ĐAN VŨ CÀN KHÔN

Vừa rồi sử dụng Thiên Huyễn Châu đã thập phần gian nan rồi, hiện tại thậm chí là đứng cũng lộ ra có chút gian nan.

- Ah Vũ Hà! Là ta không tốt, là ta sai rồi!

Mà vào lúc này, Tần Thiên Hoành quỳ rạp xuống đất kia lại bỗng nhiên ngửa mặt lên trời lớn tiếng bi thiết, chân tình nhất thiết, để cho người nghe thấy cũng không khỏi động dung.

- Vũ Hà, chớ đi, chờ ta...

Sau một khắc, có thể là Tần Phàm không cách nào khống chế Thiên Huyễn Châu rồi, ảo cảnh bắt đầu tán đi, bất quá vào lúc này Tần Thiên Hoành lại vô cùng bi thống lớn tiếng la lên nói.

Tuy ảo cảnh đã tán đi, nhưng hắn vẫn lâm vào trong hồi ức thống khổ của mình.

- Chết! Tất cả mọi người đáng chết! Tất cả người ngăn cản ta cùng Vũ Hà ở chung một chỗ đều phải chết!

Kế tiếp càng làm cho Tần Phàm ngoài ý muốn chính là, Tần Thiên Hoành dĩ nhiên giống như nổi điên, đột nhiên trong miệng điên cuồng la lớn, sau đó liền thấy hắn nắm chặt trọng kiếm màu đen trong tay, thân ảnh lóe lên, sau một khắc, xuất hiện ở trong đám người đang xem cuộc chiến phía xa!

Kiếm quang bay múa, đối với những người này tiến hành tàn sát!

- Điên rồi! Kỳ Tích Chi Kiếm điên rồi!

Giống như là một đầu sư tử mạnh mẽ tiến nhập bầy cừu, tốc độ của Tần Thiên Hoành cực nhanh, trọng kiếm màu đen vung vẩy tầm đó, thậm chí những Võ Tôn cường giả có thể coi là bá chủ một phương kia, ở trước mặt của hắn vậy mà cơ hồ là hoàn toàn không có lực chống cự.

Tất cả mọi người đều sợ hãi kêu to, nhao nhao tránh né khỏi hắn tàn sát.

Đáng tiếc, Tần Thiên Hoành quá mạnh mẽ!

Chỉ là sau một lát, hơn mười người đang xem cuộc chiến, trong nháy mắt cơ hồ đều biến thành thi thể lạnh băng trên mặt đất, hơn nữa cơ hồ đều là một kiếm trí mạng, không có bất kỳ một cái nào may mắn, cường như tám chín cấp Võ Tôn cường giả cũng không có cách nào chịu đựng được một kiếm này!

- Ah Vũ Hà...

Rốt cục, thời điểm toàn trường còn lại ba bốn người, Tần Thiên Hoành đình chỉ giết chóc, chỉ là trong miệng phát ra tiếng hô thống khổ, sau đó thân ảnh liền một mực hướng về Tây Phương chạy đi, tựa hồ là đuổi theo tồn tại hư ảo.

Thấy một màn như vậy, không chỉ là mấy người sống sót kinh hồn chưa định còn lại kia trợn tròn mắt, dù là Tần Phàm cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm!

Hắn tuyệt đối thật không ngờ, mình chỉ là lợi dụng Thiên Huyễn Châu chế tạo một cái ảo cảnh, dĩ nhiên đối với Tần Thiên Hoành tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy!

Bất quá hắn cũng biết, cái này cũng không phải là công lao của Thiên Huyễn Châu, mà là Tâm Ma của Tần Thiên Hoành trong lúc vô tình bị tỉnh lại mà thôi!

Hai mươi năm vì tình vây khốn, không có biện pháp đột phá đến Võ Thánh chi cảnh!

Ở trước khi hai người chính thức động thủ, Tần Phàm cũng đã thăm dò qua Tần Thiên Hoành, hắn chỉ là vừa nghe nhắc tới chuyện cũ cùng nữ nhân hắn đã từng âu yếm, lập tức tâm thần đã chịu ảnh hưởng.

Cũng biết chấp niệm của Tần Thiên Hoành này cường đến loại trình độ nào, chỉ nhẹ nhàng bị điểm đốt, lập tức trở nên không thể vãn hồi ! Cái này có thể nói là sơ hở cùng nhược điểm lớn nhất của Tần Thiên Hoành rồi.

Một người như vậy, tuy là địch nhân, nhưng kỳ thật Tần Phàm vẫn là không khỏi ẩn ẩn có chút kính nể cùng đồng tình.

- Làm sao có thể! Kỷ Huyên Nhi nàng dĩ nhiên đang xung phá đạo tâm tình chi môn thứ ba rồi?

Mà vào lúc này, bỗng nhiên Tần Phàm cảm giác được nguyên khí cùng quy tắc ở giữa thiên địa chấn động cực lớn, lập tức kinh ngạc quay đầu nhìn về phía đỉnh núi sau lưng, trong hai tròng mắt đều là thần sắc khiếp sợ.

Lúc này, vòng xoáy nguyên khí cự đại trên bầu trời kia, không ngừng thu nạp nguyên khí, tốc độ kia vậy mà nhanh đến một loại tình trạng không thể tưởng tượng nổi. Trường Hà nguyên khí cuồn cuộn hội tụ cùng một chỗ, sắc trời cũng chịu cải biến.

- Người kia sắp thành công đột phá đến Võ Tôn chi cảnh rồi!

Lúc này, ba người mới vừa rồi sau khi Tần Thiên Hoành tàn sát sống sót sau tai nạn kia, đồng dạng phát hiện loại tình huống này, lập tức đều nhìn về đỉnh núi của Kỷ Huyên Nhi.

Mà lập tức ánh mắt của bọn hắn lại rơi vào trên người thiếu niên canh giữ ở trước đỉnh núi kia, lúc này thanh sam trên người Tần Phàm ở vừa rồi cùng Tần Thiên Hoành giao chiến đã trở nên rách rưới, lộ ra Thiên Trận Giáp phẩm chất bất phàm kia.

- Đã phá tan đến đạo tâm tình chi môn thứ ba rồi, nguyên hạch lúc này là phẩm chất cao nhất... Hơn nữa trên người Kỳ Tích Chi Tử này là có không ít bảo vật, còn có trữ vật giới chỉ của các cao thủ ngã trên đất, cũng là giá trị không ít...

Trong nháy mắt đó, ba người này đều nổi lên một ít tham niệm, bọn hắn đều nhìn ra được, hiện tại Tần Phàm đã bị trọng thương, trạng thái thập phần kém, chỉ sợ thực lực khó có thể phát huy ra ba thành.

Có thể nói, đây là cơ hội của bọn hắn!

Một cơ hội có thể cho bọn hắn một đêm phất nhanh!

Ba người hạnh vận còn sống sót này, đều là Võ Tôn chi cảnh, trong đó có hai gã là Võ Tôn cấp năm, một gã là Võ Tôn cấp sáu, hai gã Võ Tôn cấp năm kia tựa hồ là quen biết, vào lúc này âm thầm trao đổi.

- Sát!

Sau một khắc, hai gã Võ Tôn cấp năm này đồng thời ra tay, đột nhiên sử dụng ra sát chiêu của bản thân hướng về tên Võ Tôn cấp sáu kia đánh lén, tài bảo động nhân tâm, chỉ cần giết chết người này, như vậy di sản của các cường giả trên đất đều là của hai người bọn họ rồi!

Bất quá tên Võ Tôn cấp sáu kia lại sớm có chuẩn bị, nhìn đến hai gã Võ Tôn cấp năm này đồng thời hướng mình ra tay, không chỉ không có bối rối, ngược lại trên mặt lộ ra cười lạnh.

Quay mắt về phía công kích của hai người này, trên người của hắn bỗng nhiên bộc phát ra một cổ khí tức cường đại chấn động, dùng một loại tốc độ cực nhanh vượt lên trước, nháy mắt sau đó liền xuất hiện bên cạnh một tên Võ Tôn bên trái, tay khẽ phất lên, tên Võ Tôn cấp năm này lập tức bị miểu sát.

Tên Võ Tôn cấp năm khác nhì thấy vậy không khỏi run rẩy, rất nhanh hắn cũng giết chết gã Võ Tôn cấp năm này.

Toàn trường vẻn vẹn chỉ còn lại một người hắn mà thôi!

Nơi này đã biến thành biển máu, nhưng đồng thời cũng có tài bảo để cho người động tâm không thôi! Gần mười Võ Tôn cường giả, hai mươi cao thủ Linh Vũ Sư, tất cả tài vật của bọn hắn đều là vô chủ!

- Ha ha, những tài bảo này đều là của ta!

Nhìn xem hai gã Võ Tôn cấp năm kia đều ngã trên mặt đất, vào lúc này tên trung niên nam tử kia phát ra một tiếng cười to cuồng hỉ, sau đó ánh mắt của hắn có chút nóng rực quay đầu đi, nhìn về phía Tần Phàm xa xa còn đang nhắm mắt chữa thương kia.

Con mắt có chút nhíu lại.

Nếu bàn về tài bảo, hắn có thể nhìn ra được, thứ ở trên người Kỳ Tích Chi Tử này lộ ra trân quý nhất!

Kỳ thật để cho hắn động tâm nhất, rõ ràng không phải di sản trân quý của mấy cường giả nằm xuống trên mặt đất kia, cũng không phải một khỏa nguyên hạch, mà là các loại bảo vật trên người của Tần Phàm!

Bình luận

Truyện đang đọc