ĐẠO QUÂN

Chương 496: Người quen gặp nhau dễ nói chuyện

Edit: Luna Huang

Ngưu Hữu Đạo: “Cùng đi đi, có việc cần nhờ ngươi làm.”

Quản Phương Nghi có chút buồn bực, vẫn có chút không tình nguyện, từ chối: “Ngươi coi Trần bá hay Hứa lão lục xem ai phù hợp, ta để bọn hắn đi cùng ngươi, có việc gì ngươi cứ bảo bọn hắn làm là được.”

Ngưu Hữu Đạo: “Có chút trường hợp, nữ nhân lại thích hợp hơn là nam nhân. Hôm nay ngươi có chuyện gì vậy? Được rồi, không cần dong dài nữa, quyết định ngươi.”

“. . .  . . .” Quản Phương Nghi câm nín, quả thực là chối đẩy không xong, chỉ có thể là cố mà làm.

Trước lúc ra cửa, Ngưu Hữu Đạo liếc nhìn về phía Chu Thiết Tử một cái, rồi cho Viên Cương một cái ánh mắt.

Viên Cương hiểu ý gật đầu, biết là bảo hắn thử đi ‘mò’ một ít thông tin về tên Chu Thiết Tử này. . .  . . .

Một nhóm đi đến bên ngoài chỗ khách viện Tiêu Dao cung đặt chân, tên đệ tử đi cùng lên tiếng chào hỏi, đang lúc thông báo với hai tên đệ tử thủ vệ cửa ra vào.

Ngưu Hữu Đạo nói xen vào một câu, “Làm phiền tiện thể nói thêm một tiếng, liền nói là có Hồng Nương Tề kinh đi cùng.”

Tên đệ tử thủ vệ tự nhiên là không hề gì, dù sao cũng phải đi vào thông báo, nói nhiều thêm một câu cũng không có gì đáng kể.

Quản Phương Nghi nghe lại ngây ngẩn cả người, sững sờ nhìn Ngưu Hữu Đạo, nàng còn đang tính cùng lắm thì ngồi ngốc ở bên ngoài này chờ đợi, nhưng nghe ra, tên này đây là muốn mang cả nàng cùng vào luôn a!

Thừa dịp thủ vệ cửa ra vào vừa đi vào trong mất một vị, chỉ còn lại một vị đệ tử thủ vệ đứng đó, Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, mở miệng thỉnh giáo, “Có phải Tiêu Dao cung có rất nhiều khách nhân đến đây quấy rầy lắm phải không?”

Hắn muốn biết phía bên mình bị kéo tới muộn như vậy, là bởi vì nguyên nhân Tiêu Dao cung bên này, hay là bởi vì Vạn Thú môn bên kia, nên cố ý dùng lời nói thăm dò một chút.

Tên đệ tử cùng đi đến đây lập tức khẽ lắc đầu với tên đệ tử thủ vệ kia, bởi vì hắn rất rõ ràng, là do Cừu Sơn tạm thời cản lại.

Đệ tử thủ vệ kia thấy vậy tự nhiên là mặt không chút thay đổi nào nói: “Không rõ nữa.”

Lúc Ngưu Hữu Đạo nói lời này, trông như không nhìn thấy phía bên cạnh, nhưng con mắt kỳ thật đã ngầm liếc quan sát vị đệ tử phụ trách đi thông báo bên này, một chút dị thường của hắn đã được lưu tâm lại ở trong lòng, biết có hỏi nữa cũng hỏi không ra được cái gì, bèn “à” một tiếng, cũng liền không có hỏi nhiều nữa.


Ngược lại Quản Phương Nghi lại nắm lấy tay áo của Ngưu Hữu Đạo, kéo hắn sang một bên, hỏi: “Ngươi nhất định phải mang ta đi vào là có ý gì?”

Ngưu Hữu Đạo làm mặt như bình thường nói: “Nghe nói ngươi quen biết Long Hưu, người quen gặp nhau dễ nói chuyện hơn nha.”

Quản Phương Nghi kinh ngạc: “Làm sao ngươi biết ta quen biết Long Hưu? Bọn Trần bá nói? Không có khả năng!” Bởi vì nàng biết, đám Trần bá không có khả năng tùy tiện nói nhưng chuyện trước kia của nàng với những người khác, vì đó cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.

Nàng cũng không nhớ rõ thời điểm nàng nhận biết Long Hưu, thì đám Trần bá đã ở bên cạnh nàng hay chưa nữa.

Ngưu Hữu Đạo cười nói, “Xem ra ngươi thật đúng là quen biết Long Hưu.”

“. . .  . . .” Quản Phương Nghi câm lặng, chợt thẹn quá hoá giận, “Ngươi đang lừa ta?”

Ngưu Hữu Đạo: “Biết rõ ta muốn tới gặp Long Hưu, đã nhận biết hắn vì sao không chịu nói sớm?”

Quản Phương Nghi mắt trợn trắng, “Nam nhân quen biết ta thì sẽ có cái chuyện gì, ngươi cũng không phải không biết, mấy cái chuyện bậy bạ đó có cái gì tốt mà nói.”

Ngưu Hữu Đạo ngược lại rất là muốn biết mối quan hệ giữa nàng và Long Hưu sâu đến mức nào, thử hỏi: “Giữa các ngươi có quan hệ nam nữ rồi?”

Quản Phương Nghi nổi giận, “Ngươi coi ta là cái gì vậy? Ngươi cho rằng người nào cũng đều có thể ngủ cùng lão nương hay sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Từng truy cầu* qua ngươi?” (*cua, tán)

Điểm ấy Quản Phương Nghi cũng không phủ nhận, “Có lẽ vậy đi, thanh danh của ta bày ra tại đó, kẻ mộ danh chạy đến muốn chiếm tiện nghi của ta có rất nhiều đi, đơn giản chỉ là mấy thể loại muốn tầm hoa vấn liễu*, có mấy tên là thật lòng? Coi như là có quấn lấy ta một đoạn thời gian, nhưng chưa có gì liền đã biến mất, hắn thân là đệ tử của đại phái, cũng không có khả năng trường kỳ vu vạ mãi ở Tề kinh được. Khi đó, hắn ở Tiêu Dao cung cũng không được coi là người xuất chúng gì, thật không nghĩ tới, về sau hắn lại có thể trở thành chưởng môn Tiêu Dao cung, sau khi nghe được hắn thượng vị, ta cũng có chút ngoài ý muốn, bây giờ nghĩ lại, có lẽ hắn là một người biết điệu thấp đi. Ta với hắn thật sự không có cái chuyện như ngươi nghĩ kia.” (* hái hoa bắt bướm)

Ngưu Hữu Đạo yên lặng gật đầu, lại hỏi: “Ngươi thành thật nói cho ta biết, 6 chưởng môn của 6 đại phái ta muốn gặp này, ngươi quen biết được mấy người?”

Quản Phương Nghi suy nghĩ một chút, “Giáo chủ Thiên Nữ giáo kia ta không biết, người ta là nữ nhân, dùng cái mông cũng có thể nghĩ được, mấy nữ nhân không có ghét ta đã là tốt lắm rồi, làm gì còn thèm đến chỗ Phù Phương viên của ta nịnh nọt.”

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Nói cách khác, 5 người kia ngươi nhận biết hết?”

Quản Phương Nghi hơi có chút chần chờ nói: “Nói như thế nào nhỉ, có thể nói là đều biết, nhưng cũng có thể nói là chưa hẳn quen biết, trước kia cơ bản đều có gặp qua. Có mấy người năm đó đến gặp ta là dùng tên thật, giống như kiểu Long Hưu này. Có mấy người thì không có dùng tên thật, đoán chừng là muốn chiếm tiện nghi, nhưng lại sợ bị ảnh hưởng đến thanh danh.”

Ngưu Hữu Đạo không hiểu, “Không có dùng tên thật, ngươi làm sao biết được là bọn hắn?”


Quản Phương Nghi cười nhạo, khóe miệng hiển hiện nhếch lên nụ cười châm chọc nói: “Năm đó người theo đuổi lão nương có nhiều đi, tranh giành tình nhân cũng nhiều, bọn hắn không chịu tự nói, tự nhiên là sẽ có người muốn bỏ đá xuống giếng, đi tố giác vạch trần, bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm, giấu giếm được sao?”

Ngưu Hữu Đạo nhịn không được bật cười, thì ra là thế.

Lúc này, đệ tử tiến vào thông báo đã trở về, Dịch Thư cũng lộ diện, hỏi: “Người nào là Ngưu Hữu Đạo?”

Bên này bước nhanh tới trước, Ngưu Hữu Đạo chào, “Chính là tại hạ.”

“Mời vào!” Dịch Thư nghiêng đầu ra hiệu một chút, đợi Ngưu Hữu Đạo bước lên bậc thang, lại giơ tay cản Quản Phương Nghi đang đi theo sau, “Ngươi là ai?”

Ngưu Hữu Đạo bận bịu giải thích: “Vị này chính là Hồng Nương Tề kinh.”

Kỳ thật Dịch Thư sớm đã nhìn ra, chỉ là cố ý muốn hỏi như thế mà thôi.

Chợt nhìn tới Quản Phương Nghi, trong nội tâm nàng không thể không thừa nhận, nữ nhân này bảo dưỡng thật là tốt, nhìn tổng thể thấy tuổi tác cũng không lớn, phong vận đó, còn thấy được vẻ phong hoa tuyệt đại năm đó, khó trách diễm danh vang khắp thiên hạ, có thể làm cho nhiều nam nhân ưa thích như vậy.

Bảo dưỡng tốt là phải rồi, Quản Phương Nghi là nữ nhân thích chưng diện, đại lượng tài nguyên đều đầu nhập vào việc bảo dưỡng dung mạo của bản thân, trong mắt nam nhân bình thường xem ra, tuyệt đối là một đại mỹ nhân, riêng Tề Hoàng Hạo Vân Đồ loại kia, là do nhìn riết giai lệ muôn hình muôn vẻ ở hậu cung đã quen, nên là ngoại lệ.

Có điều nữ nhân thông thường sẽ không quen nhìn loại nữ nhân được quá nhiều nam nhân ưa thích này, Dịch Thư làm mặt lạnh nói: “Có nói là cho ngươi đi vào sao?”

Quản Phương Nghi dừng bước, bị người ta nói lời này nháo cái xấu hổ, có điều vẫn mỉm cười rồi lui xuống, việc không được những nữ nhân khác nhìn với ánh mắt tốt nàng cũng không phải là lần đầu gặp phải.

Dịch Thư quay người đi vào nói, “Đi theo ta.”

Sau khi nhận được thông báo, nàng căn bản liền không có bẩm báo lại với Long Hưu, nàng thấy không cần thiết phải thông báo, loại người tào lao hèn mọn nào cũng có thể tới gặp sư phụ của nàng sao?

Ngưu Hữu Đạo nhìn vị này, lại quay đầu lại nhìn Quản Phương Nghi, rồi bước theo Dịch Thư đi vào.

Trong đình viện, đình đài lầu các hoa mỹ, để Ngưu Hữu Đạo cảm nhận được, đãi ngộ khác biệt giữa khách nhân với khách nhân là như thế nào, điểm ấy cũng không có gì quở trách, người có địa vị gì, thì sẽ được hưởng thụ dạng đãi ngộ gì, điều này rất là bình thường.


Đến một chỗ thủy tạ, Ngưu Hữu Đạo nhìn thấy Long Hưu đang nửa nằm nửa ngồi trên tràng kỉ đọc sách, từ xa xa đánh giá, đây chính là một trong những người có thể quyết định toàn bộ vận mệnh Yến quốc.

Dịch Thư đi vào thông báo, “Sư phụ, Ngưu Hữu Đạo tới.”

Lỗ tai Ngưu Hữu Đạo khẽ nhúc nhích, lưu tâm tới nữ nhân này, là đồ đệ của Long Hưu sao?

Long Hưu “Ừ” một tiếng, lực chú ý tựa hồ vẫn còn ở trên sách, không có gì làm động tác gì.

Được Dịch Thư giới thiệu, Ngưu Hữu Đạo tiến lên hành lễ, “Yến quốc Nam Châu, Ngưu Hữu Đạo, bái kiến cung chủ.”

Động tác của Long Hưu vẫn không thay đổi, ánh mắt lại dời đến trên người Ngưu Hữu Đạo, nhìn từ trên xuống dưới, mỉm cười nói: “Chờ ngươi thật đúng là khó nha, bản cung là chờ ngươi một hồi thật lâu.”

Ngưu Hữu Đạo không kiêu ngạo không tự ti cười đáp, “Thật có lỗi, bị một vị bằng hữu cuốn lấy, nàng nói nàng là người quen của ngài, nhất định muốn cùng đi tới gặp ngài, bởi vậy làm chậm trễ.”

Long Hưu có chút ngoài ý muốn, “Người quen của ta? Là vị nào?”

Ngưu Hữu Đạo: “Hồng Nương Tề kinh.”

Long Hưu ‘a’ một tiếng, thậm chí ẩn ẩn có thần sắc kinh ngạc, “Nghe nói nàng hiện tại đang đi cùng với ngươi, làm sao, nàng cũng tới?”

Ngưu Hữu Đạo minh bạch, vị này còn chưa biết Hồng Nương đã tới, ánh mắt không khỏi nghiêng qua liếc nhìn Dịch Thư đang đứng ở một bên một chút, tiếp theo cười đáp: “Đang ở ngoài cửa, không được cho phép, không dám tự ý đi vào.”

“Ha ha, cũng coi như là bằng hữu cũ, đã nhiều năm không gặp rồi.” Long Hưu đường đường chính chính bò dậy, ngồi xếp bằng, cầm cuốn sách vẩy vẩy Dịch Thư, sai, “Nhanh đi, đi mời vào.”

Dịch Thư cũng thật bất ngờ, không nghĩ tới nữ nhân thấp hèn kia thế mà là bằng hữu của sư phụ nàng.

Nàng cũng không nhịn được, nghiêng đầu qua liếc nhìn Ngưu Hữu Đạo một chút, rồi công nhận lời Trần Đình Tú nói, hoàn toàn chính xác rất phách lối, hoàn toàn chính xác rất không coi ai ra gì, đây chính là không để nàng vào mắt, đã không cho vào, thế mà trực tiếp đi cáo trạng với sư phụ của nàng.

Cái này liền oan uổng Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo sao có thể cáo trạng nàng cái gì, chỉ nghĩ là Quản Phương Nghi nhận biết Long Hưu, nên muốn kéo Quản Phương Nghi tới để hòa hoãn không khí, để dễ dàng nói chuyện hơn thôi.

Từ đầu tới đuôi đều không có ý tứ muốn cáo trạng.

Nhưng mà ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, nên Dịch Thư không cho rằng là như vậy.

“Vâng!” Dịch Thư vẫn dạ một tiếng rồi rời đi.

Nói đến Hồng Nương, vẻ mặt Long Hưu ngược lại toát ra mấy phần hồi ức năm đó.


Chỉ chốc lát sau, Quản Phương Nghi tới, Long Hưu ngước mắt lên nhìn người đi tới, nhận ra, là nữ nhân đó, phong vận vẫn còn, trên mặt không khỏi khẽ lộ ra ý cười, trong lòng lại cảm khái.

Năm đó, hắn đến Tề quốc làm việc, bị người ta kéo đi gặp vị này.

Ngay từ đầu hắn không muốn đi, sợ ảnh hưởng không tốt, thế nhưng không có cách nào từ chối, bằng hữu nhất định phải kéo hắn đi cho được.

Trên thực tế, Quản Phương Nghi diễm danh vang xa, đa số thanh niên năm đó ít nhiều đều có nghe nói tới, đi Tề kinh, phàm là người có điều kiện, người nào không muốn tiện thể mở mang kiến thức một chút.

Hắn liền cứ như vậy đi gặp, vừa thấy lần đầu, quả thật là bị vẻ phong hoa tuyệt đại  của Quản Phương Nghi làm cho kinh diễm, thậm chí động ý nghĩ, có thể có được giai nhân như vậy còn cầu mong gì nữa, đã không uổng công sống đời này.

Đằng sau đó, riêng tháng sau ở tại Tề kinh, cách ba bữa năm hôm hắn lại đi tìm Quản Phương Nghi, có ý muốn theo đuổi, lại bị Quản Phương Nghi nhã nhặn từ chối.

Về sau khi kỳ hạn hắn đi làm việc hết, phải quay trở về sư môn, thêm nữa bị Quản Phương Nghi từ chối khéo, lại thấy có không ít người so với hắn lúc ấy càng ưu tú hơn, cũng đang theo đuổi Quản Phương Nghi, cảm thấy bản thân không có hi vọng gì, đã dần dần bình tĩnh lại, ý thức được vì nữ nhân ảnh hưởng đến tiền đồ là không đáng, liền mang theo một tia tiếc nuối như vậy rời đi.

Sự tình sớm đã dần dần đi vào quên lãng, hiện tại gặp nhớ lại, ngược lại là có một phen tư vị đặc biệt chạy thẳng lên não, nhất là hiện tại gặp lại chính Quản Phương Nghi thật sự ở trước mặt.

“Quản Phương Nghi bái kiến Long cung chủ.” Quản Phương Nghi đi tới, nửa ngồi nửa khụy gối hành lễ, cố ý khách khí có chút quá mức, cũng có điểm biểu thị sự bất mãn với chuyện trước kia.

Long Hưu cười ha ha, khoát tay áo, ra hiệu không cần khách khí, “Hồng Nương, nhiều năm không gặp, độ phong hoa vẫn không giảm vẫn như xưa nha.”

Quản Phương Nghi: “Ngươi không phải là đang chọc quê ta chứ, hoa già ít bướm, đâu còn cái gì mà phong với hoa.”

Long Hưu khoát tay: “Chưa già chưa già, ta đây mới thật sự là già rồi nè.”

Quản Phương Nghi: “Ngươi vốn lớn tuổi hơn ta không ít, già chút đỉnh không phải rất bình thường sao?”

Ngưu Hữu Đạo lưu tâm để ý lấy phản ứng của Long Hưu.

“Ấy. . .” Long Hưu ngơ ngác một chút, phát hiện nữ nhân này so với năm đó có chút không giống, khi đó nàng nói chuyện ôn nhu động lòng người, hoặc như mỹ nhân băng sơn cao đến không thể chạm, cũng không có đanh đá như thế, bèn cười khổ một cái, nói, “Dâng trà! Hai vị ngồi đi.”

Dịch Thư mang theo hồ nghi trong lòng đi tới dâng trà, trong lòng lẩm bẩm, làm sao cảm giác nữ nhân này với sư phụ có quan hệ không tầm thường, chẳng lẽ sư phụ cũng có một chân với nữ nhân này?

Ngưu Hữu Đạo nguyên bản trước đó đứng trả lời có thể nói là hưởng ké ánh sáng của Quản Phương Nghi.

Nếu đã tới, Quản Phương Nghi cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, vắt cái chân lên vểnh hông ngồi bắt chéo rồi nhìn chung quanh, “Địa phương chiêu đãi Long cung chủ, quả nhiên không phải chỗ chúng ta có thể so sánh.”

Long Hưu liếc mắt nhìn động tác vắt chân vểnh hông lên ngồi bắt chéo của nàng, phát hiện vẻ thục nữ trong ấn tượng của hắn với vị này thật sự có biến hóa rất lớn. Cười đáp lại một câu, “Khách đến tùy theo chủ nhà mà.”
p/s Quỳ sầu riêng tạ tội!


Bình luận

Truyện đang đọc