ĐẠO QUÂN


Chương 681: Biến thiên, gió đã nổi lên


Dịch giả: Luna Wong


Bị Thiệu Đăng Vân Bắc Châu ngăn cản, nhân mã tập kết tại Bắc bộ của triều đình không cách nào rút về, trừ phi liều mạng chém giết nhau với nhân mã Bắc Châu.


Tin tức truyền về, đám người Thương Kiến Hùng kinh hãi, tự hỏi, Thiệu thị không phải có thù với Ngưu Hữu Đạo sao? Sao lại đi nghe lời Thương Triều Tông làm việc vậy?


Sau khi tam đại phái nghe được tin báo cũng tức giận, nhưng tức giận là bởi vì Thương Kiến Hùng đã dám qua mặt tam đại phái, bí mật điều động nhân mã Bắc bộ, phòng tuyến Bắc bộ một khi bị buông lỏng, chẳng phải sẽ khiến cho Hàn quốc tiến công hay sao?


Đám người Thương Kiến Hùng tính chơi chiêu gạo nấu thành cơm, kết quả gạo lại không thể cho vào nồi.


Tam đại phái cũng cảm thấy may mắn khi Thiệu Đăng Vân đột nhiên xuất thủ, tình huống rất rõ ràng, Thương Kiến Hùng rõ là cố ý bất chấp áp lực của tam đại phái làm việc này, coi như tam đại phái phát hiện ra cho người tới chặn lại ở trên đường, cũng sẽ rất khó chặn lại được, Lỗ Tùng Thịnh dẫn theo đám thủ hạ thiên quân vạn mã, với chút nhân thủ của tam đại phái, cũng không thể khai chiến với Lỗ Tùng Thịnh đi? Lúc này mà nội bộ một nhà tự khai chiến với nhau, tuyệt đối không phải chuyện tốt, nhưng nhân mã Bắc Châu Thiệu Đăng Vân đứng ra chặn đường thì lại không giống như vậy, cộng thêm có người tam đại phái đi ra tạo áp lực với các tu sĩ môn phái đi theo bên người Lỗ Tùng Thịnh, lập tức số nhân mã của triều đình tại Bắc bộ bị áp chế lại, không còn cách nào lui về được nữa.


Cử động lần này của Thương Kiến Hùng khiến tam đại phái nổi giận, hạ tràng là đời sống sinh hoạt gần như bị giam lỏng hơn nửa, tam đại phái cắt cử đệ tử đi theo kè kè bên người hắn cả ngày, giám sát triệt để hết thảy ngôn hành cử chỉ của Thương Kiến Hùng, không cho hắn còn có cơ hội làm loạn được nữa.


Nếu không phải do cân nhắc thế cục, sợ sẽ khiến cho thế lực phái bảo hoàng(bảo vệ hoàng đế) chó cùng rứt giậu, dưới cơn nóng giận e là tam đại phái đã cho thay thế Thương Kiến Hùng luôn rồi.


Sau khi tin tức truyền đến tai Mông Sơn Minh về sau, Mông Sơn Minh lập tức thừa cơ hội hành động ngay, thuyết phục Cung Lâm Sách, bảo người tam đại phái phối hợp, lần nữa nắm lương thảo của phòng tuyến Bắc bộ trong tay, cưỡng ép giao cho Thiệu Đăng Vân tiếp quản phân phối.


Khẩu phần lương thực bị nắm lấy, nhân mã Bắc bộ khó lại tiếp tục động đậy lung tung.


Đến tận đây, nhân mã chủ lực của triều đình Yến quốc xem như toàn bộ đã nằm trong tay Thương Triều Tông, binh quyền trong tay, một trận đại chiến với Tống quốc đã là lửa sém lông mày!


Toàn bộ nhân mã quân Yến Đông chinh đã hoàn tất tập kết tại khu vực Đông Vực Giang.


Mông Sơn Minh vừa đến tuyến đầu khu vực Đông Vực Giang, vẫn ngựa không dừng vó, một đường đi dọc ven bờ sông kiểm tra xem, thậm chí gặp phải bách tính đang sống ẩn tại đó còn mời họ đến ăn cơm, nhờ vào đó hỏi thăm nắm bắt tình huống ở hai bên ven bờ sông.



Mặc dù không phải lần đầu tiên hắn công qua Đông Vực Giang, nhưng y nguyên vẫn không dám qua loa, tìm hiểu mọi phương diện tình huống các thứ, càng kỹ càng càng tốt.


Mông Sơn Minh suất lĩnh 3000 vạn quân(3 triệu), tập kết tại Đông Vực Giang, tích cực chế tạo dụng cụ vượt sông, chuẩn bị lúc nào cũng có thể phát động tiến công, triều đình Tống quốc nhận được tình báo thì khẩn trương cả lên, chỉ vì thống soái quân địch chính là Mông Sơn Minh, người đã để lại nỗi ám ảnh cho Tống quốc cho đến nay vẫn còn khó xóa nhòa.


Vì thế, Đại đô đốc quân Tống La Chiếu đã phải chịu đựng áp lực không nhỏ, tình huống trong triều lúc này ra sao hắn cũng rõ, đang có không ít người nói là La Chiếu hắn làm lầm quốc(* hại nước), yêu cầu đại quân nên rút về, La Chiếu trụ vững áp lực, kiên trì ý của chính mình, đại quân vẫn như cũ hướng đến Yến Kinh tiến công.


Được biết tam đại phái Yến quốc đã đứng về phía Thương Triều Tông bên kia, được biết Thương Triều Tông cũng đã nắm giữ được binh mã Yến quốc, bầu không khí phía La Chiếu bên kia cũng bỗng nhiên khẩn trương lên, hắn cũng dự cảm được, Thương Triều Tông tập trung lại lực lượng cũng không phải để trưng, sợ là muốn triển khai quyết chiến với hắn rồi!


“Mông soái, đã ba ngày rồi, lương thảo của chúng ta đã không còn nhiều lắm, vì sao còn chưa có triển khai tiến công?”


Mông Sơn Minh đang ngồi trên xe lăn ở phía dưới một cây cột cờ, thỉnh thoảng ngửa mặt lên quan sát những đám mây trên trời, còn có tín hiệu hướng gió gắn ở trên cột cờ.


Sau khi Cung Lâm Sách tiến tới gần thì lên tiếng hỏi, cũng thật sự không nhịn được nữa, biết rõ lương thảo của nhân mã đông chinh đã không còn duy trì được mấy ngày nữa, nhưng sau khi nhân mã tập kết đến chỗ này rồi, thế mà vị lão soái này lại cho dừng lại nghỉ, chậm chạp không thấy có ý muốn tiến công gì, chẳng lẽ muốn tiêu hao lương thực của mình hết sạch rồi chết luôn hay sao?


Mông Sơn Minh: “Chờ một chút.”


Cung Lâm Sách: “Chờ cái gì?”


Mông Sơn Minh: “Không vội, hẳn là trong vòng hai ngày tới.”


Về phần ý đồ chân thực, hắn không chịu thổ lộ, chỉ vì một khi tin tức bị lộ ra, hậu quả thiết nghĩ không thể nào chịu nổi.


Tin tức quân Yến chậm chạp không tiến công đồng dạng cũng truyền đến tai La Chiếu.


Đồng dạng, ở trong một tòa dịch trạm bị bỏ hoang trên đường, La Chiếu đang nhìn chằm chằm địa đồ trên tường nghĩ lui nghĩ tới, cuối cùng thốt lên như tự nhủ, “Hắn chờ cái gì? Lương thảo không đủ, Mông Sơn Minh đến tột cùng đang chờ cái gì?”


Tô Nguyên Bạch bồi hồi đứng ở một bên lên tiếng nói: “E là thật sự đã bị Đại đô đốc đoán trúng đi, Mông Sơn Minh bày ra trạng thái tiến đánh kia chỉ là nghi binh, thật sự chỉ là muốn dụ Đại đô đốc quay về quyết chiến. Đại đô đốc không có mắc mưu của hắn, hắn cũng thúc thủ vô sách, hiện tại, coi như hắn có muốn đổi ý đuổi theo quân ta cũng không thể đuổi kịp, dây dưa ở bên Đông Vực Giang như thế, sợ là đã lâm vào cảnh tiến thối lưỡng nan rồi.”



La Chiếu nhìn chằm chằm địa đồ, khẽ lắc đầu, chiến lược lớn là hắn quyết định, hắn không muốn nói ra mấy lời gây mất hứng dao động quân tâm.


Thế nhưng trạng thái biến hóa kia để hắn ý thức được, sợ là quân Yến đã quyết tâm muốn công Tống rồi!


Thế cục bây giờ không thể so với lúc trước, Thương Triều Tông đã nắm giữ toàn bộ chủ lực nhân mã Yến quốc, lại không thấy có chút ý muốn khai chiến với hắn nào, trong khi thế cục hiện tại đối với Yến quốc mà nói, đã là tràn ngập nguy hiểm, tam đại phái Yến quốc há có thể ngồi yên nhìn tiếp thế này? Theo lý thuyết tất nhiên sẽ đứng ra bức bách, thế nhưng tam đại phái vẫn đứng về phía Thương Triều Tông bên kia, điều đó nói rõ cái gì? Nói rõ tam đại phái đã biết rõ Thương Triều Tông có kế hoạch khác, và cũng đã ngầm thừa nhận.


Như vậy mục đích đã rõ ràng, loạt chuẩn bị trước đó, cho thấy nhân mã tập kết tại ven Đông Vực Giang rốt cuộc để làm gì, công Tống!


Thế nhưng có cái hắn lại nghĩ mãi không ra, trọng binh bố trí phòng thủ tại Đông Vực Giang nào có dễ đột phá như thế, đến tột cùng Mông Sơn Minh đang chờ cái gì?


Hắn cảm thấy nhất định Mông Sơn Minh có ý đồ gì đó, càng nghĩ càng bất an, nhưng bây giờ kêu hắn lui về lại, đã chạy xa như vậy rồi, lại trở về tựa hồ cũng đã không thể kịp nữa.


La Chiếu đột nhiên quay đầu, “Lần nữa truyền lệnh cho nhân mã vùng ven sông, cần phải tăng cường phòng tuyến cho thật vững, nâng cao cảnh giác lên mười hai phần cho ta, đã cẩn thận càng chú ý cẩn thận hơn nữa, đề phòng quân Yến đánh lén! Nói với bọn hắn, nếu ai dám có chút sơ suất, nhất định sẽ chém không tha! Nếu phát hiện có bất cứ dị thường nào, lập tức kịp thời đưa tin báo lại cho ta.”


“Vâng!” Viên quan truyền lệnh lĩnh mệnh rời đi.


Trong sảnh đường mấy người quay mặt nhìn nhau, đều nghe ra được sự lo lắng nồng đậm trong lời nói của La Chiếu.


Đông Ứng Lai chần chờ nói: “Với 2000 vạn (2 triệu) trọng binh phòng thủ, cộng thêm nơi hiểm trở, lại dùng khoẻ ứng mệt, 3000 vạn trọng binh Yến quốc muốn mạo hiểm vượt sông quyết chiến, cơ hồ là không có khả năng thành công. Huống chi Đại đô đốc trước đó đã tính trước, tất cả thuyền lớn nhỏ vùng ven sông đều đã bị Đại đô đốc kéo đến vùng Giang Đông, 3000 vạn quân Yến muốn trong thời gian ngắn tìm được nhiều thuyền bè thích hợp để vượt sông, căn bản là không có khả năng, chỉ dựa vào những bè gỗ kia liền muốn an bài hàng mấy vạn người vượt sông giết đi qua như thế, chẳng phải là trò cười sao? Quân lính đứng trên bè đó chẳng khác gì là tấm bia cả!”


Đạo lý chúng ta đều hiểu, chẳng nhẽ Mông Sơn Minh không biết? Trong lòng La Chiếu sầu lo nhưng cũng không tiện nói rõ, chỉ có thể nói, “Không thể khinh thường Mông Sơn Minh, nên cẩn thận!”


Lời này ngược lại không có gì sai, làm gì cẩn thận một chút cũng không thừa, mấy người đều cùng nhẹ gật đầu đồng ý.


Văn Du hiểu rõ La Chiếu, từ những biểu hiện là của La Chiếu ít nhiều hắn cũng đoán ra được chút gì, chuẩn bị lát nữa thời điểm không có người sẽ hỏi thăm một chút.


La Chiếu quay người nhìn về phía địa đồ, trong lòng ứ đọng, vẻ sầu lo trong mắt khó mà che giấu, lần nữa ám chú Ngô Công Lĩnh làm chuyện xấu.



Hận Ngô Công Lĩnh không nên sớm ‘họa thủy đông dẫn’, lại tiếp tục quậy nữa, kéo cho nội bộ Yến quốc sụp đổ, khi đó Tống quốc lại xuất binh thì tốt biết bao nhiêu.


. . .  . . .


Biến thiên, gió đã nổi lên.


Trong quân trướng trung tâm, Mông Sơn Minh đang quan sát địa đồ, nghe được tiếng gió rít lùa qua khe hở căn lều vải, từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía rèm vải tung bay, hai mắt bỗng nhiên nhíu lại.


Trong quân trướng, tập giấy trên bàn bị gió cuốn thổi bay loạn xạ, lập tức có quân sĩ lộ diện, cố định rèm vải lại.


Mông Sơn Minh nặng nề lên tiếng, “Đẩy ta ra ngoài.”


La Đại An đang ở bên cạnh đọc sách, lập tức để sách xuống, đứng dậy đẩy Mông Sơn Minh đi ra.


Vừa ra khỏi doanh trướng, gió rít vù vù thổi tung y phục Mông Sơn Minh, thổi bộ râu Mông Sơn Minh bay loạn.


Mông Sơn Minh ngẩng đầu nhìn về phía tín hiệu gắn trên cột cờ, lại nhìn về phía bầu trời, chỉ thấy bầu trời một mảnh tối đen, mây đen dày đặc đang cuồn cuộn kéo tới.


“Rốt cuộc đã đến, trời sắp mưa to rồi!” Mông Sơn Minh nói thầm một tiếng.


Khí tượng như vậy, tự nhiên là trời sắp đổ mưa, không bao lâu sau, mây đen kéo đến giữa trời, từng hạt mưa bắt đầu lốp bốp rơi xuống.


Bốn phía, quân sĩ chạy loạn khắp nơi, ngoại trừ người đang trực, toàn bộ nhao nhao chạy về trong trướng bồng tránh mưa, liền xem như người đứng trực, cũng tranh thủ thời gian giơ tấm chắn lên trên che đầu.


Mưa càng lúc càng lớn, rất nhanh giữa thiên địa trở nên mịt mù, chỉ còn tiếng mưa rơi ào ào.


Trời như muốn tối sớm hơn bình thường. . .  . . .


Cảnh nội Hàn quốc, cùng ngăn cách với Bắc châu qua một con sông, ở đây vẫn nắng chang chang, khu doanh trại đại quân.


Trong quân trướng trung quân, Đại tư mã Hàn quốc Kim Tước cũng đang đứng ở trước địa đồ, cùng mấy tên tướng lĩnh đàm đạo chiến sự Yến Tống.



“Mông Sơn Minh này lương thảo không đủ, lại án binh bất động tại bờ sông, tính làm cái quỷ gì nhỉ?”


Sau khi nhận được tin tức, Kim Tước cũng đang tại một mực suy nghĩ việc này, hắn mạnh hơn Thương Vĩnh Trung nhiều lắm, đại chiến sắp đến, đích thân chạy tới tiền tuyến để chỉ huy.


Một tướng nói: “La Chiếu sẽ không mạo hiểm tiến công, sớm đã lưu lại phòng bị, vùng ven sông phòng ngự vững chắc như thành đồng, đều bố trí trọng binh phòng thủ, Mông Sơn Minh rất không có khả năng công phá được, phải chăng là đang thúc thủ vô sách hay là ở đó giả vờ giả vịt?”


Kim Tước diện mạo đôn hậu, vuốt râu lắc đầu nói: “Mông Sơn Minh là người thích làm bộ giả vờ sao? Năm đó ta từng giao thủ với hắn, ăn của hắn mấy lần thiệt thòi lớn, nếu không phải có pháp sư kịp thời giúp ta thoát thân, ta đã sớm mất mạng trong tay hắn, người này dùng binh cương nhu kết hợp, quỷ quyệt nhiều biến hóa, có năng lực thần quỷ khó lường, ‘Yến Sơn Minh’ tuyệt không phải chỉ là hư danh, không thể khinh thường. La Chiếu chưa từng lĩnh giáo qua thủ đoạn của Mông Sơn Minh, khinh thường coi nhẹ như vậy, sợ là sẽ phải bị thua thiệt!”


Một tướng khác nói tiếp: “Bố trí của La Chiếu không thể nói là không nghiêm mật, quan sát cách hành sự của La Chiếu khi giết vào cảnh nội Yến quốc, dùng binh vô cùng có chuẩn mực, rất bất phàm, cầm đều đánh rất xinh đẹp, có thể thấy được La Chiếu cũng không phải tầm thường, ăn thiệt thòi thì có lẽ, nhưng thiệt thòi lớn thì không đến mức a?”


Kim Tước lắc đầu, từ chối cho ý kiến.


Chính lúc này, một văn thư(*thư ký) đi vào, hai tay dâng lên một phần thư tín, bẩm báo: “Đại nhân, triều đình gửi thư nhắc nhở, Bắc Châu có nội loạn.”


Kim Tước ‘nha’ một tiếng, cầm thư lên xem xét, trong thư nói Thương Kiến Hùng với Thương Triều Tông phát sinh bất đồng nghiêm trọng, nhân mã Bắc Châu kém chút xung đột với nhân mã triều đình Yến quốc, quan hệ song phương huyên náo rất căng, triều đình Hàn quốc có ý là, phải chăng bên này có thể thừa thế xuất binh rồi sao?


Xem hết xong lại giao thư tín cho chư tướng xem, sau đó Kim Tước mới lên tiếng hỏi, “Mọi người thấy thế nào?”


Chư tướng còn có thể thấy thế nào, mắt thấy quân Tống tùy ý hoành hành tại Yến quốc, đã sớm nhẫn nại không nổi, một tướng chắp tay nói: “Đại nhân, Tống quốc đã xuất binh, nếu bên ta lại xuất binh, Yến quốc tất vong, bên ta tất thắng!”


“Đúng vậy a, đại nhân, La Chiếu hiện đang tại cảnh nội Yến quốc phi ngựa khoanh đất, hiện tại ai chiếm được chính là của người đó, sau này muốn để cho người ta phun ra chúng ta cũng không có lý do a, cũng nên xuất binh rồi.”


Nghe xong ý kiến của đám người, Kim Tước vẫn là khoát tay áo,nói: “Thiệu Đăng Vân cũng không phải là kẻ vớ vẩn, thời cơ còn chưa thích hợp, chờ một chút, ổn thỏa chút, ổn thỏa một chút vẫn là tốt hơn.”


Đây cũng là ý kiến của hắn hồi đáp lại cho triều đình.


Sau khi chư tướng ra khỏi quân trướng về sau, có người hướng đồng liêu thì thầm phát ti3t bất mãn, “Lúc này không chịu xuất binh, chờ đến khi nào? Chẳng lẽ đợi đến khi quay đầu nhìn lại thấy mình thiếu địa bàn mới ra tay đoạt từ trong tay quân Tống hay sao?”


“Ai, ngươi còn không biết vị đại tư mã này của chúng ta sao? Đó là tư mã nổi danh là Tư Mã ổn thỏa mà!”


(Luna: 稳当 ổn đáng (~ ổn thỏa) kết hợp từ ổn trọng 稳重 và thỏa đáng 妥当) – mình dịch Tư mã ổn thỏa cho nó có vần chút. 



Bình luận

Truyện đang đọc