ĐAN VŨ CÀN KHÔN

Người như vậy, chỉ cần nhìn qua cũng đã đoán được là một nhân vật không bình thường, huống chi người này còn là một cường giả lục kiếp Bán Thần.

- Đây là Vân Thiên của Vân Đỉnh Thành?

Nam tử này vừa xuất hiện làm cho cả tầng ba trà lâu bộc phát những tiếng kinh hô. Rất rõ ràng nam tử này cũng nổi tiếng không kém La Phong và Mạc Thiên Dương, cho nên mọi ngườ mới có thể liếc mắt liền nhận ra như vậy.

- Tuổi còn trẻ mà đã có khí độ như vậy, ngoại trừ hắn ra thì còn ai nữa?

- Đúng vậy, Vân Thiên khiến cho không ít thiếu nữ tôn sùng là tình nhân hoàn mỹ nhất. Hắn năm nay hai mươi chín tuổi, có tu vi lục kiếp Bán Thần, cùng vời La Phong và Mạc Thiên Dương đều là hạt giống tuyển thủ Thiên Tài Chiến lần này.

- Đúng là Vân Thiên. Ta đã gặp hắn một lần không thể nhận lầm. Không ngờ ba cường giả lục kiếp Bán Thần tham gia tuyển bạt Thiên Tài Chiến lần này lại cùng xuất hiện một nơi.

- Thú vị, thú vị! Chúng ta đợi xem kịch vui.

Vân Thiên xuất hiện khiến cho sự hứng thú của mọi người trong trà lâu tăng vọt, đôi mắt nhìn về phía trước.

- Tam anh tề tụ. Ha ha! Đúng là có trò hay để xem.

Mà Tần Phàm nhìn người nọ đi lên nét mặt cũng lộ sự vui vẻ

Ba cường giả lục kiếp Bán Thần tề tụ cùng một chỗ, hơn nữa đều tham gia tuyển bạt Thiên Tài chiến lần này. Cho nên bọn họ vô tình hay cố ý chạm mặt nhau, khẳng định sẽ có một vài sự tranh chấp nhr.

Nhưng qua một lúc, sự vui vẻ của Tần Phàm chuyển sang xấu hổ. Bởi vì lúc này hắn mới nhận ra vị trí huyền diệu của mình lúc này.

Gần cửa sổ chí có ba bàn lớn. Theo mắt người bình thường thì hắn rất không thích hợp để chiếm một chỗ.

Nói cách khác, xác thực có một trò hay để xem, chỉ là trò hay này hắn lại bị cuốn vào.

- Hắc hắc! Tiểu tử này thật sự không may chút nào...

Trong trà lâu, rất nhanh có người nhận ra tình cảnh của Tần Phàm lúc này.

- Ngược lại cũng không phải là không may. Không hiểu biết tự nhiên sáng tỏ, thực lực không bằng người đổi vị trí cũng không phải là không được?

Cũng có người nhìn ra, thế giới này mạnh được yếu thua. Thực lực không đủ cũng không thể nói là mất mặt.

- Không tệ. Tiểu từ này cũng coi là một tiểu thiên tìa. Đối mặt với ba người mạnh nhất nhưng hắn vẫn uống trà như thường, không hề có ý nhường.

Có người nhìn ra chút gì đó phụ họa nói.

Sau đó ánh mặt mọi người tập trung trên người Tần Phàm. Nhưng dưới ánh mắt mọi người Tần Phàm không có tự động nhường chỗ như bọn họ đã suy nghĩ.

- Điều này cũng có chút khó khăn ah!

Tần Phàm thu hồi ánh mắt nhìn về phía Vân Thiên, bất đắc dĩ sờ mũi, tự nói trong lòng. Nhưng hắn đã hao phí hơn một ngàn thần tinh để có thể ngồi ở chỗ này. Hơn nữa ấm trà còn chưa uống được bao nhiêu. Bây giờ bảo hắn rời đi, thực sự không cam lòng chút nào.

Chủ yếu là với tính cách của Tần Phàm, dù không có ngạo khí, không có ngông nghênh nhưng hắn sẽ không đơn giản mà nhường chỗ cho người khác. Đặc biệt là đối với những thiên tài trẻ tuổi, hắn cũng không muốn mình kém hơn họ.

Sau khi Vân Thiên đi lên tầng ba trà lâu ánh mắt nhìn về phía Mạc Thiên Dương và La Phong, nét mặt vô cùng vui vẻ, chậm rãi đi tới chỗ Tần Phàm.

- Ồ! Tiểu tử này còn chưa tránh ra?

Vân Thiên đi đến gần Tần Phàm, bốn phía xung quanh lại vang lên những âm thanh kinh ngạc.

- Chẳng lẽ tiểu tử này muốn nhân cơ hội kiếm được ít tiền? Nhưng dám lấy tiền của Vân Thiên, không thể không nói người này có chút đảm lượng.

Không ít người suy đoán ý đồ khác của Tần Phàm.

- Nhưng Vân Thiên nghe đồn phong độ vô cùng tốt, có lẽ tiểu tử này sẽ được như ý nguyện. Chậc, chậc! Tại sao vừa rồi ta không chiếm một chỗ trên cửa sổ nhỉ.

Có người thỏ dài nói.

- Vị trí cạnh cửa sổ mất một ngàn thần tinh, ngươi cam lòng sao? Huống chi ngươi cho rằng Vân Thiên có thể để người khác làm tiền mình một cách dễ dàng sao? Ngươi bình thường đã bị khí thế của lục kiếp Bán Thần làm cho tè cả ra quần rồi, ngươi làm nổi sao?

Một người trêu tức nói.

- Cũng đúng! Xem ra thực lực của tiểu tử này không tệ. Không biết Vân Thiên sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.

Thời điểm này cả tầng ba đều nghị luận, nhưng Tần Phàm vẫn thờ ơ.

Vân Thiên anh tuấn, cử chỉ nho nhã, phong độ nhẹ nhàng, chủ yếu hắn lại là một thiên tài tuyệt đỉnh, có được thực lực cường đại. Nam tử như vậy là tình nhân trong mộng của rất nhiều nữ tử. Người này nét mặt lúc nào cũng lộ ra sự vui vẻ, nhìn như hòa hòa khí khí nhưng Tần Phàm thấy được sâu trong mắt người này cất giấu sự hung ác nham hiểm, cũng không phải biểu hiện như bề ngoài.

Rất nhanh Vân Thiên đi đến trước bàn của Tần Phàm dừng lại. Hắn hứng thú nhìn Tần Phàm. Một tứ kiếp Bán Thần cũng không phải là thấp nhưng so với hắn còn kém xa. Luận gia thế của hắn ở trên Mạc Lợi đảo này cũng không có mấy ai có thể hơn hắn.

Vân Thiên cảm giác được đối phương không có thức thời như vậy.

- Vân thiếu gia! Ở đây đã có người ngồi, kính xin đi tìm bàn khác mà ngồi.

Vân Thiên vừa muốn mở miệng, Tần Phàm đã đoạt lời nói trước.

- Cái gì? Ta không có nghe lầm chứ? Tiểu tử này không chủ động nhường chỗ mà còn chủ động kêu Vân Thiên tìm bàn khác!

- Tiểu tử này nhất định là điên! Hắn cho mình là ai chứ? Một tứ kiếp Bán Thần có tư cách gì ngồi song song với hai lục kiếp Bán Thần?

- Hắc hắc! Có lẽ tiểu tử này muốn nhân cơ hội tạo chút danh tiếng cho mình. Nhưng hắn chỉ tự chuốc lấy khổ vào thân mà thôi. Người thông minh có thể hiểu được, đắc tội với thiên tài trẻ tuổi lục kiếp Bán Thàn là một chuyện ngu xuẩn.

- Đúng vậy! Tiểu tử này chắc cũng tham gia tuyển bạt Thiên Tài Chiến. Lúc này đắc tội với Vân Thiên, chính là muốn chết ah.

Nghe Tần Phàm nói là cả tầng ba trà lâu nổi sóng, mọi người nhìn về phía Tần Phàm không dám tin, tưởng mình nghe lầm. Dám nói chuyện với Vân Thiên như vậy, cả Mạc Lợi thành cũng không có mấy người.

Rất nhiều người đối với Tần Phàm không khỏi hiếu kỳ nhưng lúc này lại cười Tần Phàm không biết lượng sức mình. Mọi người nhìn hắn hả hả chuẩn bị xem kịch vui.

Vân Thiên một mực thể hiện phong độ, nghe Tần Phàm nói vậy cũng cảm thấy bất ngờ.

- Vân Thiên ta cũng không phải là người không giảng đạo lý. Ta sẽ trả gấp đôi giá tiền chỗ ngồi này cho ngươi như thế nào?

Vân Thiên mỉm cười, phong độ khí chất của hắn thuyết phục không ít người.

- Không có ý tứ! Không phải vấn đề thần tinh, ta thích vị trí này.

Tần Phàm lắc đầu nói.

- Cái gì? Nhân đôi gia tiền mà còn chưa hài lòng sao!

- Thật không biết tốt xấu!

- Tự tìm đường chết!

Nghe Tần Phàm cự tuyệt, khách nhân trên tầng ba trà lâu xôn xao, không ít người nhìn Tần Phàm cảm thấy ngứa mắt.

Mà Vân Thiên nghe Tần Phàm nói vậy thì càng thêm bất ngờ, vốn hắn cũng chỉ cho rằng Tần Phàm muốn nhân cơ hội kiếm chút ít thần tinh mà thôi. Nhưng hắn không ngờ rằng đối phương vân cự tuyệt. Không chỉ cự tuyệt mà hắn còn mất đi uy phong trước mặt hai đối thủ, Vân Thiên làm sao nhịn được.

Bình luận

Truyện đang đọc