ĐAN VŨ CÀN KHÔN

- Thúc thủ chịu trói? Ta nói rồi đấy, người nào ngăn ta thì chết đừng trách.

Hai mắt Tần Phàm bỗng nhiên lạnh lẽo, hắn vốn cũng không muốn đại khai sát giới, nhưng hôm nay những người này xem ra nếu hắn không giết một ít người, con đường tiếp theo tất sẽ ngày càng khó đi, sớm muộn gì cũng bị các cường giả chân chính như Nhiếp Bá đuổi theo kịp.

- Tỷ tỷ, ngươi đi theo đằng sau ta, những người này để ta giải quyết là được, tiếp theo Tần Phàm truyền âm nói với Tần Li, sau đó dưới chân dùng sức đạp mạnh trên mặt đất, cả người bắn nhanh về trước.

Vương Trù Đao trong tay Tần Phàm vung vẩy ra một mảnh ánh đao, ánh đao theo ánh sáng đỏ nóng rực bắn ra bốn phía, có một loại chói mắt đẹp đẽ .

- Ah --

Người vừa mở miệng nói Tần Phàm thúc thủ chịu trói phát ra một tiếng hét thảm, nhưng tiếng kêu của hắn còn chưa rơi xuống, mọi người liền hoảng sợ phát hiện, một cái đầu đen sì máu tươi đầm đĩa liền bay lên không trung.

Một gã Linh Vũ sư bát cấp, chỉ trong thời gian nửa hô lần hô hấp dĩ nhiên đã biến thành một cổ thi thể không đầu

Ánh sáng đỏ nóng rực của nham bích, ánh đao chói mắt của Vương Trù Đao, Huyết Quang thê lương đan thành một mảnh với vài loại hào quang, trong trận trận tiếng kêu thảm thiết, nhiều bông hoa tử vong đỏ như màu nở rộ trong thông đạo, sau đó lại nhanh chóng héo tàn.

Chỉ mấy lần hô hấp, cái lối này liền để lại mấy thi thể trên mặt đất, dưới lưỡi đao vô cùng sắc bén của Vương Trù Đao, thậm chí không có cỗ nào nguyên vẹn cả.

Những thanh âm ầm ĩ kia cũng rất nhanh yên lặng lại, mà theo sự yên lặng ở thông đạo nào, những nơi khác lúc này cũng trở nên yên tĩnh hơn một chút.

Cơ hồ tất cả mọi người trên núi đều nghe được tiếng kêu rên thê lương ban nãy, tất cả mọi người có thể đại khái đoán ra được đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

- Tỷ tỷ, chúng ta đi.

Giải quyết những người này, Tần Phàm lúc này vô cùng bình tĩnh, thậm chí có chút hờ hững. Tuy rằng hắn không phải người hiếu sát, nhưng đồng thời cũng không phải loại nhân từ. Những người này nếu đã cản đường hắn, hơn nữa bị hắn cảnh cáo còn không nghe, hắn chỉ có thể giết một người răn trăm người, giết gà dọa khỉ thôi.

Lần lượt trải qua thời khắc sinh tử, hắn đã minh bạch được tánh mạng con người yếu ớt đến cỡ nào. Nhiếp bá nói đúng, thế giới này, không có thực lực sẽ không có gì cả, chỉ có thực lực mới là tất cả. Nếu như không có thực lực, hắn quả thật chỉ có thể thúc thủ chịu trói, mà kết quả của thúc thủ chịu trói tự nhiên là bị giết người đoạt bảo rồi.

Mà Tần Li trông thấy những thi thể không hoàn chỉnh trên đất cũng không khỏi có chút biến sắc. Nhưng nàng cũng không phải nữ nhân bình thường, từ khi chưởng quản toàn bộ Nam phong Tần gia đến nay, nàng đối với những chuyện đã nhìn thấu triệt rồi, thậm chí nàng cũng hạ lệnh tiêu diệt qua mấy thế lực cường đạo muốn cướp đoạt Luyện Dược của gia tộc.

Hiện giờ phía trước có trở ngại, phía sau có truy binh, nàng biết đây cũng không phải lúc nên nhân từ, lập tức cũng thi triển thân pháp, cực kỳ nhanh chóng vượt qua những thi thể kia, cùng Tần Phàm tiếp tục phóng về phía đỉnh núi.

Bọn người Nhiếp Bá càng đuổi càng gần, khi bọn hắn đến nơi Tần Phàm đại khai sát giới ban nãy, thấy thành viên Minh mình chết đầy đất, hơn nữa tử tướng thê thảm. Một bên cảm thấy bi phẫn không thôi, một bên khác lại kiêng kị sự vô tình quyết đoán của Tần Phàm.

Mười Linh Vũ sư này, mỗi một người đều là thiên tài tinh anh của các quốc gia và đại gia tộc, thiên tân vạn khổ mới tiến nhập Chân Vũ thánh địa, bọn hắn ngày sau đều có thể trở thành Võ Tôn được người tôn sùng, nhưng hôm nay, bọn hắn cứ như vậy mất đi tiền đồ sáng lạn.

Bọn hắn kiểm tra một chút, mười Linh Vũ sư này toàn bộ đều bị chết đến không thể chết lại được nữa.

Tần Phàm thật sự nói giết liền giết, hoàn toàn không chút hạ thủ lưu tình.

- Tần Phàm, ngươi chết không yên lành đâu.

Thấy bộ hạ của mình bỗng chốc bị Tần Phàm giết nhiều như vậy, Nhiếp Bá và Viên Cảnh Thiên vừa mới tỉnh lại còn hết sức yếu ớt đều vô cùng bi thống, phẫn nộ gầm lên trong thông đạo.

- Tất cả mọi người nghe đây, nhất định phải kết thành đội ngũ ngoài ba mươi người đi ngăn chặn Tần Phàm. Tên Tần Phàm này thập phần nguy hiểm, chớ hành động một mình.

Tiếp theo thanh âm của Nhiếp Bá quanh quẩn quanh núi, sau đó hắn cắn răng một cái, lần nữa kích phát tiềm năng toàn thân, thi triển tốc độ nhanh hơn nữa đuổi tới phía trước.

- Kết thành đội ngũ ba mươi người mới có thể ngăn chặn Tần Phàm? Thực lực Tần Phàm lại khủng bố như vậy, đa số chúng ta đều có thực lực ngoài Linh Vũ sư, những vẫn cần ba mươi người mới có thể ngăn cản Tần Phàm sao?

- Tần Phàm chỉ mới tiến nhập Chân Vũ thánh địa ba tháng thôi, thật sự khủng bố như vậy sao?

- Ba tháng ah, lúc trước ta phải mất ba năm mới đột phá đến cảnh giới Linh Vũ sư đấy, chẳng lẽ hiện giờ thực lực Tần Phàm đã đạt đến Linh Vũ sư đỉnh phong nhanh như vậy sao?

- Điều đó không có khả năng a, nghe nói Tần Phàm năm nay mới mười tám tuổi ah

- Cảnh giới của hắn có lẽ còn không có đạt tới Linh Vũ sư đỉnh phong, nhưng thực lực của hắn có lẽ thực sự đạt tới trình độ này. Vừa rồi các ngươi cũng trông thấy tình hình Tần Phàm đối phó với Viễn Cổ hỏa thú phải không? Lấy thực lực Linh Vũ sư bát cấp, ngươi dám chính diện đi đón đánh hỏa thú kia không? Ngươi có thể tạo thành tổn thương lớn như vậy với hỏa thú không?

- Ách, đúng là như thế, thực lực Tần Phàm ta nghĩ cũng không kém Nhiếp Bá Viên Cảnh Thiên bao nhiêu.

Lúc này đại bộ phận người đã rút ra nơi gần miệng sơn cốc, sau khi nghe những tiếng kêu thảm thiết và mệnh lệnh cảnh cáo của Nhiếp Bá vừa rồi, những người này không khỏi nhao nhao nghị luận, cả đám đều khiếp sợ đối với thực lực Tần Phàm.

- Ồ? Tiêu Minh, ngươi là vừa vặn từ trước chạy đến sao? Có nhìn thấy Tần Phàm không?

Mà đúng lúc này, vừa vặn có một người từ thông đạo phía trước hoảng sợ vạn phần chạy về.

- Nhìn thấy Tần Phàm có hơn mười Linh Vũ sư toàn bộ đều bị hắn thoáng cái giết chết, tình cảnh kia các người không thấy, thật sự là quá kinh khủng, Tần Phàm cầm một vũ khí giống như dao phay, những người kia toàn bộ đều bị hắn một đao giết chết, hơn nữa thi thể còn không cái nào được nguyên vẹn, dù sao ta cũng không cản được hắn, các ngươi muốn cản thì cản đi.

Người gọi là Tiêu Minh kia vẫn còn sợ hãi nói, sau đó không trả lời người này nữa, chỉ dùng tốc độ cao nhất chạy ra ngoài núi.

- Tần Phàm thật sự khủng bố vậy sao?

Những người lưu lại lúc này không khỏi hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều có chút trầm trọng.

- Chúng ta ở đây còn hơn năm mươi người? Chẳng lẽ chúng ta lại sợ mình Tần Phàm sao?

Mà cũng có một ít người không tin tà nói.

Mà ngay khi Tiêu Minh ly khai không lâu, phía trước thông đạo liền bắt đầu có một hồi tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, bất quá tiếng bước chân mặc dù có chút dồn dập, nhưng không chút nào lộn xộn, ngược lại lộ ra thập phần trầm ổn.

Bình luận

Truyện đang đọc