ĐAN VŨ CÀN KHÔN

Vốn chỉ có hắn chặn giết người khác trong Yêu Thú Sơn Mạch, hôm nay rốt cục cũng gặp nhân quả báo ứng rồi.

- Kỷ Huyên Nhi, chỉ cần ngươi chịu buông tha ta, ta sẽ cho ngươi biết một bí mật! Bí mật này có thể khiến ngươi có được tuyệt bút tài phú, còn có thể có được võ kỹ cao cấp nữa!

Lúc này Phương Trọng phảng phất như bắt được một cọng cỏ cứu mạng, thi triển toàn thân đi thuyết phục Kỷ Huyên Nhi.

Trên mặt Kỷ Huyên Nhi vẫn không có một tia biến hóa, Tần Phàm chỉ mỉm cười, hứng thú nhìn Phương Trọng biểu diễn.

- Tần Phàm giết chết một đệ tự thế gia của đại gia tộc ở Càn Kinh, chỉ cần ngươi cùng ta hợp lực giết chết Tần Phàm báo thù cho hắn, đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ được khen thưởng lớn!

Thấy Kỷ Huyên Nhi thờ ơ, Phương Trọng la lớn.

Nghe được Phương Trọng nói ra chuyện này, sắc mặt Tần Phàm rốt cục cũng thay đổi.

- Ngươi có thể đi chết rồi.

Nhưng vào lúc này, sắc mặt Kỷ Huyên Nhi lại không thay đổi lạnh lùng nói, thân hình hóa thành một vệt tàn ảnh lập tức đi tới trước mặt Phương Trọng, dao găm màu đen trong tay xẹt qua một đường vòng cung tử vong.

- Ngươi ――

Phương Trọng vừa mới gọi ra võ giáp đã bị năng lượng lãnh nhiệt trên dao găm của Kỷ Huyên Nhi trực tiếp phá vỡ, sau đó cả người trứng lớn mắt ầm ầm ngã xuống đất.

Tần Phàm nhìn thoáng qua thi thể Phương Trọng, không khỏi hít một hơi lạnh, hắn phát hiện trên đó một mảnh cháy đen, từng đã là công tử văn nhã, hôm nay lại không ra hình người.

- Phương thiếu...

Đúng lúc này, đằng sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, Tần Phàm quay đầu xem xét, lập tức lộ ra sát cơ lạnh lùng, cái đuôi đi theo phía sau rốt cục cũng đuổi tới.

- Hừ!

Tần Phàm không nói hai lời, lập tức triển khai Lưu Tinh Bộ phóng về phía người kia.

Tuy rằng không biết người này vừa rồi có nghe được lời Phương Trọng không, nhưng vì cẩn thận, hắn sẽ không lưu lại tai họa ngầm này, huống hồ hắn lần này tới vốn chính là muốn nhỏ cỏ tận tốc Thanh Ưng mạo hiểm đoàn, cho nên cũng không cần phải hạ thủ lưu tình!

- Đoàn trưởng chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!

Người nọ trông thấy Tần Phàm xông nhanh tới, miệng cứng rắn nói, nhưng lúc này trong nội tâm lại hận không thể vả miệng mình một cái, nếu vừa rồi mình không phát ra thanh âm, có lẽ cũng sẽ không bị Sát Thần này phát hiện.

Thấy Phương Trọng thân là Võ sư cũng đã bị giết chết, hắn chỉ là Võ Giả bát cấp tự nhiên không dám dây dưa với Tần Phàm, hô lên một tiếng sau đó lập tức quay người chạy trốn, hắn biết rõ viện binh ở ngay sau lưng, chỉ cần kéo dài một thời gian ngắn thì hắn sẽ có đường sống.

- Ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn đâu!

Nhưng vào lúc này, thanh âm của Tần Phàm lại đột nhiên lạnh lùng truyền đến từ phía sau, mạo hiểm giả này liền bị dọa đến bể mật, hắn không thể tưởng được tốc độ của Tần Phàm lại nhanh đến thể, vậy mà đảo mắt đã đến ngay phía sau hắn!

- Ah ――

Mạo hiểm giả kia vùng vẫy giãy chết, rút ra trường đao bên hông rất nhanh chém về phía Tần Phàm .

- Phanh!

Tần Phàm chỉ thong dong giơ tay phải lên, trực tiếp dùng cánh tay chặn một đao kia, phát ra tiếng vang cứng rắn. Tuy rằng hiện giờ tay phải hắn không ở trạng thái Kỳ Lân Tí, nhưng cũng cứng hơn nhiều các nơi khác.

- Ngươi ――

Mạo hiểm giả kia trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không thể tin, Tần Phàm này vậy mà không sử dụng võ giáp, trực tiếp dùng tay chặn lấy một đao cơ hồ toàn lực của hắn!

Ngay cả Kỷ Huyên Nhi đang quan chiến ở xa xa cũng không khỏi lộ ra một tia động dung, không thể tưởng được thể phách Tần Phàm lại cường đại như thế, vậy mà có thể trực tiếp chống lại một kích toàn lực của Võ Giả bát cấp.

- Chết đi!

Tần Phàm ánh mắt lạnh lẽo, trở tay đánh một quyền lên ngực mạo hiểm giả kia, trong chớp mắt Linh Hàn Quyền Sáo xuất hiện, võ khí bộc phát, lồng ngực mạo hiểm giả kia như cự chùy mãnh kích, huyết nhục lập tức lõm xuống, mà võ khí lại xâm nhập vào trong cơ thể hắn, lập tức quấy nát trên tim hắn, trên mặt của hắn hoảng sợ, vẻ thống khổ vừa hiện, cứ giữ nguyên như vậy.

Bành Thi thể bay ra xa ba trượng mới ầm ầm ngã xuống đất.

- Phương Trọng vừa rồi nói ngươi cũng đã nghe được, ta đích thật đã giết chết một đệ tử của đại thế gia Càn Kinh.

Tần Phàm thu hồi bao tay, quay người nói với Kỷ Huyên Nhi, cũng không nói nàng không nên nói cho người khác biết chuyện này, chỉ trực tiếp thẳng thắn.

- Cái này không quan hệ đến ta.

Kỷ Huyên Nhi chỉ lạnh lùng nói.

Tần Phàm mỉm cười, tất cả còn lại cũng không phải nói nữa.

- Chúng ta là ở chỗ này chờ người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn đến hay là trực tiếp đánh đến tận cửa đây?

Tần Phàm lạnh nhạt hỏi, hiện giờ Phương Trọng đã chết, hắn ngược lại không có gì phải lo lắng nữa.

Kỷ Huyên Nhi không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn về phương xa.

Tần Phàm quay đầu lại, liền trông thấy bên phía Thanh Thạch Trấn đang có vô số nhân mã chạy tới, bụi mù cuồn cuộn, thế tới mãnh liệt, hắn ước chừng một chút cũng có gần trăm người.

- Người rất nhiều.

Sắc mặt Tần Phàm bình tĩnh, sau đó không nhiều lời nữa, hai người chỉ ở nguyên tại chỗ lẳng lặng chờ bọn người kia đến.

Vì chạy đi, những người này đều cỡi ngựa cao to, cho nên thoạt nhìn ngược lại rất khí thế, mà có vài mạo hiểm giả con mang cung trên người, thoạt nhìn rất có quy mô.

- Phương thiếu!

Hai người cầm đầu, một người cưỡi ngựa màu rám nắng, một người cưỡi ngựa màu đen. Vừa nhìn thấy thi thể Phương Trọng ngã dưới đất, người cưỡi ngựa đen kia lớn giọng hô, mà người cưỡi ngựa màu rám nắng thì sắc mặt trầm xuống, không phát ra tiếng.

- Còn có hai cái Võ sư.

Tần Phàm âm thầm dò xét, phát hiện hai người cầm đầu đã tế lên võ giáp, nhìn cường độ và màu sắc thì đoán chừng có cảnh giới thất Võ Sư bát cấp, mà gần trăm mạo hiểm giả sau lưng hắn cũng chỉ có cảnh giới võ giả thôi.

- Tần Phàm! Kỷ Huyên Nhi! Ta biết rõ các ngươi, các ngươi đủ liều lĩnh đấy, giết Phương thiếu còn dám ở nguyên tại chỗ chờ chúng ta, tốt, có can đảm! Trương Tông ta thập phần bội phục!

Trung niên cưỡi đại mã màu đen lạnh lùng nhìn Tần Phàm và Kỷ Huyên Nhi, trong miệng âm lãnh nói:

- Nhưng hôm nay ta ngược lại muốn xem năng lực các ngươi lớn bao nhiêu, lại dám hiển nhiên đối nghịch với Thanh Ưng mạo hiểm đoàn ta như thế!

Nói xong, hắn phất phất tay, mạo hiểm giả sau lưng mang theo cường cung lập tức lắp tên, chỉ là những người này cũng chưa đột phá đến cảnh giới Võ sư, ngược lại không thể sử dụng võ khí tiễn. Bất quá những tiễn thủ cấp võ giả này ở cùng một chỗ bắn cùng lúc, tuy là Võ sư cũng không dám khinh thị!

- Người của đoàn ba, toàn bộ ra khỏi hàng!

Nhưng vào lúc này, trung niên nhân cưỡi đại mã màu rám nắng một mực không nói gì lại nói chuyện, rất nhanh có gần hai mươi người theo hắn đi ra khỏi đội ngũ.

- Trần Kỳ, ngươi có ý tứ gì!

Tên Võ sư gọi là Trương Tông kia quát lớn, trợn mắt nhìn những mạo hiểm giả rời khỏi đội ngũ.

Bình luận

Truyện đang đọc