Chương 645: Đại phong khởi hề vân phi dương
Dịch giả: Luna Wong
Nói xong lại quay lại chắp tay với Thương Kiến Hùng nói, “Chỉ cần đại quân bọn hắn rời khỏi Nam Châu, coi như bọn hắn có đánh thắng, tất nhiên cũng sẽ phải tổn thất to lớn, sau đó muốn đưa đại quân Nam Châu vào chỗ chết còn không phải dễ dàng sao? Lúc này muốn chặt đứt tiếp tế của đại quân bọn hắn là quá dễ dàng!”
Thương Kiến Hùng liên tục gật đầu, khen: “Đại Tư Không chính là lão thành mưu quốc chi ngôn*.”( cán bộ lão thành dựng nước)
Đồng Mạch: “Bây giờ bàn không phải là vấn đề có cho hắn nắm binh quyền đại tướng quân bình định hay không, mà là cho hắn loại quyền vị lâm thời này có thể lừa gạt được Nam Châu xuất binh hay không, nếu như đối phương nhất định muốn lấy cho được binh quyền Đại Tư Mã mới xuất binh, vậy thì hết thảy đều uổng công. Đến lúc đó cũng chỉ có thể nghĩ hết biện pháp bức bách năm đường chư hầu liều mạng thôi, thực sự không được nữa. . .” Nói đến đây chợt dừng lại.
Thương Kiến Hùng đang muốn nghe hắn nói tiếp phần sau, gặp hắn dừng lại, vội hỏi: “Thì thế nào?”
Đồng Mạch tựa hồ như hạ thật lớn quyết tâm mới nói ra được khỏi miệng, “Thực sự không được nữa, liền hướng Triệu quốc cầu viện, xin nhờ Triệu quốc xuất binh tương trợ!”
Nãy giờ một mực đang thảo luận vị trí của chính mình, Thương Vĩnh Trung không có mở miệng xen vào, việc Đồng Mạch vừa nói này không liên quan đến mình, rốt cục lên tiếng, “Triệu quốc bên kia lòng dạ khó lường, đang còn ngồi mát ăn bát vàng, sao dễ dàng chịu động binh giúp Đại Yến ta được?”
“Đương nhiên sẽ không dễ, nhưng có thể đàm luận! Trước tiên có thể phái người liên lạc với cô cô của bệ hạ, Thương thái hậu, mời nàng hỗ trợ nói chuyện, nếu không được, liền cắt nhường Nam Châu cho Triệu quốc luôn, dùng làm điều kiện xuất binh.” Đồng Mạch cắn răng nói ra lời ‘bán nước’ này.
Tại trong mắt người bình thường, cái này tất nhiên là bán nước rồi, nhưng tại trong mắt mấy vị trước mắt này, thì lại là bị bất đắc dĩ tự ‘đoạn chi’* cầu sinh.(*chặt tay)
Ánh mắt mấy người lấp lóe, đã nhận ra dụng tâm hiểm ác của hắn, nếu Nam Châu không chịu xuất binh, liền dứt khoát tiễn đưa Nam Châu cho Triệu quốc luôn, để đổi lấy cơ hội xuất binh.
Thương Kiến Hùng thân là đế vương, việc nói lời cắt nhượng lãnh thổ này có chút do dự, khó mà mở miệng.
Thương Vĩnh Trung chần chờ nói: “Nam Châu là vấn đề đau đầu, cắt cho Triệu quốc, Triệu quốc cũng khó có thể thuận lợi nuốt vào, chỉ bằng điểm ấy, chỉ sợ Triệu quốc sẽ không dễ dàng đáp ứng.”
Lần nữa Đồng Mạch cắn răng nói: “Vậy liền lại cắt thêm Định Châu, không đáp ứng liền lại cắt một châu, thẳng đến khi Triệu quốc đáp ứng xuất binh thì thôi!”
Thương Kiến Hùng trầm mặc không nói.
Cao Kiến Thành đồng dạng trầm mặc theo một hồi xong mới bèn từ từ nói: “Thật muốn làm như vậy, cái nón “gian thần” của Đại Yến kia sợ là chúng ta đội cả đời cũng đừng nghĩ lột xuống được.”
Đồng Mạch quay đầu nhìn lại, “Ngươi nghĩ ta nguyện ý nhìn thấy loại tình huống này xuất hiện chắc? Dạng này chí ít còn có thể bảo trụ được Đại Yến, một Đại Yến còn sót lại dù sao cũng tốt hơn so với một Đại Yến bị diệt vong! Chỉ cần Đại Yến vẫn còn, những gì mất đi liền còn có cơ hội cầm lại về, còn không thì cái gì đều mất hết!”
Cái đề tài này tương đối nặng nề, chỉ khi nào đến thời khắc sinh tử tồn vong, còn gì quan trọng hơn so với còn sống sót cơ chứ? Đến lúc đó, cũng chỉ có thể làm kiểu này, cẩu thả cầu sinh.
Thương Kiến Hùng không lên tiếng chính là không phản đối, cũng tương đương sự tình cơ bản cứ được định ra như vậy, trước lấy vị trí “Bình Định đại tướng quân lâm thời” thăm dò, nhìn xem coi có thể dụ Nam Châu xuất binh hay không, nếu không thực sự hết cách, cũng chỉ có thể là chiếu theo lời Đồng Mạch nói, tự đoạn chi cầu sinh.
Trong lòng Cao Kiến Thành bất đắc dĩ thở dài, quả nhiên là bất hạnh bị hắn đoán trúng, thà cho ngoại tặc, chứ cấm có cho gia nô, bên này tình nguyện cắt nhượng quốc thổ cho người khác, cũng không chịu giao binh quyền Đại Tư Mã Yến quốc cho Thương Triều Tông.
Đối với thái độ của Đồng Mạch, hắn có thể lý giải, nguyên nhân đầu tiên là vì Thương Kiến Hùng đi, thứ yếu chính là do chính bản thân Đồng Mạch hắn, năm đó, giữa Đồng Mạch và Ninh vương gây chuyện huyên náo rất không thoải mái, thù hằn giống như là kết từ trên thân nữ nhân Kim Châu kia. Năm đó có rất nhiều người thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nữ nhân kia, Đồng Mạch cũng là một trong số đó, hắn muốn nhân cơ hội chiếm lấy nữ nhân này. Nghe nói lúc ấy người đã tới tay, quần áo đều đã bị lột sạch, ngay tại lúc sắp sửa trở thành thịt mỡ trước miệng, thì bị Ninh vương vừa xuất chinh trở về nghe tiếng liền suất lĩnh nhân mã chạy đến, đánh cho Đồng Mạch một trận tơi bời khói lửa, huyên náo Đồng Mạch mất hết mặt mũi, về sau nữ nhân kia hình như đi theo Ninh vương. Bị người đoạt nữ nhân, trở thành câu chuyện đàm tiếu trong kinh, đây đối với Đồng Mạch là điều vô cùng nhục nhã!
Về sau Ninh vương lại nhiều lần lấy nhân phẩm ra chỉ trích, ngăn cản Đồng Mạch thượng vị, tăng thêm một ít chuyện phía sau, Đồng Mạch nào còn dám để nhi tử Ninh vương phục hồi chưởng quản đại quyền binh mã Yến quốc nữa!
Cũng chính là bởi vì mối thù này, Đồng Mạch luôn đứng ở phía đối lập với Ninh vương, cũng bởi vậy bị đương kim lôi kéo “trọng dụng” lấy để đối kháng Ninh vương, mãi cho đến hôm nay địa vị đã cực cao!
Sau khi ba vị trọng thần rời đi Ngự Thư phòng về sau, Thương Kiến Hùng buông tiếng thở dài, đưa mắt nhìn bóng lưng ba người rời đi, lắc đầu nói: “Đại Tư Đồ hôm nay có chút thất thố đi.”
Điền Ngữ bước tới gần phía sau khẽ cười đáp: “Dù sao cũng hơi có chút tư tâm, nhi tử bị chết ở trên tay Ngưu Hữu Đạo, tiến đến ám sát Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo là một tay khống chế Nam Châu, một khi để Nam Châu bên kia nắm giữ binh quyền, hạ tràng của Cao gia còn không biết sẽ là cái gì nữa.”
Thương Kiến Hùng nói: “Người a, ai mà có thể không có chút tư tâm, chỉ cần không phải tư tâm lầm quốc, chỉ cần tư tâm là đứng về phía quốc sự bên này, không ảnh hưởng gì đến toàn cục! Đại Tư Đồ vẫn là có một tấm lòng trung quân ái quốc trong người.” Trong mắt khi nói cũng không dấu vẻ vui mừng tán thưởng Cao Kiến Thành, chỉ cần đại thần bên người chăm chú đoàn kết ở bên cạnh hắn, hắn cũng không có sợ gì.
Điền Ngữ khom người, “Bệ hạ nói rất đúng.”
Ngoài điện, Cao Kiến Thành bước nhanh đi ra, Đồng Mạch cố ý thả chậm bước chân, Thương Vĩnh Trung để ý hắn một chút, cũng làm theo thả chậm bước chân.
Đợi Cao Kiến Thành đi xa, Đồng Mạch mới chậm rãi hờ hững cho câu, “Đại Tư Đồ hôm nay có chút thất thường so với xưa nay.”
Thương Vĩnh Trung cười hắc hắc, giúp hắn bảo đảm vị trí, thất thường chút có gì không tốt sao? Về sau mãi mãi thất thường hoài như này mới tốt, bèn không đau không ngứa trả về câu, “Có thể lý giải nha, nhi tử bị chết ở trên tay của đối phương, khó tránh khỏi có chút kích động.”
Đồng Mạch nghiêng mặt liếc hắn một chút, cười lạnh một tiếng nói, “Thật sự là như thế có phải không? Ta thấy hắn có chút không bình thường, ta xem ra hắn là có ý định cố ý tranh thủ niềm vui của bệ hạ, ngươi không nên bị hắn che mất đôi mắt.” Chậm rãi thả chậm bước đi chính là vì muốn nhắc nhở tên này chút.
Thương Vĩnh Trung hiểu ý hắn, lo lắng mình có hảo cảm với Cao Kiến Thành rồi có qua có lại khi có chuyện lại đứng về phía Cao Kiến Thành bên kia, bèn hơi cúi thấp người nói: “Đại Tư Không yên tâm, Cao mỗ lấy bệ hạ vi tôn, lấy Đại Tư Không như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, sẽ không vì mị ngôn mà bị mê hoặc!”
Đồng Mạch mỉm cười, lúc này mới dùng bộ pháp bình thường bước rời đi. . . . . .
Quyết định trong cung rất nhanh được truyền đến Nhà Tranh sơn trang, loại thời điểm này ở tại Nam Châu người có thể làm chủ xử lý đưa ra quyết định tựa hồ chỉ có mỗi Nhà Tranh sơn trang.
Thương Triều Tông là không làm chủ được rồi. Đại Thiền sơn thì lại không chơi lớn được như vậy, ở một bên giả chết, sợ đụng phải phiền toái.
Bởi vậy, tam đại phái có chuyện gì trên cơ bản đều trực tiếp trao đổi với Nhà Tranh sơn trang.
Nhận được tin tức, Long Hưu tự nhiên cũng chạy đến tìm Ngưu Hữu Đạo trước tiên.
Nghe xong ý của triều đình, Ngưu Hữu Đạo có chút ngoài ý muốn, còn tưởng rằng triều đình phải cự tuyệt chứ, bên này của hắn tính sẽ giảm điều kiện xuống, ai ngờ triều đình trực tiếp cấp ra nhượng bộ, kết quả này trái lại giúp hắn giảm bớt đi quanh co lòng vòng.
Bất quá hắn vẫn chưa thống khoái đồng ý luôn như vậy, buông tiếng thở dài, “Xem ra triều đình vẫn là không có thành ý nha!”
Vốn Long Hưu cũng cho là hắn có thủ đoạn gì có thể làm cho triều đình đáp ứng, ai ngờ bất quá cũng chỉ là như vậy, phát hiện chính mình đã có chút đánh giá tên này quá cao, làm ở đây hao tổn mớ thời gian vô ích, ngay cả Cung Lâm Sách cùng Mạnh Tuyên đều có lời oán thán hắn, ý đại khái là chỉ trách hắn, nói loại vấn đề này còn phải đi hỏi triều đình sao? Triều đình chắc chắn sẽ không đáp ứng, quả thực là vẽ vời cho thêm chuyện ra mà!
“Binh quyền Đại Tư Mã không phải là trò đùa, không phải triều đình không có thành ý, mà là phải xem ngươi có thành ý đi bình định hay không! Nắm binh quyền bình định đại tướng quân là đủ, triều đình nắm bắt vẫn là tương đối chính xác. Nếu như ngươi còn không vừa lòng, chỉ có thể nói là ngươi có ý khác.”
Lúc nói lời này, Long Hưu liếc mắt nhìn nam tử mặc áo thêu bông cách đó không xa, nếu không phải lực lượng tinh nhuệ tam đại phái cơ bản tụ tập ở chỗ biên quân bên kia, đã đằng không xuất thủ tới thu thập bên này, chứ sao có thể khách khí như vậy, đã sớm cho Nhà Tranh sơn trang chút nhan sắc nhìn rồi.
Trước đó bởi vì sự tình đoạn lương, thậm chí động sát tâm với Ngưu Hữu Đạo, chỉ là kế hoạch không bằng biến hóa, ai ngờ năm đường chư hầu liên thủ lại cũng chỉ là bao cỏ, làm hắn còn chưa kịp ra tay độc ác với Ngưu Hữu Đạo mà ngược lại chạy đi cầu người ta trước, lúc này giết Ngưu Hữu Đạo gây đại loạn Nam Châu, thì càng đừng mong Nam Châu xuất binh bình định cho.
Ngưu Hữu Đạo: “Cung chủ, không phải ta muốn cò kè mặc cả, mà là suy bụng ta ra bụng người, ta chỉ muốn hỏi cung chủ một câu, sau khi Nam Châu xuất binh Nam Châu có chỗ tốt gì?”
Long Hưu nhíu mày: “Ngươi muốn chỗ tốt gì?” Trong lòng lại có chút nghẹn bốc hỏa.
Ngưu Hữu Đạo: “Cung chủ đã làm được đến tình trạng này, ta lại không xuất binh vậy chính là ta không thức thời, về sau cũng không có mặt mũi nào đối mặt với cung chủ. Ta chỉ cần chút gì đó an ủi để xuất binh, sau khi chuyện thành công, ta cũng không cần triều đình cho gì khác, cũng không trông cậy vào triều đình có thể cho cái gì, chỉ xin nhờ triều đình cho tướng sĩ trên dưới Nam Châu một cái công đạo, cho Dung Bình quận vương một cái công đạo, để vương gia cầm lại một số thứ đã mất đi trước đây!”
Long Hưu hiếu kỳ, “Thứ gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Vị trí của Ninh vương, chính là thế tập thân vương, có thể truyền cho tử tôn, Dung Bình quận vương vốn là thân vương, sau bị giáng chức thành quận vương, vậy sau khi xong chuyện khôi phục lại tước vị thân tương được không?”
Liền cái này? Cái này đối với Long Hưu nói, không phải việc khó gì, hư danh mà thôi, ngay tại chỗ đáp ứng xuống, “Tốt, chuyện này bản cung bảo đảm, chỉ cần Nam Châu xuất binh bình định, sau đó mặc kệ có thể bình định thành công hay không, bản cung đều cam đoan cho Thương Triều Tông cầm lại tước vị thân vương!”
Lúc này Ngưu Hữu Đạo bèn chắp tay, lời nào lời náy như từ phế phủ nói: “Cung chủ đứng ra đảm bảo, Ngưu Hữu Đạo tự nhiên là tin phục, xin mời triều đình hạ chỉ, thời điểm chỉ đến, chính là ngày đại quân Nam Châu xuất chinh bình định ngay!”
Thái độ này mới đúng chứ, Long Hưu mỉm cười. . . . . .
Làm xong bên này, Long Hưu cũng đi, chạy về kinh thành bảo triều đình khẩn cấp hạ chỉ, việc này không thể lại tiếp tục kéo dài.
Thương Thục Thanh đang còn bồi tiếp Mông Sơn Minh, sau khi Mông Sơn Minh đến đây, luận quan hệ thân cận, cũng chỉ có Thương Thục Thanh, nên cũng chỉ có thể là Thương Thục Thanh bồi tiếp chăm sóc.
Đưa tiễn Long Hưu xong Ngưu Hữu Đạo đi vào, đem kết quả đã định nói lại cho Mông Sơn Minh biết, loại sự tình này cũng không cần thiết phải tránh né Thương Thục Thanh gì.
Được biết có thể giúp ca ca cầm lại vị trí thân vương đã mất đi, không biết nhớ ra cái gì đó, Thương Thục Thanh không hiểu sao đỏ cả vành mắt.
Mông Sơn Minh cũng động dung.
Nói qua các thứ xong, Ngưu Hữu Đạo nói: “Sự tình đã định, những gì ta có thể làm chỉ những thứ này, tiếp xuống liền phải xem vương gia và Mông soái.”
Mông Sơn Minh ngồi ở trên xe lăn chắp tay khom người, “Lão phu thay mặt Đại Yến cảm tạ Đạo gia, thay mặt vương gia cám tạ Đạo gia, Mông Sơn Minh nhất định sẽ không phụ coi trọng ủy thác của Đạo gia, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!”
Thương Thục Thanh cũng giữ tư đoan đoan chính chính nửa ngồi nửa khụy xuống hành lễ với Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo khoát tay áo, ra hiệu không cần đa lễ, “Ta bây giờ an bài Mông soái trở về chờ đợi triều đình hạ chỉ, sau khi Mông soái trở về cũng nên nhắc nhở vương gia một chút, rằng vương phi vốn là một nữ anh hùng trên sa trường, cũng nên để nàng đi ra hít thở chút không khí, chết trên sa trường cũng tốt hơn để nàng chết ngạt ở trong nhà. Vương gia không thiếu nữ nhân, vì sao dung không được một Phượng Nhược Nam? Quá mức bạc tình bạc nghĩa, không khỏi làm lòng người xem rét lạnh, năm đó ta lừa gạt tiền của vương phi, đến nay còn chưa trả, còn thiếu nhân tình của vương phi, hi vọng vương gia có thể thiện đãi vương phi!”
Trước kia hắn không có nói rõ ra, lần này minh bạch không sai mở miệng nói giúp Phượng Nhược Nam.
Thương Thục Thanh nghe xong trong mắt lập tức hiện lên lệ quang, xách tay áo lau mắt. Quản Phương Nghi cũng mim mím khóe miệng.
Hai người đều không có nghĩ đến, ngay lúc này Ngưu Hữu Đạo còn có thể nhớ thương đến việc này, hai nữ nhân bị đánh trúng sự mềm mại trong lòng.
Mông Sơn Minh chắp tay ôm quyền: “Đạo gia yên tâm, lão phu trở về liền sẽ cật lực khuyên vương gia, khi nào vương gia chưa chịu đáp ứng, lão phu tuyệt đối sẽ không nhả ra, chỉ cần lão phu còn ở một ngày, tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào lại có thể tuỳ tiện làm khó dễ vương phi được nữa!”
Ngưu Hữu Đạo chống kiếm gật đầu, “Gió lớn thổi, mây cuộn trôi*, Mông soái thuận buồm xuôi gió!” ( *Đại phong khởi hề vân phi dương* Đại Phong ca – Lưu Bang
“https://.nhaccuatui.com/bai-hat/dai-phong-ca-o-lan-do-nha.WFo5S50RAiep.html”