ĐẠO QUÂN

Chương 206: Chỉ điểm sai lầm
Edit : Luna Huang

Từng đợt từng đợt ‘kinh hỉ’ nối tiếp nhau, làm cho Lục Thánh Trung rung động không nhẹ, Tống gia xong rồi, ba phái phụ thuộc vào Tống gia cũng đã đầu phục bên này, càng không nghĩ tới là Thương Triều Tông lại quật khởi nhanh như vậy, thế mà đã chiếm được quận Thanh Sơn rồi sao?

Trường kỳ bị giam giữ trong địa phương không có ánh mặt trời, tuy là có chút không biết thời gian lưu chuyển, thế nhưng cũng không đến nỗi không ước lượng được, cái này mới qua bao lâu, mà đã xảy ra biến hóa lớn như vậy?

Mặc dù có chút khó có thể tin, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, người ta không nhất thiết lấy loại chuyện này ra lừa gạt hắn, có thể ngồi xuống cùng hắn đàm luận, hiển nhiên là chuẩn bị giăng tấm lưới, chuyện này là thật hay giả quay đầu hắn được thả ra liền biết, không thể lừa gạt được.

“Nơi này là quận thành quận Thanh Sơn?” Lục Thánh Trung thử hỏi.

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười gật đầu.

Lục Thánh Trung trầm mặc, trên đường áp giải hắn đến đây, hắn có chú ý tới đây là một thành trì, nguyên lai chính là quận Thanh Sơn.

Lục Thánh Trung: “Ngũ Lương sơn có dự định gì ta đi đâu để biết đây?”

Nhấp thêm một ngụm trà, Ngưu Hữu Đạo đặt chén trà xuống, ngón tay chỉ lồng Kim Sí treo ở một bên, “Kim sí lấy được từ chỗ ở của ngươi tại huyện Thương Lư bên kia, vẫn luôn giữ lại cho ngươi, sao không thử liên lạc với sư môn xem sao.”

Lục Thánh Trung quay đầu nhìn về phía lồng Kim Sí bên kia, không khỏi cười khổ, “Xem ra ngay từ đầu ngươi đã có ý đồ với Ngũ Lương sơn ta.”

Hắn không có đoán sai, ngay từ đầu Ngưu Hữu Đạo thật sự là có ý đồ với Ngũ Lương sơn, Ngũ Lương sơn chính là cái gọi ‘hậu lễ’ mà Ngưu Hữu Đạo chuẩn bị cho Thương Triều Tông, chỉ là thế cục biến đổi, kế hoạch cũng phải thuận theo mà ứng biến.


Ngưu Hữu Đạo: “Không nói tới có ý đồ gì, sự tình ép buộc là khó mà lâu dài, đôi bên cùng có lợi mới là con đường lâu dài.”

Lục Thánh Trung: “Muốn mời Ngũ Lương sơn đầu nhập vào bên này?”

Ngưu Hữu Đạo không có thuận theo câu hỏi này, nói “Ngũ Lương sơn có thể rơi xuống tình trạng hôm nay, năng lực chưởng môn quý phái là ta không dám lấy lòng. Kỳ thật ta vẫn cho rằng, bằng năng lực Lục huynh, ở trong nội bộ Ngũ Lương sơn, có chút giống như ‘nhân tài không được trọng dụng’, Lục huynh hoàn toàn có thể làm ra được cống hiến lớn nữa cho Ngũ Lương sơn, cũng có thể cầm đầu Ngũ Lương sơn đi càng xa hơn, nếu mà Lục huynh có thể làm chưởng môn của Ngũ Lương sơn, để cho Ngũ Lương sơn hưng thịnh hơn cũng không phải là chuyện không thể.”

Lục Thánh Trung cười nhạt, “Ngươi đang nói đùa sao?”

“Nói đùa? Thật sự không có nói đùa.” Ngưu Hữu Đạo từ từ lắc đầu, nâng ấm châm trà: “Bên này nha, trên có Thiên Ngọc môn, dưới có Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn, tùy tiện nhà nào cũng có thể dễ dàng tiêu diệt Ngũ Lương sơn. Chỉ cần Ngũ Lương sơn đến nơi này, Lục huynh muốn làm sao nắm giữ Ngũ Lương sơn đều được, Lục huynh muốn lúc nào xử lý chưởng môn quý phái cũng chỉ là chuyện một câu nói, người nào không phục, Lục huynh muốn làm sao tiêu diệt đều được hết, việc này là rất chân thực, không có chút nào là đùa.”

Lời giải thích này rất đơn giản thô bạo, hơn nữa còn rất lộ liễu, rất bỉ ổi vô sỉ, Viên Phương đứng một bên nghe xong mặt mũi giật giật.

Con ngươi Lục Thánh Trung đột nhiên co lại, vị ngồi đối diện này thế mà lại ở ngay trước mặt hắn nói ra chuyện xử lý chưởng môn sư môn hắn, quả thực là rất thái quá!

Ngưu Hữu Đạo tiếp tục hững hờ nói: “Mặc dù đã giam giữ Lục huynh hơi lâu, nhưng mà đó chưa chắc là chuyện xấu, có câu nói là ‘*khổ tận cam lai’, nếu là bị nhốt một chuyến lại có thể được làm chưởng môn quý phái, ta nghĩ trong nội bộ Ngũ Lương sơn có rất nhiều người nguyện ý bị như vậy. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Lục huynh phải nghĩ biện pháp tìm được người Ngũ Lương sơn, phải nghĩ biện pháp thuyết phục Ngũ Lương sơn tìm tới nương tựa bên này. Đương nhiên, càng quan trọng hơn là, chuyện này Lục huynh phải làm cho ta hài lòng, chỉ cần ta hài lòng, ta nghĩ Lục huynh trở thành chưởng môn Ngũ Lương sơn không phải là chuyện gì khó.”

Lục Thánh Trung trầm giọng nói: “Trò cười! Lục Thánh Trung ta tốt xấu gì cũng không có khả năng làm ra chuyện ‘khi sư diệt tổ’!”

Ngưu Hữu Đạo: “Nói cái gì ‘khi sư diệt tổ’ có chút quá, không có ai quy định chức chưởng môn trời sinh là của người nào, môn phái nào chọn chưởng môn không phải là người tài đâu? Để người có năng lực hơn lên thượng vị, cho Ngũ Lương sơn một cái tương lại huy hoàng hơn, để sư tổ trên trời có linh thiêng cũng mỉm cười, không phải là tốt hơn sao? Hạng người vô năng vì lợi ích cá nhân mà liên lụy nhân tài cả môn phái, đó mới chân chính là ‘khi sư diệt tổ’, thân là đệ tử Ngũ Lương sơn, phải vì tốt cho Ngũ Lương sơn đó mới là chân lý.”

Lục Thánh Trung cắn chặt quai hàm, “Nếu ta không đáp ứng thì sao, có phải ngươi sẽ giết ta đúng không?”

Ngưu Hữu Đạo: “*Dưa hái xanh không ngọt’, ta, không thích nhất là miễn cưỡng người khác đi làm chuyện họ không muốn, ngươi, nếu không đáp ứng, ta cũng sẽ tuyệt đối không giết, ta sẽ thả ngươi đi.”


Lục Thánh Trung hơi nghiêng người về phía trước, “Thật sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Tuyệt đối không xạo! Bất quá, ta ngược lại rất lo lắng cho tương lai của Lục huynh, đắc tội Vương Hoành, Ngũ Lương sơn rất khó đặt chân ở Yến quốc a! Mà Lục huynh, kẻ cầm đầu này, Vương Hoành tự nhiên là càng sẽ không buông tha, đồng dạng, cũng bởi vì bị Lục huynh bán, mới khiến Ngũ Lương sơn rơi vào tình trạng hôm nay, ta rất khó tưởng tượng, kết cục của Lục huynh khi trở về Ngũ Lương sơn sẽ là gì, coi như không có chuyện gì, tại sư môn Lục huynh còn có thể được trọng dụng sao?”

“Đương nhiên, có lẽ Lục huynh thanh cao, có được trọng dụng hay không không quan trọng, dù bị tội cũng có thể cố gắng chịu nhục, sự tình nhẫn nhục sống tạm bợ qua ngày từ xưa đến nay cũng có nhiều, cũng không thiếu một Lục huynh. Hoặc là, Lục huynh có thể cao bay xa chạy, mai danh ẩn tích, làm tán tu các loại, bất quá một kẻ phản bội sư môn, ở bên ngoài sợ là không dễ lăn lộn đó nha. . .”

Lục Thánh Trung bị hắn nói tâm loạn như ma, trong đầu hỗn loạn tưng bừng.

“Nếu mà có thể tìm được con đường ra khác cho Ngũ Lương sơn, vậy thì sẽ không có như vậy, không nói cái gì có công, ‘lấy công chuộc tội’ hay là vẫn được, ngươi đại khái có thể nói cho Ngũ Lương sơn biết, là do ngươi thuyết phục ta, ôm hết công lao vào người. Nếu Ngũ Lương sơn tới nơi này, ngay cả triều đình Yến quốc cũng không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ, Vương Hoành thì lại càng không có cách gì động ngươi.”

Nói đến đây, Ngưu Hữu Đạo buông tiếng thở dài, “Tốt, nói đến đây thôi, ta là người không thích miễn cưỡng người khác, Lão Hùng, giải cấm chế trên người hắn, dẫn hắn ra phủ.”

Viên Phương lập tức tiến lên, liên tục xuất thủ trên người Lục Thánh Trung, giải trừ cấm chế trên người hắn.

Một thân pháp lực lần nữa khôi phục vận chuyển, khí cơ tràn đầy, tư vị thoải mái dễ chịu không cần phải nói, nhưng hiện tại Lục Thánh Trung không có tâm tình thể nghiệm tư vị đó, ngược lại trong lòng tràn đầy cảm giác khó chịu.

“Mời!” Viên Phương đưa tay mời Lục Thánh Trung rời đi.

Lục Thánh Trung muốn nói lại thôi, ngồi im không có ý rời đi, ánh mắt từ trên người Viên Phương dời qua trên người Ngưu Hữu Đạo, cuối cùng hỏi một câu, “Chính ngươi cũng đã nói, bên này trên có Thiên Ngọc môn, dưới có ba phái Lưu Tiên tông, sao còn muốn gọi Ngũ Lương sơn đến nữa?”

Ngưu Hữu Đạo phất phất tay ra hiệu Viên Phương lui xuống, “Cho nên ta mới nói năng lực chưởng môn quý phái là ta không dám lấy lòng, Ngũ Lương sơn liền chút thực lực ấy, còn muốn cạnh tranh với môn phái khác, lấy cái gì đi cạnh tranh đây? Chỉ có thể bị người ta cường thế chèn ép, không thể không quanh quẩn ở biên giới. Thứ cho ta nói thẳng, Ngũ Lương sơn muốn hưng thịnh, nhưng căn bản chưa có định vị đúng chính mình.”


Lục Thánh Trung ‘a’ một tiếng, “Nguyện nghe cao kiến!”

Ngưu Hữu Đạo: “Rất đơn giản, một lần nữa định vị lại chính mình, đừng có nghĩ tới cạnh tranh với các môn phái khác nữa, các ngươi cũng không có thực lực cạnh tranh với mấy cường giả kia, trước hết từ bỏ ý định giành lợi ích với cường giả, sau đó nghĩ xem phải như thế nào mới có thể phát huy ra được ưu thế mà người khác không thể thay thế, chờ đến khi triệt để đặt chân vững vàng, lại mới đi giành cái khác.”

Lục Thánh Trung trầm ngâm nói: “Ngũ Lương sơn tựa hồ cũng không có ưu thế gì mà người khác không thể thay thế.”

Ngưu Hữu Đạo: “Không có ưu thế thì phải sáng tạo ưu thế a, liền xem Ngũ Lương sơn ngươi làm sao định vị được tác dụng của mình, nhìn xem có điểm nào có thể phù hợp, nếu chỉ nghĩ đến tranh đoạt địa bàn để lớn mạnh mà nói, chỉ bằng các ngươi ư? Cũng không thực tế, rất khó đột phá được tường rào lợi ích mà người ta xây lên.”

Lục Thánh Trung: “Còn xin chỉ điểm sai lầm.”

Nói đến tình trạng này, Ngưu Hữu Đạo cũng không quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp nói thẳng, “Ta cần một nhóm thám tử tỏa ra các nơi quan trọng mỗi quốc gia, tiện cho ta kịp thời nắm giữ tình huống các nơi.”

Lục Thánh Trung minh bạch ý của hắn, sau một lúc suy tư, hỏi: “Ở chỗ này Ngũ Lương sơn không đảm nhiệm bất luận chức vụ tùy tùng pháp sư gì mà nói, tiền đâu ra mà làm?”

Ngưu Hữu Đạo: “Quá lo lắng, tự nhiên sẽ được cung cấp, nếu không ‘lòng người như nước chảy’ cũng không giữ được!”

Lục Thánh Trung trầm ngâm một hồi lâu, lại hỏi: “Ngươi thật có thể để cho ta làm chưởng môn Ngũ Lương sơn?”

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, biết tên này đã làm ra lựa chọn, “Cái này ta không thể cam đoan, cũng không muốn cam đoan, tất cả đều phải xem chính ngươi, nếu ngươi có năng lực làm chưởng môn, ta tự nhiên sẽ giúp ngươi, như ngươi không có năng lực đó, ta không có khả năng ‘lấy đá nện chân mình’, làm cho nội bộ Ngũ Lương sơn đại loạn, đối với ta không có gì tốt.”

“Ta chỉ có thể cam đoan là ta sẽ cho ngươi cơ hội, nếu ngươi có thể nắm lấy cơ hội, vậy đó là ngươi nên được. Ngươi trước tiên đem chuyện tìm ra Ngũ Lương sơn làm cho tốt đi đã, đằng sau ta còn có sự tình khác cho ngươi đi xử lý, làm xong, sẽ đến cơ hội của ngươi!”

Lục Thánh Trung thở dài ảm đạm, hắn được lựa chọn sao?

Thành như lời đối phương nói, coi như hắn được thả về, hạ tràng cũng chưa chắc có cái gì tốt, coi như sư môn không ‘giận chó đánh mèo’, sau này tại sư môn cũng đừng hòng ngẩng đầu lên.


Trốn đi làm tán tu? Không khác gì phản bội sư môn, cái thanh danh này là nỗi xấu hổ của các môn phái khắp thiên hạ, sau này có thể lẫn vào cũng không làm được trò trống gì.

Nếu trái phải đều là có hạ tràng như vậy, vì cái gì không cố gắng một chút hướng tới con đường mới?

Đối phương đã cho hắn một con đường, hắn cũng thật sự là tìm không ra được lý do gì để cự tuyệt.

Hắn nghiêng đầu nhìn sang lồng Kim Sí bên kia, “Cách lâu như vậy, ta cũng không biết con Kim Sí này còn có thể liên hệ được với người của sư môn hay không nữa.”

Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Có thể thử một chút xem.”

Lục Thánh Trung gật đầu: “Nếu như không liên lạc được, ta ra ngoài nghĩ biện pháp tìm tới.”

Ngưu Hữu Đạo quay sang nói: “Lấy bút mực giấy nghiên tới đây!”

Không đầy một lát sau, bút mực giấy nghiên được đem đến, Lục Thánh Trung nâng bút suy tư rất lâu, rồi bắt đầu viết một bức mật tín.

Sau khi thả Kim Sí mang mật tín bay đi, Lục Thánh Trung ngửa mặt lên trời, im lặng nhìn bầu trời.

 Ngưu Hữu Đạo đứng trên bậc thang trong đình sau lưng hắn, phân phó: “An bài một gian phòng tốt cho Lục huynh, không được lãnh đạm.”

Đợi cho Viên Phương dẫn Lục Thánh Trung đi khỏi, Viên Cương đi tới bên người Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Chuyện gì mà phải cần tên Lục Thánh Trung này làm? Loại người này ngươi có thể yên tâm sao?”

Ngưu Hữu Đạo biết ý tứ trong lời của hắn, ý hắn là nếu như có cần, thì để hắn đi cho.

“Ta đang đợi Thiệu Bình Ba xuất thủ, Thiệu Bình Ba cũng đang đợi! Phía Bắc Châu bên kia, tên Ngụy Đa kia là không thích hợp đi làm mấy chuyện ngấm ngầm, năng lực của Ngô Tam Lưỡng chỉ có thể làm chân chạy, không đủ để đảm đương trách nhiệm, hai người này đều không phải là đối thủ của Thiệu Bình Ba, cho nên ta mới bảo bọn hắn giữ một khoảng cách với Thiệu Bình Ba, nếu không rất dễ xảy ra chuyện. Cách làm người của ngươi, có một số việc là khinh thường đi làm, qua bên kia cũng không thích hợp. Phía Thiệu Bình Ba bên kia, nhất định phải đưa một tên ngoan nhân, vừa có thủ đoạn lại không có ‘*điểm mấu chốt’ sang đó, Lục Thánh Trung thích hợp hơn so với các ngươi!” Ngưu Hữu Đạo nhàn nhạt lên tiếng. ( *nghĩa là bất chấp thủ đoạn)


Bình luận

Truyện đang đọc