ĐAN VŨ CÀN KHÔN

- Trở về rồi.

Trong lòng Tần Phàm hơi trầm ngâm, hắn phát hiện mình đã về tới gian phòng bích họa thần bí ở Chân Vũ Thánh Địa mà trước kia tiến vào, Tiêu Tĩnh dẫn hắn cùng đám người Thái Hiên đi tới đầu tiên chính là nơi này.

Cũng chính là bây giờ hắn đã trở về đến trong Đại Càn quốc Chân Vũ Thánh điện rồi.

- Đúng vậy, lúc ấy ta chính là từ gian mật thất này tiến vào Chân Vũ Thánh Địa.

Hắn nhìn thoáng qua vách tường bốn phía, liền xác nhận xuống, những họa bích này vẽ đều thập phần không bình thường, lại để cho hắn ấn tượng khắc sâu.

- Chỉ là ta phải đi ra ngoài như thế nào nhỉ?

Lập tức trong nội tâm Tần Phàm thầm nghĩ, bất quá hắn cũng không nóng nảy, chỉ là bắt đầu tinh tế mà quan sát họa bích bốn phía lần nữa.

Một năm trước lúc hắn đi vào chỉ là một Linh Vũ Sư, nhưng hiện tại hắn đã là một Võ Tôn rồi, lần nữa trở lại trong phòng họa bích này, tâm tình hắn ngoại trừ biến hóa vi diệu ra, đối với họa bích tứ phía này tựa hồ cũng có chút cảm giác bất đồng.

Tần Phàm chậm rãi đi đến trước những họa bích này, ngón tay nhẹ nhàng mà sát qua ở phía trên, một loại xúc cảm đặc thù ở phía trên truyền đến, để cho hắn cảm giác được trong đó ẩn chứa rất nhiều huyền bí.

- Mỗi một mặt họa bích này đều là một cái thông đạo không gian đặc thù.

Sau một lát, hai mắt của hắn không khỏi ngưng tụ, trong nội tâm âm thầm khiếp sợ.

Bên trong họa bích tứ phía này, trong đó một vách tường là đi thông trong thiên điện của Đại Càn quốc Chân Vũ Thánh Điện, cũng chính là địa phương lúc hắn đến. Còn có một mặt là đi thông Chân Vũ Thánh Địa, hắn vừa rồi là từ một mặt họa bích trong đó truyền tống đi ra.

- Còn có hai mặt họa bích kia là đi thông địa phương nào?

Trong lòng Tần Phàm không khỏi trầm ngâm lần nữa.

Một gian mật thất nho nhỏ, vậy mà có nhiều bí mật như vậy.

Nếu như không phải hắn đã trở thành Võ Tôn, hơn nữa cảm ngộ võ đạo đối với Thiên Địa quy tắc, so với Võ Tôn bình thường thì mạnh hơn rất nhiều, như vậy hắn cũng khó có thể phát hiện.

- Địa phương như Chân Vũ Thánh Địa đã là đủ thần kỳ rồi, hai mặt họa bích này đã có thể cùng Chân Vũ Thánh Địa tồn tại ở bên trong cùng một mật thất, như vậy chúng nhất định cũng sẽ không đơn giản.

Ngón tay của Tần Phàm lần nữa xẹt qua họa bích, trong miệng thì thào nói.

Rất rõ ràng, Chân Vũ Thánh Điện này còn có rất nhiều bí mật hắn còn không có biết đến.

Bất quá hắn trải qua quá trình tiến vào Chân Vũ Thánh Địa, rất rõ ràng muốn tiến vào không gian kia sẽ khó như thế nào.

Không có người thần điện dẫn đầu, hắn cũng không dám tùy tiện mà tiến đi dò xét, nếu không rất có thể vĩnh viễn không có cách nào đi ra.

Sau khi phát hiện bí mật này, Tần Phàm đối với Chân Vũ Thánh Điện, thậm chí là hết thảy có quan hệ cùng Chân Vũ Thần, còn có mấy vị Thánh Tôn cũng là càng ngày càng hiếu kỳ rồi, đồng thời hắn cũng phát giác được mình đối với phiến đại lục này, hiểu rõ được vẫn là quá ít.

- Còn có Chân Vũ Thần kia, hắn là thật tồn tại hay sao?

Trong nội tâm Tần Phàm lần nữa hiện lên nghi vấn này, rất nhiều vấn đề, hắn cảm giác được không có cách nào giải thích. Cái nghi hoặc này trước khi hắn tiến vào Chân Vũ Thánh Địa, sau khi đi ra y nguyên vẫn là cảm giác mê man.

Tuy hắn đã tiếp nhận Chân Vũ thần chúc phúc, nhưng thật sự là hắn không có nhìn thấy Chân Vũ Thần.

Chủ yếu nhất là, nếu như Chân Vũ Thần thật sự tồn tại, hắn sẽ là tồn tại như thế nào? Hắn sẽ nhúng tay sự tình nhân loại, ở thời điểm nào đó sẽ can thiệp vận mệnh nhân loại hay không?

Hoặc là nói hắn vốn cũng chỉ là nhân loại mà thôi, chỉ là có được một ít năng lực cường đại mà nhân loại bình thường không có được.

Sau đó hắn lại lần nữa nhớ tới lúc trước sau khi mình tiếp nhận tám vị Thánh Tôn khảo nghiệm, trong đó Thánh Tôn Cách kia từng đề cập qua, chỉ có mình ở trong khảo nghiệm năm năm ước hẹn thắng được, mới có tư cách đi cống hiến cho Chân Vũ Thần.

Cái kia có phải là nói Chân Vũ Thần cùng mấy vị Thánh Tôn từng có tiếp xúc hay không, hơn nữa Chân Vũ Thần kia có đôi khi cũng sẽ cần nhân loại vì hắn làm việc?

Nghĩ đi nghĩ lại, tựa hồ thời gian dần qua Tần Phàm làm rõ một ít nghi vấn của mình, lúc này hắn cũng không phải là nghĩ ngợi lung tung, kỳ thật hắn là vì võ đạo về sau, thậm chí là vì người của mình suy nghĩ.

- Xem ra, Vũ Thiên đại lục này còn rất lớn. Còn có rất nhiều bí mật ah...

Cuối cùng Tần Phàm cũng không khỏi âm thầm cảm thán. Vốn hắn cho là sau khi mình đạt tới cảnh giới Võ Tôn, đã tính toán trở thành cường giả bên trên đại lục này, sẽ có tư cách đi thăm dò các loại huyền bí trên đại lục này rồi, nhưng hắn phát hiện mình đối với đại lục này hiểu rõ vẫn là quá ít.

- Vũ Thiên đại lục này có tám quốc gia, diện tích rộng lớn, di tích cổ nhiều vô số kể. Mà lâu như vậy đến nay, ta kỳ thật một mực còn hoạt động ở trong phạm vi Đại Càn quốc, căn bản còn không có cơ hội đi chính thức hiểu rõ đại lục này.

Lập tức trong lòng Tần Phàm nghĩ nói:

- Xem ra có cơ hội ta vẫn là đi ra ngoài, hảo hảo nhìn thế giới này một chút a.

Đại Càn quốc, ở bên trong tám quốc gia không coi là đại quốc gia.

Ầm ầm!

Nhưng vào lúc này, một tiếng chấn hưởng đặc thù truyền đến, trong mật thất đặc thù này, liền bắt đầu có vầng sáng thần bí lưu chuyển lên.

Mà ở họa bích lấp kín trước mặt Tần Phàm, cũng vào lúc này dần dần trở nên mơ hồ, sắc thái mộng ảo biến huyễn, cho đến về sau, chậm rãi xuất hiện một cửa vào mờ ảo.

- Cái này là ám đạo đi thông thiên điện của Chân Vũ Thánh Điện kia rồi.

Tần Phàm còn nhớ rõ tình hình một năm trước, lúc ấy Tiêu Tĩnh là mang theo hắn từ cửa vào này đi tới. Hiện tại đoán chừng là phương diện Chân Vũ Thánh Điện đã biết hắn trở về, cho nên mới mở ra ám đạo để cho hắn đi trở về.

- Đi trở về.

Nhìn ám đạo màu đen kia thầm nghĩ, Tần Phàm hít một hơi thật sâu không khí bên ngoài bay vào, cả người phảng phất giống như nhiều hơn một tí tinh thần, sau đó hắn liền ý định trực tiếp xoay người đi vào ám đạo màu đen kia.

Ông

~~Nhưng mà, cũng ngay đó lúc, bỗng nhiên Tần Phàm cảm giác được bên trong chiếc nhẫn trữ vật của mình tựa hồ có dị vật gì đó liều mạng xông ra bốn phía, tựa hồ là muốn phá tan chiếc nhẫn đi ra .

- Sao lại thế này?

Gặp dị huống này, dù là gần đây trấn định hắn cũng không khỏi biến sắc, phải biết rằng trong trữ vật giới chỉ đều là tử vật, có lẽ không thể nào xuất hiện loại tình huống này mới đúng.

Do dự một hồi, cuối cùng Tần Phàm vẫn là mở trữ vật giới chỉ, đem vật kia ra.

Bồng!

Mà theo vật kia bị Tần Phàm xuất ra, thứ này lập tức lẻn đến giữa không trung, hơn nữa lập tức bắn ra ra một hồi hào quang vô cùng chói mắt, thậm chí trong khoảng thời gian ngắn, Tần Phàm cũng nhịn không được nữa nhắm mắt lại.

Bình luận

Truyện đang đọc