Chương 671: Dung thân vương
Dịch giả: Luna Wong
Hắn tới đây cũng không phải là để ôn chuyện, cũng không có lòng dạ thanh thản đó, địa vị của hai người khác biệt, không đáng để hắn phải nhọc lòng như thế, nên tự nhiên là có chuyện nói chuyện.
Tính ra cũng coi như là bị buộc bất đắc dĩ vậy, Thương Kiến Hùng đến nay vẫn không muốn thả Thương Triều Tông, Long Hưu cũng như vậy, có chút mặt mũi không hạ xuống được, bèn muốn bỏ qua Thương Triều Tông, trực tiếp đi mời Mông Sơn Minh rời núi, ổn định quân tâm, thu thập loạn cục, cùng phân cao thấp với La Chiếu Tống quốc!
Hoàng Liệt nghe trừng mắt nhìn, nguyên lai là vì chuyện này.
Mông Sơn Minh đồng dạng cũng không quanh co lòng vòng, “Ta già rồi, năm đó vì cứu bệ hạ, hai chân bị tàn tật suốt đời, đi đứng cũng không nổi nữa, cũng không lên được ngựa, không kéo nổi dây cung, chỉ là một lão già tàn phế bị người ta chế giễu mà thôi, đâu còn có thể ổn định được cái gì quân tâm. Người chân chính có thể ổn định được quân tâm, đang ở trong thiên lao của bệ hạ kia!”
Sự tình đã đến trình độ này, hắn cũng không cần thiết phải lo lắng hay khách khí gì với người ta nữa, nhường nhịn cũng không thay đổi được gì, huống chi Ngưu Hữu Đạo đã có bàn giao.
Lời này cũng đúng là phát ra từ nỗi lòng bi phẫn của hắn, năm đó vì cứu Thương Kiến Hùng, khiến cho chính bản thân mình bị tàn phế, kết quả Thương Kiến Hùng cũng không có buông tha cho bọn hắn.
Cung Lâm Sách bỏ qua người trong thiên lao không đề cập tới, “Mông soái khiêm tốn rồi, Anh Dương Võ Liệt vệ tái hiện tại Nam Châu, liên chiến liên thắng, đó chẳng lẽ không phải là công lao của Mông soái sao?”
Mông Sơn Minh quả quyết phủ nhận nói: “Không quan hệ gì đến ta, đó đều là công lao của vương gia.”
Cung Lâm Sách: “Mông soái, ngươi cũng là lão thần Đại Yến, chẳng lẽ nguyện ý nhìn thấy Đại Yến bị người ta xóa đi như vậy sao?”
Mông Sơn Minh: “Ta đã già rồi, với lại ta có nguyện ý hay không không quan trọng, quan trọng là các ngươi có nguyện ý nhìn thấy Đại Yến bị người ta xóa đi như vậy không, nếu như các ngươi vẫn cứ khăng khăng như vậy, dù là ai cũng không cứu được Đại Yến.”
Cung Lâm Sách: “Mông Sơn Minh, ngươi như này có chút quá.”
Mông Sơn Minh: “Cung tiên sinh, Ninh vương chết rồi, nếu như Dung Bình quận vương cũng chết nữa, bộ xương già này của ta cũng không còn gì phải lo lắng, chỉ có thể là đánh cược mệnh, liều mạng với các ngươi!”
Cung Lâm Sách từ từ nói: “Hà tất muốn chết?”
Mông Sơn Minh: “Ngươi có bản lĩnh giết ta. . . Nam Châu tất phản!”
Nghe được câu này, Hoàng Liệt chân chính đổ mồ hôi lạnh thay hắn, không nghĩ tới lão đầu tàn phế này, đối mặt với Cung Lâm Sách dĩ nhiên cường ngạnh như thế.
Cung Lâm Sách lạnh lùng nói: “Nói như thế, cho dù là ngươi sắp chết, cũng không muốn rời núi chủ trì đại cục.”
Mông Sơn Minh: “Cũng không thể nói như vậy, chỉ cần Dung Bình quận vương trở về phát hiệu lệnh, lão phu nhất định dốc hết sức hiệp trợ.”
Cung Lâm Sách yên lặng nhìn ngắm hắn một trận, “Ta sẽ nghiêm túc cân nhắc ý kiến của Mông soái.” Nói xong quay người rời đi.
“Cung tiên sinh.” Mông Sơn Minh lên tiếng gọi lại.
Cung Lâm Sách dừng bước, vẫn xoay lưng về phía này.
Mông Sơn Minh: “Chiến sự đã đến trình độ này, vô luận là nhân mã do triều đình khống chế, hay là nhân mã các đường chư hầu khống chế, nếu không một lòng đối ngoại là không được. Yến quốc đối mặt không chỉ là bình loạn, mà là đối mặt với cả thế lực một nước, thậm chí có thể là hai nước cùng chinh phạt, cần có người có thể chấp chưởng Yến quốc từ trên xuống dưới, thống nhất hiệu lệnh điều binh khiển tướng mới có khả năng kháng được địch, nếu không, cho dù có là ai xuất mã cũng vô dụng. Ngoài ra, ta còn có cái yêu cầu!”
Cung Lâm Sách vẫn đưa lưng về phía này: “Nói!”
Mông Sơn Minh: “Long cung chủ Tiêu Dao cung đã đáp ứng rồi, mặc kệ Dung Bình quận vương có thể bình loạn thành công hay không, đều sẽ được triều đình khôi phục lại tước vị thân vương cho vương gia!”
Cung Lâm Sách không quay đầu lại, yên lặng một trận, cũng không có nói đồng ý hay không đồng ý, cất bước đi qua bậc cửa, cứ như vậy bước nhanh rời đi.
Hoàng Liệt đuổi theo sát phía sau đưa tiễn.
Lúc sau, một con phi cầm cỡ lớn bay lên không đi xa.
. . . . . .
Yến Kinh, hoàng cung, một tòa trong đại điện trống rỗng, Thương Kiến Hùng tóc tai bù xù, chân trần, tay cầm cây bút lông loại lớn, giống như điên dại huy bút viết vẽ trên tờ giấy trắng trải rộng trên sàn. Hai mắt đỏ lừ, mồ hôi đầm đìa, chữ viết ra cũng như bị điên dại luôn, hai chân đã bị mực trong thùng vẩy ra nhuộm đen.
Điền Ngữ bên cạnh, một mặt xúc động buồn lây.
Đúng lúc này, cửa lớn thiên lao ‘rầm’ một tiếng mở ra, Thương Triều Tông quần áo tả tơi người đầy vết máu bước đi ra.
Vừa tiếp xúc ánh nắng bên ngoài, chói mắt, vô ý thức đưa tay lên che một chút.
Loại cảm giác này, hắn không xa lạ gì, đã không phải lần đầu tiên trải qua, mà còn lại là ở cùng một nơi.
Cùng một nơi, trải qua sự việc giống nhau hợp lại cùng nhau, quá khứ cùng hiện tại chập lại trong chốc lát khiến hắn có chút không phân biệt rõ nữa, giật mình cảm thấy như hết thảy những sự việc phát sinh ở Nam Châu hệt như giấc mộng vậy.
Mặc dù khóa sắt trói buộc đã được gỡ bỏ, thế nhưng bước đi y nguyên vẫn còn tập tễnh.
Đám ngục tốt không ai dám tới gần, người có thể hai lần tiến vào thiên lao còn có thể còn sống đi ra, quả là hiếm thấy, với lại cũng đã được nghe kể qua về lần ra lao đợt trước của vị này rồi, vừa ra liền trực tiếp giết luôn tướng canh cổng kinh thành. Bởi vậy, dù thấy hắn bước chân tập tễnh, vẫn không có người nào dám tới dìu hắn.
Lần này, Lam Nhược Đình không có khả năng lại xuất hiện đón hắn được rồi, nghênh đón hắn là một đám thái giám trong cung đứng xắp thành một hàng.
Một tên thái giám tiến lên một bước, ở ngay trước mặt Thương Triều Tông, ‘xoạt’ một tiếng, rút mở thánh chỉ ra tuyên đọc.
Trên ý chỉ viết, sự tình đã điều tra rõ, tội danh trước đó nhằm vào Thương Triều Tông đều là vu cáo các loại hình vân vân, ví như tội đánh cướp quân lương, đã được chứng minh là giả dối không có thật, đã tra ra Thương Triều Tông cũng không có nuốt hết, mà là muốn toàn bộ quân lương được vận chuyển cung cấp cho tiền tuyến bình loạn.
Tóm lại, trái phải gì đều là triều đình có lý, có tội vô tội toàn bằng miệng của một số người, có thể thấy pháp luật kỷ cương của triều đình Yến quốc đã lỏng lẻo đến mức nào.
Trọng điểm của ý chỉ là, Thương Triều Tông có công bình loạn, đánh phản quân Thương Châu đại bại, nên sắc phong làm Dung thân vương, trực tiếp đi nhậm chức Đại đô đốc chinh phạt của Yến quốc, có thể hiệu lệnh tất cả nhân mã trên dưới trừ kinh kỳ* Yến quốc ra. (* quân lính ở kinh thành)
Cuối cùng Thương Kiến Hùng vẫn là có chỗ giữ lại, không để cho Thương Triều Tông khôi phục vị trí thế tập* ‘Ninh vương’, mà là cấp cho phong hiệu ‘Dung thân vương’ này, gọi tắt Dung vương! (*cha truyền con nối)
Cũng không cho Binh quyền Đại tư mã, mà làm ra cái chức trước giờ Yến quốc chưa có là “Đại đô đốc lâm thời”, đọc lên thì cũng nghe như tương đương với chức đại đô đốc Tống quốc của La Chiếu, không có bị rơi vào hạ phong*. ( * thế cửa dưới)
Phần trước của ý chỉ, Thương Triều Tông nhắm mắt nghe, nghe xong khóe miệng nhếch lên cười lạnh một cái, đến phần phía sau đột nhiên toát ra cái gì ‘đại đô đốc chinh phạt’, còn có thể hiệu lệnh nhân mã Yến quốc từ trên xuống dưới, tức thì khiến hắn đột nhiên mở hai mắt ra.
Dưới ánh nắng kích thích, lại phải híp hai mắt lại.
Hắn ý thức được, Yến quốc khẳng định là đã xảy ra chuyện gì, nếu không sao Thương Kiến Hùng có thể dễ dàng buông tha cho hắn được, còn cho hắn binh quyền lớn như vậy nữa?
Hắn bị nhốt ở trong lao nhiều ngày, còn chưa biết được thế cục bên ngoài đã phát sinh biến hóa ra sao.
Đợi hắn vừa tiếp chỉ xong, lập tức có thái giám dẫn đi tắm, bôi thuốc, thay quần áo, đằng sau đó lại dẫn hắn đi vào chỗ trọng địa bàn quân cơ, cho hắn biết quân tình, cùng với tình hình chiến đấu ở các nơi trước mắt.
. . . . . .
Giữa vùng non xanh nước biếc, Ngưu Hữu Đạo sau khi đã dịch dung trở về, từ trong kinh thành về lại nơi ẩn cư, nhìn thấy Quản Phương Nghi đang đứng ngóng trông dưới gốc cây, Ngưu Hữu Đạo kéo lớp mặt nạ xuống.
Ném mặt nạ cho Quản Phương Nghi đang vừa giả bộ lạnh nhạt lại ở dưới gốc cây, lại cởi bội kiếm treo bên hông xuống, tiện tay chống xuống đất.
Quản Phương Nghi hừ lạnh một tiếng, hơi có vẻ bất mãn, “Thần thần bí bí, cũng không biết đi làm chuyện xấu xa gì không dám cho người ta biết.”
Nàng tương đối hiếu kỳ, không biết vì sao Ngưu Hữu Đạo thường xuyên cứ muốn vào thành một thân một mình, chỗ kia đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, quá nguy hiểm, huống chi còn đi một thân một mình nữa.
Việc liên hệ với Cao Kiến Thành, Ngưu Hữu Đạo tạm thời sẽ không nói cho nàng biết.
Ngưu Hữu Đạo tươi cười hớn hở, “Có thể có chuyện xấu xa gì chứ, đi tìm hiểu tin tức thôi, ngươi xinh đẹp như vậy, dáng dấp lại quyến rũ như thế, có ngụy trang cũng rất dễ bị người ta nhận ra, thật sự không tiện dẫn ngươi theo.”
Quản Phương Nghi không nhịn được cười, lại tiếp tục giả lãnh khốc nói: “Nói lời dễ nghe không cần tiền mua chẳng phí bao nhiêu công sức, sợ người ta nhận ra ta, gọi người khác đi cùng ngươi không được chắc?”
Ngưu Hữu Đạo không dây dưa việc này, “Nói cho ngươi một tin tức tốt, triều đình đã phóng thích vương gia, cùng lúc ghi nhận công lao tấn thăng vương gia là thế tập thân vương, kiêm nhiệm đại đô đốc chinh phạt, chấp chưởng đại quyền điều động binh mã Yến quốc từ trên xuống dưới trong thời gian chiến tranh!”
“A!” Quản Phương Nghi thật bất ngờ, “Thật sao?”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu, “Sẽ không có sai, đã ra công khai chiêu cáo thiên hạ rồi. Lập tức chuyển tin tức tới cho Mông soái, để hắn chuẩn bị sẵn sàng.”
Quản Phương Nghi buông tiếng thở dài, “Nam Châu bên kia, đám Thục Thanh muội tử bọn họ cuối cùng đã có thể thở phào rồi.”
Việc này Ngưu Hữu Đạo tự nhiên có biết, sau khi Thương Triều Tông bị bắt, bên kia đã gấp không chịu được, nhân mã Nam Châu kém chút liền phản, là do hắn cùng Mông Sơn Minh kềm lại được.
“Mặt khác, thông tri cho Công Tôn Bố, bảo hắn lập tức trở về chỗ Mông soái bên kia, ta cần phải tùy thời nắm giữ được tình huống chiến sự.”
“Ngươi còn không chuẩn bị lộ diện à? Chuẩn bị trốn đến lúc nào?”
“Vẫn là tránh đầu gió đi. Thực lực của chúng ta không đủ cứng, đành phải điệu thấp một chút, núp trong bóng tối, để cho người ta nhìn không thấy, sờ không được mới là thỏa đáng nhất, một khi bày ra chỗ sáng, quá nhiều minh thương ám tiễn rất khó lòng phòng bị, vẫn là để người khác phòng chúng ta tốt hơn.”
“Lão nương hoa nhường nguyệt thẹn, đi theo bên người ngươi, biến thành tên đạo tặc không dám lộ ra ngoài ánh sáng, có ủy khuất quá hay không?”
“Ủy khuất ủy khuất chút rồi cũng liền quen thuộc. Còn có một chuyện, nói với Mông soái, tu sĩ Tấn quốc bên kia có thể sẽ gây bất lợi cho hắn với vương gia, bảo hắn cẩn thận một chút.”
Quản Phương Nghi cảnh giác nói: “Có chuyện gì vậy?”
Ngưu Hữu Đạo: “Cảm giác có chút không thích hợp, xem như để phòng vạn nhất đi, sau khi trở về chiến trường, lập tức đá tu sĩ Tấn quốc ra khỏi cục trước tiên cho ta, tóm lại không thể để cho bọn hắn có cơ hội.”
Hắn có bước đi cẩn thận này, là có liên quan đến lần này vào thành gặp mặt Cao Kiến Thành, sau khi đám Công Tôn Bố rút khỏi quân đội, hắn đã không đủ thông tin để lý giải tình huống đại quân trước mắt, nhưng có Cao Kiến Thành hỗ trợ thì không giống, chẳng những là tình huống trong quân, liền tình huống trên triều đường hắn cũng đã nắm giữ khá đúng chỗ.
Cao Kiến Thành cung cấp cho hắn một cái tình huống dẫn tới hắn cảnh giác, tu sĩ Tấn quốc xuất công không xuất lực!
Đổi lại người ở địa phương khác, hắn chưa chắc đã có phản ứng như thế, thế nhưng ở đây nhân thủ có chút dị thường là đến từ Tấn quốc, hắn lập tức liền liên tưởng đến Thiệu Bình Ba, không dám buông lỏng cảnh giác với Thiệu Bình Ba, người kia quá nguy hiểm, có chút bất trắc liền sẽ bị lợi dụng sơ hở, liền cấp tốc cho ra phản ứng mà không cần lý do gì!
. . . . . .
Người đang ở trong cung nơi quân cơ yếu địa, mặc dù chưa gặp mặt Thương Kiến Hùng, Thương Triều Tông vẫn nhanh chóng hiểu rõ tình cảnh Yến quốc trước mắt, giật mình không nhỏ, rốt cuộc cũng đã biết nguyên do mình đột nhiên được chuyển mình.
Mặc dù ở thiên lao liên tiếp bị tra tấn, nhưng lúc này hắn cũng không đi so đo cái gì, tạm thời cũng không tâm tình để so đo, cũng không có lời oán giận gì, đối mặt tình cảnh Đại Yến tràn ngập nguy hiểm, liền cấp tốc tiến nhập trạng thái của một đại đô đốc chinh phạt.
Hạ đạo quân lệnh thứ nhất chính là mệnh cho 10 vạn thiết kỵ Nam Châu trở về tham chiến, đồng thời bổ nhiệm Mông Sơn Minh là Đông Chinh đại tướng quân, trực tiếp cho Mông Sơn Minh đại quyền tiền trảm hậu tấu, phàm là người kháng mệnh, có thể giết trước bẩm sau!
Hắn biết rõ loại thời điểm quân tâm tan rã này, không dùng nắm đấm thép thì khó mà chấn nhiếp được!
Nhưng các tướng lĩnh trong quân cơ yếu địa lại mãnh liệt phản đối cách làm này của hắn, lo lắng hắn thừa cơ thanh tẩy người của triều đình bên này.