cảm thấy có một luồng trí nhớ không hiểu mãnh liệt tuôn ra, khiến hắn không khỏi thở nhẹ một tiếng, theo đó con mắt cũng không khỏi lần nữa nhắm lại.

- Tiểu Phàm, Tiểu Phàm...

Nghe thấy tiếng thở nhẹ kia mơ hồ truyền đến, cô gái lại nhịn không được vui vẻ, ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng, vừa hay nhìn thấy bộ dạng thống khổ của Tần Phàm.

- Tiểu Phàm, đệ phải cố cầm cự, tỷ đi tìm y sư...

Thiếu nữ gạt đi nước mắt, lòng nóng như lửa đốt chạy vội ra ngoài, mà Tần Phàm thì vì phản ứng hỗn loạn trong óc đang thống khổ, cho nên cũng không để ý nhiều.

...

Ta còn chưa chết?

Võ Thiên đại lục? Đại Kiền quốc?

Đây không phải là Địa Cầu sao?

Tần Phàm cảm giác trong đầu mình như bị đại lượng tin tức quấn lấy nhau, giống như sắp nổ tung vậy, mặc dù hắn có tính tình vô cùng cứng cỏi, thần kinh có thể so với dây thép, nhưng giờ khắc này cũng không khỏi đau đến suýt hôn mê.

Cũng không biết đã qua bao lâu, trong đầu của hắn mới miễn cưỡng bình tĩnh lại. Hắn có cảm giác tất cả như mộng ảo, không chân thật. Hắn nhắm chặt mắt lại rồi một lúc lâu mới từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là một gian phòng với phong cách kiến trúc cùng cách bài trí vật phẩm trong phòng rất thanh nhã khác biệt, cổ kính! Mà Linh Khí trong không khí hắn hô hấp cũng đậm đặc hơn so với trước kia, lại làm cho người ta cảm thấy rất sảng khoái, đây là chuyện trước kia hắn không thể tưởng tượng nổi.

Gặp tình huống như vậy, lại phối hợp với những trí nhớ không hiểu trong đầu, Tần Phàm về cơ bản đã rõ chuyện gì xảy ra. Cho dù đồ vật trong phòng đều là giả dối thì không khí này cũng không thể làm giả a! Trên Địa Cầu làm sao có thể có được Linh Khí nồng đậm như vậy được.

Hắn run rẩy bờ môi, muốn nói gì đó nhưng lại không cách nào nói ra được, chỉ chôn bí mật vào thật sâu trong lòng

Ở Địa Cầu, Tần Phàm là đệ tử của một Đan Môn ẩn thế. Nhưng dù sao hắn cũng là người của xã hội hiện đại. Từ nhỏ cũng đến trường, công tác sinh hoạt như người bình thường. Tự nhiên cũng lên mạng, thậm chí còn xem qua những tiểu thuyết huyền ảo lưu hành rộng rãi trên mạng. Hắn đối với những việc xuyên việt, trọng sinh thường hay được nhắc tới trong đó kỳ thật cũng không xa lạ gì!

Chỉ có điều, hắn không nghĩ rằng chuyện này lại xảy ra trên người mình!

- Lò đan nổ tung, khiến cho không gian vặn vẹo. Thế nhưng ta có quý nhân phù trợ, linh hồn không bị tiêu diệt mà xuyên qua không gian và thời gian, đưa đến nơi gọi là Võ Thiên đại lục này, nhập vào người thiếu niên cùng tên cùng họ kia...

Tần Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, trong nội tâm hắn không khỏi nổi lên một hồi tư vị phức tạp. Sau khi sư phó quy thiên, hắn không còn người thân nào nữa. Hơn nữa, bởi vì thân phận đặc thù nên hắn cũng không thích kết giao với người khác. Cũng vì thế mà hắn không có lấy một vị bằng hữu nào. Nhưng dù sao Địa Cầu cũng là nhà hắn, nơi hắn sinh sống hai mươi năm nay, hắn đối với chỗ đó vẫn có chút lưu luyến.

Bất quá Tần Phàm vốn không phải là người bi quan. Hắn biết rõ khi lò đan nổ tung, bản thân đã chết đi. Có thể lại sống đã rất may mắn, nghĩ nhiều cũng vô ích. Điều chỉnh cảm xúc của mình, tâm tính của Tần Phàm cũng dần bình thản lại, rất nhanh nhìn thẳng vào hiện trạng của mình, cũng bắt đầu suy nghĩ thân phận và tình cảnh của mình hiện giờ.

Tính danh: Tần Phàm.

Tuổi: 15 tuổi

Thân phận: Đệ tử Chân Võ thế gia cửu phẩm Nam Phong thành, Đại Kiền quốc .

- Chân Võ thế gia là quý tộc của Đại Kiền quốc, đạt tới cửu phẩm, cửu phẩm là phẩm cấp thấp nhất, nhất phẩm là cao nhất.

- Tuy là loại thấp nhất, nhưng dù sao vẫn có thân phận quý tộc, cũng không tệ... Đã đến nơi này, vậy thì yên ổn mà ở thôi...

Sau khi nghĩ thông suốt, Tần Phàm có chút tự giễu cười khổ một tiếng, cố gắng xua đi cảm giác không khỏe trong người. Hắn ngồi dậy, hai mắt đánh giá hoàn cảnh bốn phía.

Có trí nhớ trước kia của "Tần Phàm" chỉ dẫn, hắn cũng rất nhanh quen thuộc. Hắn phát hiện gian phòng mình ở hiện giờ diện tích khá lớn, bài trí trang hoàng, thậm chí còn tốt hơn chỗ ở của hắn ở trên Địa Cầu nữa. Đối với cái này, Tần Phàm cũng tương đối hài lòng.

- Bất quá, Tần Phàm trước kia bị người ám toán trọng thương chí tử, xem ra sau này ta còn phải phiền toái một hồi rồi!

Đồng thời, Tần Phàm cũng rất nhanh nghĩ tới tình cảnh mình sắp phải đối mặt, hắn cúi đầu như có điều suy nghĩ.

- Tiểu Phàm, đệ đã tỉnh?

Đúng lúc này, thiếu nữ vừa mới rời đi mang theo một lão tiên sinh đi đến, trông thấy Tần Phàm đã tỉnh lại, lập tức kinh hỉ khiến hai mắt hiện lên một hồi hào quang.

Thiếu nữ này có một mái tóc đen nhánh thật dài, đôi mắt sáng, lông mày nhỏ nhắn, khuôn mặt xuất chúng, khí chất thanh nhã, mặc một thân quần áo màu xanh biếc, tuổi không lớn lắm, nhưng cũng đã thấy được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng.

Tần Phàm nhận ra thiếu nữ tuyệt sắc này tên là Tần Li, trên danh nghĩa là tỷ tỷ của Tần Phàm, không chỉ có sắc đẹp nổi tiếng Nam Phong thành mà thiên phú cũng kinh người, được Tần gia chủ coi là hòn ngọc quý trên tay. Trên thực tế nàng chính là thê tử đã định từ bé của Tần Phàm, nhưng sau này Tần gia gia chủ không có con gái, cộng thêm Tần Phàm trước kia không quá tiến bộ, phụ thân Tần Phàm liền thu Tần Li làm con gái nuôi, để tránh tai họa cho một nữ tử tốt như vậy.

Tuy rằng trong trí nhớ trước kia đã biết được "tỷ tỷ" của mình rất đẹp, nhưng lúc tận mắt nhìn thấy, Tần Phàm vẫn không khỏi có chút thất thần -- xinh đẹp, băng cơ ngọc cốt, eo thon chân dài, trên người Tần Li quả thật tập hợp hết cái đẹp của nhân gian! Càng khó được là khí chất thanh nhã kia, xuất trần như Tiên Tử vậy. Tần Phàm cũng vì vẻ đẹp của nàng mà ngây ngốc trong chốc lát. Trên Địa Cầu, hắn chưa từng nhìn thấy nữ tử nào có vẻ đẹp tuyệt mỹ như nàng!

Bình luận

Truyện đang đọc