ĐẠO QUÂN

Chương 613: Có phải ngài luôn muốn đẩy ta vào chỗ chết hay không?

Editor: Luna Wong – tầm tháng 6 web được đổi tên thành Novel Town – noveltown.com mọi người đừng quên nhé

Rõ ràng đã nghe được là kết bái rồi, còn cố tình nói như vậy.

Mà tất cả đệ tử của Thiên Nữ giáo đều là nữ đệ tử, môn quy cũng không cho phép có xuất hiện chuyện trai gái nam nữ, nói như thế rõ ràng là cố ý đang nhục nhã Huệ Thanh Bình mà.

Sắc mặt Huệ Thanh Bình biến lạnh, “Không nói được tiếng người thì ngậm cái mồm thúi của ngươi lại!”

“Làm càn!” Dịch Thư đang đứng tùy hành ở bên cạnh lập tức lên tiếng giận dữ mắng mỏ, sư phụ chịu nhục, làm đệ tử tự nhiên là muốn đứng ra nói chuyện.

Long Hưu giơ tay lên ra hiệu dừng lại, “Nguyện ý bái liền để cho bọn hắn bái, ai cũng không thay đổi được cái gì.” Trong ánh mắt ẩn chứa ý vị thâm trường liếc nhìn Ngưu Hữu Đạo, có vẻ như muốn để Ngưu Hữu Đạo xem tự xử lý.

Ngưu Hữu Đạo một mặt xấu hổ.

Quản Phương Nghi, Viên Cương, còn có đám Phí, Trịnh, Hạ, tất cả đều khẩn trương.

Tư Đồ Diệu đứng ngoài quan sát cảm thấy vừa may mắn lại vừa khẩn trương, may mắn Long Hưu kịp thời chạy tới, ông ta sẽ không ngồi nhìn thấy chuyện mà trước đó hắn lo lắng sẽ phát sinh, thế nhưng lại lo lắng Long Hưu sẽ gây ra bất lợi cho Ngưu Hữu Đạo, như thế sẽ thay đổi hoàn toàn cách cục Nam Châu cùng Kim Châu trước mắt mất.

“Đệ đệ, ngươi còn do dự cái gì, hay là muốn đổi ý?” Huệ Thanh Bình ở bên cạnh lên tiếng thúc dục, bức bách Ngưu Hữu Đạo tiếp tục.

Thế là trước mắt bao người, hai người tiếp tục lần lượt nhìn trời quỳ bái phát thệ, sau đó đứng lên cắm hương, lại rót rượu mời nhau.

Người quan tâm Ngưu Hữu Đạo, đều vì Ngưu Hữu Đạo tiếp nhận áp lực cực lớn mà đổ mồ hôi lạnh giùm.

Nhưng thật tình không biết, đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, áp lực chỉ là mặt ngoài, trước đó hắn không có nghĩ tới Lăng Tiêu các và Thiên Nữ giáo đều sẽ phái người cấp bậc trưởng lão đến đây, cũng không nghĩ tới Long Hưu sẽ pháp giá đích thân đến, càng không có nghĩ tới những người này lại có thể trùng hợp đụng vào nhau, thật đúng là một loạt ngoài ý muốn.


Những tình huống này đều là những tình huống hắn không có tính toán đến, lúc trước hắn vẻn vẹn chỉ tính là nếu tam đại phái Yến quốc có phái người đến cũng chỉ là phái ra cái trưởng lão nào đó làm chủ được đến mà thôi, không cho rằng chỉ một cái Nhà Tranh sơn trang, lại có thể để cho loại cấp bậc cỡ như Long Hưu này phải pháp giá thân lâm.

Bất quá sự tình hắn đã sớm có dự định trước, những người này đụng vào nhau tuy là ngoài ý muốn, nhưng với hắn mà nói, mọi chuyện ngược lại đơn giản bớt việc đi không ít.

Hai người vừa làm xong nghi thức, Toàn Thái Phong sấn tới tham gia náo nhiệt, dùng sức vỗ vỗ bả vai Ngưu Hữu Đạo, vô cùng nhiệt tình nói: “Một lạy ngày hôm nay, kể từ bây giờ trở đi, ngươi ta chính là huynh đệ một nhà, có lão ca ca ta ở đây, không cần phải e ngại gì hết.”

Huệ Thanh Bình ngó nghiêng Long Hưu một cái cũng cười nói: “Tiểu đệ, mặc dù tỷ tỷ ta hơi luống tuổi hơn so với đệ, nhưng khả năng đảm đương hơi bị được đấy, mặc kệ xảy ra chuyện gì, tỷ tỷ ta đây cũng sẽ không trơ mắt nhìn đệ ngươi chịu ủy khuất.”

Hai người kẻ xướng người hoạ, tưởng chừng như là hai người khác biệt so với ai trước đó bị bức bách kết bái vậy, hiện tại lại tranh nhau tỏ thái độ, cực lực nói giúp cho Ngưu Hữu Đạo an tâm, để hắn đừng sợ.

Nói trắng ra là, hai người chính là làm cho Long Hưu coi, hiện tại Ngưu Hữu Đạo là nghĩa đệ kết bái của chúng ta, ngươi động đến hắn chính là đụng đến bọn ta, chúng ta sẽ không ngồi nhìn.

Cũng có ý tứ liên thủ đoàn kết đối kháng Long Hưu.

Kỳ thật hai người cũng không nghĩ tới đích thân Long Hưu sẽ pháp giá thân lâm đến Nhà Tranh sơn trang, trước đó có suy nghĩ tam đại phái Yến quốc sẽ phái người đến, nhưng coi như có đến, cũng chỉ là cấp bậc trưởng lão thôi, như thế bọn hắn cũng có thể đối kháng lại được, nhưng Long Hưu vừa đến, thì lại không giống như vậy nữa, thân phận địa vị không ngang nhau, thực lực nhân thủ tùy hành càng thêm không kém bên này, vì thế hai người nhất định phải đoàn kết lại.

Không khí hiện trường vừa kiềm chế vừa quỷ quyệt, đại đa số người cũng không dám lên tiếng, Ngưu Hữu Đạo vẫn duy trì trầm mặc một cách thích hợp.

“Náo xong hết chưa?” Long Hưu mở miệng hỏi, hắn cũng không nghĩ tới bản thân mình vừa chạy tới đây lại gặp phải chuyện này.

Tam đại phái Yến quốc sau khi nhận được thư cáo trạng tố oan của Ngưu Hữu Đạo với Thương Triều Tông về sau, Nam Châu ra vẻ ủy khuất yếu thế đặc biệt thỉnh cầu ba phái làm chủ, khiến tam đại phái không để mắt đến Nam Châu bên này nhiều, người ta đều đã lên tiếng mời bọn hắn ra làm chủ rồi, nói rõ Nam Châu bên này bọn hắn có thể tùy thời khống chế được, cũng không cần lo lắng quá, cũng không cần phái người tới tham gia vào Nam Châu bên này trước tiên.

Thân là “trọng tài” cuối cùng của Yến quốc, mở đầu liền hướng triều đình Yến quốc đòi bàn giao rõ vấn đề, đang còn thư từ qua lại với triều đình Yến quốc, thì ai ngờ Nam Châu ngang nhiên xuất binh, gần như ngay tại trong khoảng thời gian này đánh cho Định Châu không có lực chống đỡ.

Về sau phát hiện tình huống không đúng, từ Đan Bảng truyền đến tin tức, Tông Nguyên chiến tử, Triệu Hùng Ca xuất thủ liền không nói, ngay cả triều đình Yến quốc cũng báo lên chiến sự nguy cấp, thỉnh cầu tam đại phái ra mặt điều giải. Sự tình làm lớn, nội bộ Yến quốc sẽ đại loạn tiết tấu, tam đại phái lập tức đứng ngồi không yên.

Ba phái hơi trao đổi một chút, chỉ là một cái Nhà Tranh sơn trang, còn chưa đáng đến độ toàn bộ người cả ba phái đi vào, Tiêu Dao cung lại chủ động biểu thị để bên này đại biểu đến Nam Châu cho, thế là Long Hưu tự mình đi tới xem coi đến tột cùng là như nào.


Tóm lại giằng co tới tới lui lui như thế trì hoãn, đợi đến khi tam đại phái không thể không ra tay đè ép Nam Châu xuống, thì đã mấy ngày thời gian trôi qua, cho nên Long Hưu tới cũng đã chậm, thậm chí để cho Huệ Thanh Bình cùng Toàn Thái Phong ở xa xôi hơn còn chạy tới trước hắn nữa.

Nhưng trong lòng Long Hưu cũng cảm thấy may mắn, may mắn tự bản thân hắn đến, nếu không tùy tiện để cho trưởng lão nào đó đến làm việc, gặp phải tình huống này thì căn bản là không trấn áp được.

Thấy không có người nào trả lời, Long Hưu quay qua nhìn Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu ra hiệu một chút, “Ngưu Hữu Đạo, ngươi đi theo ta chút.”

Ngưu Hữu Đạo vừa dịch bước, Huệ Thanh Bình thò tay kéo cánh tay Ngưu Hữu Đạo lại, Toàn Thái Phong cũng đưa tay ra ngăn ở trước người Ngưu Hữu Đạo.

Long Hưu tính quay người bước đi dừng bước, hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”

Hai người không có trả lời hắn, Huệ Thanh Bình nhìn Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở: “Tiểu đệ, tỷ tỷ cũng là vì tốt cho ngươi.”

Toàn Thái Phong ừ theo, “Lão đệ, chúng ta cũng là vì nghĩ đến sự an toàn của ngươi.”

Đến độ này rồi, hai người sẽ không dễ dàng để Ngưu Hữu Đạo rơi vào trong tay Long Hưu, nếu không phải vậy cũng đã không nhìn thấy Long Hưu tới rồi còn muốn ép tiếp tục kết bái, chính là muốn mượn cái danh chính ngôn thuận này để lấy cớ can thiệp.

Long Hưu khẽ gật đầu, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, “Ta không miễn cưỡng, các ngươi cũng đừng có miễn cưỡng, nguyện đi hay không, cứ để Ngưu Hữu Đạo tự hắn xem xử lý.”

Một câu khiến Huệ Thanh Bình cùng Toàn Thái Phong rơi vào tình thế khó xử, Ngưu Hữu Đạo là huynh đệ kết bái của bọn hắn không sai, nhưng cũng là tu sĩ Yến quốc, ở trong cảnh nội Yến quốc, ngay trước mặt Long Hưu bức hiếp tu sĩ Yến quốc, Long Hưu coi như đã có lý do để xuất thủ, hai người đành không thể không cùng thả tay xuống.

Mà Ngưu Hữu Đạo cũng không có ý do dự, lập tức hướng chỗ Long Hưu đi đến, Huệ Thanh Bình lại vội vã kéo cánh tay Ngưu Hữu Đạo lại , “Tiểu đệ, không cần lỗ mãng, ngươi cần phải biết…”

Long Hưu: “Ta nói, ai cũng không cho phép miễn cưỡng, ai dám vọng động thử xem, ta cam đoan không có còn ai mơ còn sống xót trở về!” Nói rồi nghiêng đầu ra hiệu một chút, lập tức có nhân viên tùy hành của Tiêu Dao cung bên cạnh nhanh chóng viết mật tín nhét vào Kim Sí thả đi.

Huệ Thanh Bình cùng Toàn Thái Phong nhìn nhau, đều biết người ta đây cũng không phải là đang hù dọa bọn hắn, không nói trước ở phụ cận có an bài nhân thủ khác hay không, mà đầu tiên Long Hưu tuyệt đối có năng lực tùy thời điều động các đại môn phái tu hành trong cảnh nội Yến quốc bao vây chặn đánh bọn hắn, cho dù là nhân thủ từ Tiêu Dao cung lâm thời điều động chạy đến, so sánh ưu thế về khoảng cách, thì cũng không phải môn phái phía sau lưng bọn hắn có thể so sánh.


Huống chi, chỉ dựa vào thực lực trước mắt, bọn hắn cũng không phải là đối thủ của những hộ vệ đi theo Long Hưu.

Mà nhân viên đi theo Long Hưu đã hành động ngay tại chỗ, tiến hành vây quanh bọn hắn, nhìn chằm chằm, làm vẻ tùy thời muốn xuất thủ.

Huệ Thanh Bình âm thầm oán thầm, không nghĩ tới lại gặp phải Long Hưu đích thân đến, nàng không thể lại không buông tay xuống, hung hăng nhìn Ngưu Hữu Đạo nháy nháy mắt.

“Không có việc gì.” Ngưu Hữu Đạo mỉm cười cho một câu, tiếp tục tiến lên, hướng phía Long Hưu đi đến.

Hắn không sợ, dám làm liền đã chuẩn bị tâm lý, trên mảnh đất Nam Châu này, hắn cũng không phải là kẻ ai muốn giết liền có thể giết.

Hắn đúng là không thích rút kiếm động thủ, không thích xuất thủ không có nghĩa là hắn sẽ không xuất thủ, không có nghĩa là hắn là tên ăn chay.

Trước khi đi, hắn cho Viên Cương một cái ánh mắt, Viên Cương hiểu ý gật đầu.

“Lão đệ!” Toàn Thái Phong trầm giọng gọi lại, muốn tiến lên một bước, một tên trưởng lão Tiêu Dao cung đã lách mình ra ngăn cản hắn, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, giằng co lấy.

Long Hưu quay người bước đi, Ngưu Hữu Đạo đi theo.

Quản Phương Nghi bước nhanh đi theo Ngưu Hữu Đạo, trên đường đi qua cũng nháy mắt với đám Trần bá cùng Ngô lão nhị, một đám lão giúp việc của Phù Phương viên, cấp tốc yên ắng lặng lẽ bố trí tập kết hướng Ngưu Hữu Đạo đi.

Việc quan hệ tới tính mệnh thân gia mình, một khi trở mặt, mặc kệ đánh thắng hay đánh không lại, bên này mới không quản ngươi có phải là chưởng môn Tiêu Dao cung Long Hưu hay không là chưởng môn.

Viên Cương dịch bước đến bên canh ba người Phí, Hạ, Trịnh, bốn người mặc kệ cục diện giằng co trước mắt, lặng yên rời đi, cấp tốc rời khỏi Nhà Tranh sơn trang.

Viên Phương đang trốn ở sau nguyệt môn rình coi cấp tốc rụt trở về, lui tới dưới chân tường rào suy nghĩ, tình huống không đúng nha, hai tay lật qua lật lại xoa xoa không ngừng, lo nghĩ không thôi.

Trong thủy tạ, Long Hưu dựa vào lan can, chắp tay, nhàn nhạt lên tiếng hỏi, “Ngươi muốn làm gì?”

Hỏi tự nhiên là hỏi Ngưu Hữu Đạo.


Ngưu Hữu Đạo vòng tay (trước người) đứng bên cạnh, cười khổ nói: “Cung chủ, ta thật sự là không muốn cùng với hai người bọn họ kết bái, thế nhưng ngài cũng thấy được đó, ta cũng là bất đắc dĩ a, bọn hắn buộc ta kết bái, ta không chịu kết bái cũng không được.”

Cái nồi* này, Huệ Thanh Bình với Toàn Thái Phong quả thật là đeo lên chắc rồi, rất nhiều người không biết việc đàm phán trước đó, toàn bộ người ở hiện trường tới xem lễ sau đó, bao gồm cả Long Hưu cũng tận mắt thấy Huệ Thanh Bình bức bách Ngưu Hữu Đạo kết bái, mà bây giờ Huệ Thanh Bình cùng Toàn Thái Phong cũng sẽ không đi nói là do Ngưu Hữu Đạo buộc bọn họ kết bái.

Dịch Thư ở bên cạnh trách cứ, “Nói hươu nói vượn, cung chủ đã ra mặt làm chủ cho ngươi rồi, ngươi ngay tại chỗ cự tuyệt tại chỗ là xong, ngươi có gì phải sợ? Dám ở ngay trước mặt cung chủ tiếp tục kết bái cùng ngoại địch, rắp tâm gì đây?”

Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu quay qua nhìn nàng, “Dịch cô nương, ngươi nói thì đúng là nhẹ nhàng thoải mái. Vâng, không sai, trước mắt cung chủ đúng là có thể làm chủ cho ta, hồi sau đâu, cung chủ có thể một mực trấn thủ ở bên cạnh ta hay sao? Vô luận là Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn hay là Đại Thiền sơn, đều có đệ tử hành tẩu khắp ở tại ngoại giới, chúng ta ngăn nổi bọn hắn trả thù sao? Ngươi có thể tùy thời đi tìm bọn họ ra mặt cho những tiểu nhân vật như chúng ta hay sao? Dịch cô nương, ngươi cao cao tại thượng, xuất thân đại phái không ai dám trêu chọc, không biết được nổi khó xử của đám người phía dưới chúng ta này.”

“Ngươi. . .” Dịch Thư bị chận không lời gì để nói, bèn cưỡng từ đoạt lý nói: “Ngươi ở tu hành giới có tiếng là ưa thích kết bái, ta thấy ngươi chính là có chủ tâm mục đích!”

Ngưu Hữu Đạo không đồng ý thuyết pháp này, “Dịch cô nương, ngươi rõ ràng là thấy bọn hắn ép buộc ta kết bái, còn nhất định phải cố giội nước bẩn lên đầu ta. Dịch cô nương, ngươi đến cùng là đứng ở bên nào vậy, làm sao tay cứ chỏ đưa ra bên ngoài không vậy?”

Dịch Thư nổi giận, “Ngươi kết bái cùng ngoại địch, còn nói ta chỏ tay ra ngoài?”

“Được rồi!” Sự tình ván đã đóng thuyền có kéo cũng không có ý nghĩa, Long Hưu quát lên một tiếng chặn lại, quay đầu qua lạnh nhạt nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, “Ta không phải hỏi ngươi chuyện kết bái, Nam Châu tiến đánh Định Châu là chuyện gì đây?”

Ngưu Hữu Đạo nói năng rất có khí phách: “Kết bái là lôi kéo vô nghĩa, ai có thể xem là thật chứ? Hiện chỉ chờ một câu nói của cung chủ thôi, nếu cung chủ nói đình chỉ tiến công, ta lập tức sẽ tạo áp lực với Đại Thiền sơn với Thương Triều Tông ngay, đại quân lập tức liền có thể đình chỉ tấn công!”

Thái độ này rất tốt! Không có bất kỳ chỗ nào hàm hồ, Long Hưu nghe trong lòng cũng dễ chịu, từ từ nói: “Không nên náo loạn nữa! Yến quốc trước mắt đang đứng trước thế ngoại địch uy hiếp, người một nhà không thể nội chiến, lập tức bảo đại quân Nam Châu đình chỉ tiến công!”

“Vâng!” Ngưu Hữu Đạo đáp ứng, bất quá lại chắp tay nói: “Cung chủ, ta có một cái nghi vấn muốn thỉnh giáo, không biết có nên hỏi hay không?”

Long Hưu: “Ngươi nói cũng đã nói rồi, còn có cái gì không thể hỏi, chuyện gì?”

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Cung chủ, có phải ngài vẫn luôn muốn đưa ta vào chỗ chết hay không?”

Long Hưu không biết hắn hà cớ gì lại nói ra lời ấy, hai mắt hơi híp lại, “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta muốn đưa ngươi vào chỗ chết vậy?”

Ngưu Hữu Đạo: “Trước đó triều đình mượn cơ hội hưng binh, muốn công đánh Nam Châu, ta không tin tam đại phái không biết, nhưng không một ai lên tiếng, ngồi nhìn đại quân triều đình áp sát biên cảnh. Đằng sau triều đình lại phái thích khách tập kích ta tại Kim Châu, sau đó ta quay trở về lại Nhà Tranh sơn trang, triều đình lại tập kết số lượng lớn nhân thủ lần nữa tập kích, giết của ta mấy ngàn tu sĩ, Nam Châu tử thương gần vạn nhân mã, máu chảy thành sông, trong sơn dã bên ngoài Nhà Tranh sơn trang đều toàn là mộ mới thê lương, tam đại phái đến nay vẫn không có một ai đứng ra nói một câu một lời công đạo!”

“Triều đình hết lần này đến lần khác liên tục khiêu khích, mãi không dứt như vậy, xin hỏi cung chủ, ai có thể nhịn hoài được, ta có nên phản kích hay không? Ta gửi thư hướng tam đại phái trần*oan tố khổ (kể), chờ đến bây giờ, chưa chờ được một câu công đạo, chờ tới chỉ một câu bảo ta dừng tay, ý tứ giống như là chỉ mình ta sai, còn triều đình kia đâu?”


Bình luận

Truyện đang đọc