ĐẠO QUÂN

Chương 208: Rượu mới ra lò
Edit : Luna Huang

Trạch viện phía sau thủ phủ quận thành, sau khi nhóm Ngưu Hữu Đạo và ba phái rời khỏi, trạch viện này cơ hồ liền thành trạch viện chuyên dụng cho Thiên Ngọc môn.

Trưởng lão Thiên Ngọc môn Trần Đình Tú vừa từ bên ngoài bước nhanh trở về, trực tiếp tìm chưởng môn Bành Hựu Tại, nổi giận nói, “Chưởng môn, ta đích thân đến kiểm tra tiến độ thế nào, thế mà bọn hắn cũng không cho ta đi vào.”

Trước đó phái người đi kiểm tra, không có cho vào thì cũng thôi, hắn đích thân đến mà cũng không cho vào, khiến hắn rất là nổi nóng.

Bành Hựu Tại nhìn sắc mặt của hắn một chút, hơi lắc đầu nói: “Được rồi, bây giờ không phải là thời điểm so đo cái này, trước hết để cho bọn hắn chuyên tâm sản xuất đi đã.”

Trần Đình Tú: “Chưởng môn, ngài ngẫm lại xem, ba phái có nhiều người như vậy, nửa cái địa bàn quận Thanh Sơn làm sao nuôi sống nổi? Nơi sản xuất toàn bộ đều là người của ba phái, quỷ mới biết bọn hắn có giở trò gì hay không.”

Bành Hựu Tại: “Ta mặc kệ bọn hắn có giở trò gì hay không, đã nói rồi, hàng làm ra toàn bộ do Thiên Ngọc môn ta độc quyền mua bán, nếu dám giấu diếm tư tàng, đừng trách ta không khách khí.”

Đúng lúc này, bên ngoài có đệ tử đến báo, “Chưởng môn, có người từ sơn cốc ngoài thành bên kia đến báo, nói là mẻ rượu đầu tiên đã cất xong, xin mời chưởng môn đi sang nghiệm thu.”

Nghe được lời này, Bành Hựu Tại mừng rỡ.

Trần Đình Tú thì lại tức giận hết sức, hắn vừa mới chạy tới lại không báo, hắn trở về cho đã mới báo, chẳng phải là để cho hắn đi một chuyến vô ích.

“Đừng tức giận, đi gọi mấy vị trưởng lão khác tới, cùng đi xem một chút.” Bành Hựu Tại vỗ vỗ bả vai hắn, cười ha ha vui vẻ, tâm tình rõ ràng không tệ, đợi lâu như vậy, rốt cục sắp thấy được kết quả.

Rất nhanh, mấy tên trưởng lão tập họp, tính cả Thương Triều Tông và Lam Nhược Đình, cùng nhau ra khỏi thành, một đám nhân mã hoả tốc chạy tới sơn cốc ngoài thành.

Đường núi dẫn tới sơn cốc đã dân phu lâm thời điều động tới  tu chỉnh tạm thời, chưa nói tới chỉnh sửa tốt được bao nhiêu, chí ít cũng san phẳng được vài chỗ gập ghềnh.


Cửa vào sơn cốc, Ngưu Hữu Đạo cùng với chưởng môn ba phái đã đứng ở đó chờ sẵn.

Vừa gặp nhau nói chuyện khách sáo vài câu, Bành Hựu Tại đã không kịp đợi, khua tay nói: “Đừng nói nhiều nữa, đi, đi xem một chút.”

“Mời!” Ngưu Hữu Đạo đưa tay tương thỉnh.

Một đám người đi bộ tới, thẳng tới trước cửa hang nơi sản xuất, lại bị đệ tử ba phái đưa tay cản lại, không cho vào hang.

Trần Đình Tú trầm giọng nói: “Lẽ nào ngay cả chưởng môn Thiên Ngọc môn ta cũng không thể đi vào sao?”

Ngưu Hữu Đạo vội khoát tay giải thích: “Trần trưởng lão đừng hiểu lầm, sở dĩ có vài yêu cầu hơi ‘bất cận nhân tình’ này, một phần là vì giữ bí mật, nguyên nhân chân chính là vì sản xuất rượu này có yêu cầu rất hà khắc, yêu cầu trong rượu không nhiễm một hạt bụi nào, lúc sản xuất cũng không để cho mùi vị khác lẫn vào, nếu không liền sẽ phí công nhọc sức.”

“Trong này ngay cả ta cũng không thể tuỳ tiện tiến vào, thật sự bởi vì muốn đi vào một chuyến rất là phiền toái. Một người đi vào, đầu tiên phải giữ giới ăn chay tắm rửa, một ngày trong đó ít nhất phải tắm ba lần, phải để thân thể triệt để sạch sẽ, đây chính là nguyên nhân vì sao ta để bọn hòa thượng này sản xuất. Nếu rượu bên trong mà xảy ra vấn đề gì, vậy chắc chắn là có người không tuân thủ quy củ lén lút chạy vào rồi.”

“Nếu mà Trần trưởng lão không tin, chờ lát nữa đổ rượu ra chén rồi đem so với nước suối trong trên núi xem, trong nước suối có khi còn có tạp chất rất nhỏ, nhưng rượu này ta dám cam đoan, tuyệt không có tồn tại bất luận hạt bụi nào! Trong đó phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết mới có thể tinh khiết, đây cũng chính là nguyên nhân làm chậm tốc độ sản xuất, thật sự là không muốn công lao đổ sông đổ biển, mong rằng Trần trưởng lão thông cảm.”

Ngày tắm ba lần? Viên Phương nhếch miệng cười trộm, người bên này ra ra vào vào có ai tắm rửa qua sao? Cái lý do này của Đạo gia thật là khiến người ta.. ha ha.

Bất quá nếu Đạo gia đã nói vậy, hồi sau hắn cũng nên nói lại cho chúng tăng Nam Sơn tự, đây là lý do để phòng trộm tốt biết bao a!

Viên Cương liếc Ngưu Hữu Đạo một cái, ngươi ‘không thể tuỳ tiện’ đi vào bởi vì người lười, tinh lực chủ yếu để dành đi tu luyện, muốn vung tay làm ông chủ đi?

Về phần tinh khiết, Viên Cương ngược lại là tin tưởng, nước cất có thể không tinh khiết sao?

Đám Thương Triều Tông và Lam Nhược Đình quay mặt nhìn nhau, có chút giật mình, đến tột cùng là loại rượu gì, mà ngay cả chút bụi cũng không có?

Thương Thục Thanh vốn còn muốn đi vào theo, mở mang kiến thức một chút, nghe nói ở bên trong một ngày phải tắm ba lần, thân là nữ nhân nàng có chút lúng túng, vội từ bỏ suy nghĩ đi vào nhìn xem.


Liền ngay cả mấy người Phí Trường Lưu, Trịnh Cửu Tiêu cùng Hạ Hoa cũng kinh nghi bất định, bọn hắn cũng là lần đầu nghe nói tới cái thuyết pháp này, cất rượu này cần coi trọng đến như thế sao?

“. . . . . .” Trần Đình Tú bị cái lý do này chặn họng, lại muốn yêu cầu đi vào, đó chính là cố ý gây rối.

Bất quá, hắn trái lại thầm hạ quyết tâm, chờ lát nữa nhất định phải xoi cho thật kỹ, xem coi có thật là không nhiễm bụi hay không.

Kỳ thật trong lòng mọi người cơ hồ là đều có ý nghĩ giống nhau, muốn chờ lát nữa xem coi có thật đúng là tinh khiết như lời hắn nói vậy không.

Đối với thứ gì đó mới mẻ, là người ai cũng có ham muốn xem thử.

Bành Hựu Tại lạnh nhạt nói: “Tuân thủ quy củ là chuyện tốt, vậy đứng ở bên ngoài chờ đi.”

Ngưu Hữu Đạo phất tay  ra hiệu cho Viên Phương, Viên Phương lập tức đứng trước cửa hét vào bên trong: “Khiêng ra ngoài đi.”

Chỉ chốc lát sau, dưới con mắt lom lom của đám người, từng tên hòa thượng từ bên trong gồng gánh đi ra ngoài.

Một khuôn gỗ đơn giản được ghép từ mấy tấm ván, bên trong khuôn có chứa 20 bình, vò rượu ban đầu được Thiên Ngọc môn cố ý đổi thành bình sứ trắng, nhìn bắt mắt hơn, cũng là do Thiên Ngọc môn cố ý đặt người ta nung xong đưa tới.

Đối với cái này, Ngưu Hữu Đạo phát hiện Thiên Ngọc môn vẫn là có chút nhãn quang, biết cách làm đẹp cho dễ bán, xem ra chủ ý là quyết bán giá cao, hắn cũng muốn xem xem, Thiên Ngọc môn có thể bán được giá bao nhiêu.

Không lâu sau, mấy chục khuôn rượu được khiêng ra bày ở ngoài hang, mẻ đầu tiên cũng không nhiều, 1008 bình.

Bành Hựu Tại đi vòng quanh mấy vòng, hai mắt tỏa sáng, mấy cái này đều là kim tệ a!


Đưa tay kéo một cái khuôn gỗ ra, cầm lên mấy bình, ném cho mấy vị trưởng lão mỗi người 1 bình, “Đều nếm thử đi, kiểm nghiệm hương vị như thế nào.”

Ngưu Hữu Đạo lập tức ra hiệu cho Hắc Mẫu Đơn đi lấy chén rượu đem tới.

Rất nhanh, một chồng chén rượu được đưa đến phân phát cho mọi người, từng bình sứ được bịt kín cũng được mở ra, lập tức mùi hương thơm ngát tỏa ra bốn phía, làm cho người ta như đi vào cõi tiên.

Đổ rượu mát lạnh ra chén, chẳng những là Trần Đình Tú, những người khác cũng nhao nhao mở to hai con mắt ra nhìn thật kỹ rượu trong chén.

Bành Hựu Tại cũng là như vậy, lúc ở tại Băng Tuyết các mặc dù biết loại rượu này trong suốt, nhưng còn không biết có cái thuyết pháp vô nhiễm bụi trần này, vậy mà thật sự trừng mắt mở pháp nhãn dò xét thật tỉ mỉ.

Sau khi xem xong, từng tên đều phát ra tiếng chậc chậc kinh thán không thôi, nhìn xem lẫn nhau gật đầu tán thưởng, đều cảm thấy rất là thần kỳ.

Trần Đình Tú lắc lắc đầu, giống như rất là cảm khái, nguyên lai thật sự tinh khiết như vậy, hắn đã chịu phục, xem ra ở trong đó, thật sự không phải là nơi ai cũng có thể tuỳ tiện đi vào, một người di động sao có thể không khuấy động bụi bặm cơ chứ, đích thật phải quản chế nghiêm ngặt mới có thể được.

Bành Hựu Tại lắc đầu lên tiếng, “Quả nhiên trong suốt tinh khiết, có thể thấy được đích xác là phí hết công phu.” Dứt lời ngửa đầu uống một ngụm cạn sạch, nuốt xuống chẹp chẹp tận hưởng dư vị xong, khen: “Chính là mùi vị này, rượu ngon!”

Những người còn lại nhao nhao nâng chén nếm thử, sau khi uống xong từng cái khen ngon.

“Rượu mạnh thật!” Lam Nhược Đình quay sang nói với Thương Triều Tông, miệng vẫn còn xí xà.

Hớp thử một hớp Thương Thục Thanh nhịn không được đưa tay bịt miệng lại, chưa từng uống qua rượu mạnh như vậy, nhất thời không quen.

Uống liền mấy chén, Bành Hựu Tại gọi Trần Đình Tú cùng mấy vị trưởng lão tới, chỉ chỉ một ít rượu còn lại trong bình thì thầm, “Lúc đem đi bán, cái ‘lí do thoái thác’ này có thể dùng tốt, an bài xuống dưới đi.”

Mấy vị trưởng lão, người thì như nghĩ tới cái gì, người thì tỏ vẻ vui mừng, đã hiểu dụng ý của hắn, lúc bán rượu này nói loại rượu này tinh khiết không nhiễm chút bụi nào, tuyệt đối có người mua. Rượu này vốn tính bán cho kẻ có tiền, có cái này càng thêm dễ bán!

Quay đầu lại, Bành Hựu Tại lại gọi Ngưu Hữu Đạo qua hỏi: “Lâu như thế mà mới cất được chừng đó sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Làm đợt đầu tiên tốn không ít thời gian chuẩn bị các hạng mục dụng cụ, sau này mỗi tháng đều sẽ tăng sản lượng.”

Kỳ thật làm ngàn bình rượu trắng này cũng không tốn bao nhiêu thời gian, mấy tên hòa thượng bỏ ra chút công phu là làm xong, là do hắn cố ý khống chế.


Bành Hựu Tại hơi trầm mặc, trước mắt mà nói, một ít chuyện hắn cũng chuẩn bị ‘mở một con mắt nhắm một con mắt’, mục tiêu của Thiên Ngọc môn do hắn đảm nhiệm là cầm xuống Nam Châu!

Hồi sau sai người lấy kim phiếu ra trả, tính cả mấy bình vừa rồi uống, cả thảy 1008 bình, hơn 20 vạn kim tệ giao cho Thương Triều Tông, sau đó sai người chở toàn bộ về. . . . . .

Ngưu Hữu Đạo cho 20 vạn, Thiên Ngọc môn lại cho hơn 20 vạn, có tài lực, Thương Triều Tông lập tức oanh oanh liệt liệt phổ biến tân chính* ở quận Thanh Sơn! (chính sách mới)

Thiên Ngọc môn tận mắt thấy hiệu quả thực tế, cũng phải thực hiện lời hứa hẹn, nhưng đây là cái quyết định rất khó khăn, dù sao quận Quảng Nghĩa bên kia cũng là của nữ nhi và con rể Bành Hựu Tại!

Việc này bất kỳ người nào của Thiên Ngọc môn cũng không dễ mở miệng, chỉ có thể là do Bành Hựu Tại đi nói chuyện.

Sau khi rời khỏi quận Thanh Sơn, đích thân Bành Hựu Tại dẫn người chạy tới quận Quảng Nghĩa .

Quận Quảng Nghĩa, được biết đích thân chưởng môn Thiên Ngọc môn tới, Phượng Lăng Ba dẫn một đám người ra khỏi thành khoảng mười dặm nghênh đón.

Đưa khách quý về tới thủ phủ quận thành xong, Bành Hựu Tại lập tức gọi nữ nhi, con rể sang nói chuyện.

Nói chuyện một hồi lâu sau, Phượng Lăng Ba giao ra *binh phù, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của đệ tử Thiên Ngọc môn, hồn bay phách lạc đi tới một gian tiểu viện, lưng eo còng hẳn xuống, chớp mắt phảng phất như già đi mười mấy tuổi.

Kinh doanh quận Quảng Nghĩa nhiều năm, nhiều năm tâm huyết a, Thiên Ngọc môn nói một câu, trong nháy mắt liền đem tâm huyết nhiều năm của hắn hóa thành hư không, trong lòng hắn bi thương không người nào có thể hiểu thấu.

Bốn phía đều là đệ tử Thiên Ngọc môn, Bành Hựu Tại nói một câu, ngay cả tư cách phản kháng hắn cũng không có, trực tiếp giải trừ binh quyền của hắn.

“Cha, ngài có biết những năm nay Lăng Ba đầu nhập vào Quảng Nghĩa quận bao lớn tâm huyết sao? Thiên Ngọc môn sao có thể vô tình vô nghĩa như vậy, há không để lòng những người ở lãnh địa khác của Thiên Ngọc môn phải rét lạnh, công đạo ở đâu? Lòng người ở đâu?” Quỳ gối dưới chân phụ thân, Bành Ngọc Lan khóc nức nở, tiếp tục cầu xin.

“Làm càn!” Bành Hựu Tại gầm thét, nhưng nhìn thấy bộ dạng nữ nhi thế này, hắn cũng có chút không đành lòng, ngữ khí chợt hòa hoãn lại nói, “Ngọc Lan, cha đã nói rất rõ ràng, chỉ là tạm thời, sẽ không để cho các con bị thiệt thòi! Việc này các trưởng lão khác trong môn cũng đã có phân xử, đều tỏ rõ thái độ, lần này phu thê các con làm ra hi sinh, về sau sẽ bồi thường gấp bội!”

Bành Ngọc Lan bỗng ngẩng đầu lên, “Vì cái gì chúng con phải làm ra hi sinh? Luận tư cách bối phận cũng không tới lượt Thương Triều Tông, vì sao không bảo Thương Triều Tông làm ra hi sinh đi, chẳng lẽ Lăng Ba không có năng lực thống lĩnh hai quận sao? Con là nữ nhi duy nhất của ngài, Lăng Ba là con rể ngài a! Ngài là chưởng môn, chuyện của Thiên Ngọc môn do ngài nói mới tính, ngài không đồng ý, còn ai dám bức bách sao?”

Bành Hựu Tại cho cái giải thích: “Nguyên nhân khác không cần nói nhiều, theo lẽ công bằng mà nói, Lăng Ba có thừa năng lực gìn giữ cái đã có, nhưng năng lực khai thác không bằng Thương Triều Tông. Vì đại cục mà suy nghĩ, Thiên Ngọc môn trên dưới đều cho rằng, nhân mã hai quận giao cho Thương Triều Tông thống nhất điều khiển là điều tất yếu. Mọi chuyện đã quyết định rồi, thành thà thành thật giao ra, đừng có làm trò gì mà tạo phiền toái cho mình, hiểu chưa?”


Bình luận

Truyện đang đọc