Chương 654: Chém!
Dịch giả: Luna Wong
Ba người có thể lên làm được chưởng môn tam đại phái cũng không phải người ngu, trước đó cố ý cho gọi 5 vị trưởng lão kia tới, là vì cái gì? Tự nhiên là có nhiều thứ lòng dạ hiểu rõ, biết có người muốn bảo tồn thực lực, không chịu gắng sức.
Nhưng mà biết rồi thì phải làm sao? Tình thế Yến quốc hiện đã tràn đầy nguy hiểm, giết mấy vị trưởng lão kia lại tạo thành hỗn loạn nội bộ tam đại phái thì..?
Hiện tại Nam Châu đột nhiên tới chiêu này, ba vị chưởng môn hiểu xong cũng không biết là có nên cao hứng hay không nữa.
Năm vị này vì muốn bảo tồn thực lực, nghĩ hết biện pháp để khiến cho phía Nam Châu bên kia phải xuất thủ, kết quả Nam Châu vừa xuất thủ, chính là muốn bức năm vị này phải xuất thủ cật lực hơn.
Quay tới quay lui, lại quấn trở về, không biết trong lòng năm vị này sẽ có cảm giác tự dời tảng đá lên đập chân mình hay không.
Năm vị này với Nam Châu cùng song song đấu sức với nhau, đấu một cái gọi là rất đặc sắc, ba vị chưởng môn đều cảm thấy đau chân hộ cho cả năm người.
Lúc đầu đang ngon lành, các ngươi thành thà thành thật ra sức liền xong rồi, hiện tại hay rồi, chẳng những phải ra sức, ra sức xong còn chẳng được miếng gì, bình loạn thất bại các ngươi cũng bị tổn thất to lớn, bình định thành công, tất cả danh tiếng đều bị Nam Châu chiếm hết.
Đạo lý rất rõ ràng, trước đó 5 đường chư hầu ra quân liên tục gặp bất lợi, hiện tại có đánh thắng, thì đó chính là do Nam Châu người ta thống soái có phương pháp, mặc dù vẫn là 5 đường chư hầu bán mạng, thế nhưng công lao đều là của Nam Châu cả.
Ba vị chưởng môn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có chút cảm giác không nói nên lời.
Vì bảo trụ Yến quốc, vì bảo trụ lợi ích tam đại phái, ba người đối với quyết định này của Nam Châu tự nhiên không có ý kiến gì, thế nhưng làm sao cảm giác vẫn là tam đại phái ăn phải cái lỗ vốn, làm sao cảm giác Nam Châu vẫn là cờ cao hơn một bậc.
“Ai.., ta không có ý kiến gì.” Mạnh Tuyên cười khổ lên tiếng, bưng chén rượu lên uống.
Long Hưu với Cung Lâm Sách cũng không có ý kiến gì, thái giám kia hiểu ý, bước lui ra, quay người rời đi.
. . . . . .
Trong doanh trướng, trưởng lão Tiêu Dao cung Thi Thăng đang cùng với Tô Khải Đồng mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Yên lặng một hồi, Thi Thăng lại cúi đầu nhìn xem tin báo phương pháp bình định quân phản loạn trên tay, chân mày nhíu lại, một mặt đầy phiền muộn nan giải.
Sau một lúc lâu, Thi Thăng mới lại ngẩng đầu lên, hỏi: “Nhân mã Nam Châu thực sự có can đảm dám động thủ với nhân mã Hạo Châu sao?”
Tô Khải Đồng nói: “Thi trưởng lão, cái này không phải ngài nên hỏi ta, mà là ta nên hỏi ngài mới đúng, Nam Châu thực sự có can đảm dám động thủ với nhân mã do tam đại phái trợ lực sao?”
Thi Thăng khẽ thở dài, cái này bảo hắn phải giải thích như thế nào, mấu chốt trong việc này tam đại phái ai cũng không thể nhảy ra chỉ trích được, Yến quốc đều sắp sửa vong, tam đại phái đều muốn bị sụp đổ vì phản quân giày vò rồi, Nam Châu cũng không có nói là sẽ động thủ với tam đại phái, mà là chấp hành quân pháp với những chư hầu gây bất lợi cho việc bình loạn, đó là đang bảo đảm Yến quốc đó, cũng là đang đảm bảo lợi ích của tam đại phái, hắn thân là trưởng lão của tam đại phái, có thể công nhiên đứng ra chỉ trích được sao?
Hắn khoát tay áo, “Ngươi trả lời vấn đề ta hỏi trước đi đã.”
Mắt của Tô Khải Đồng chớp lóe, minh bạch, trên việc này, vị này đã bị tiểu vương gia bên kia bắt chẹt cho hết tính khí, bị tiểu vương gia bên kia khắc chế lại.
Nghĩ đến cùng nguồn gốc nhất hệ Ninh vương của mình, thấy tiểu vương gia đã bắt đầu giương cánh bay lượn, hắn cũng không biết có nên cảm thấy cao hứng hay không nên nữa.
Hơi chút cân nhắc, từ từ nói: “Quân pháp công khai há lại là trò đùa? Thi trưởng lão, người khác ta không biết, chứ Mông Sơn Minh ta lại quá rõ ràng, quân pháp như núi, nếu dám chậm trễ chiến sự, đừng nói là có dám hay không dám, nếu như bỏ qua tam đại phái sang một bên không đề cập tới, nhân mã Hạo Châu dám chậm trễ quân lệnh, nhân mã Nam Châu chắc chắn sẽ chấp hành quân pháp!”
Liền ngay lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng, “Báo!”
Một phần tình báo được đưa đến, báo cáo viết, Nam Châu không có xuất động 40 vạn nhân mã, mà chỉ xuất động có 10 vạn nhân mã!
Hai người xem xong nhìn nhau, Thi Thăng lại thử hỏi: “Ngươi xuất động nhân mã Hạo Châu trọn vẹn 20 vạn, còn cần phải sợ 10 vạn nhân mã của hắn uy hiếp sao?”
Tô Khải Đồng gõ gõ tờ giấy báo cáo trên tay, “Thi trưởng lão, đó là 10 vạn kỵ binh a! Tới lui như gió, còn là Anh Dương Võ Liệt vệ nữa, cái này chẳng phải là sợ hắn uy hiếp hay không, mà đó thật sự là uy hiếp a!”
Thi Thăng do dự, lại hỏi: “Nếu như cả 5 đường chư hầu đều chậm trễ xuất binh thì sao?”
Tô Khải Đồng: “Hẳn là Thi trưởng lão còn cho rằng nhân mã Nam Châu sẽ không dám chấp hành quân pháp đi? Nếu ta là thống soái Nam Châu, trường hợp này, ta tất giết một dọa trăm! Ai ở cách gần nhân mã Nam Châu nhất, kẻ đó chính là đứa bị xui xẻo đầu tiên nhất, mà chúng ta, chính là người gần nhất!”
Thi Thăng xoắn xuýt, do dự.
Tư vị này quá là khó chịu, công nhiên chống lại quân lệnh của Bình Loạn đại tướng quân sao, đây là chuyện không thể nào, Yến quốc với tam đại phái đều đang đứng trước thế cục khó khăn, còn dám công nhiên kháng lệnh? Thân phận của hắn là trưởng lão tam đại phái, cho hắn trăm lá gan, hắn cũng không dám làm như vậy, nhiều nhất chỉ là dám lá mặt lá trái kéo dài chút mà thôi!
Nhưng đối phương lại muốn chơi cứng với hắn đến cùng, một khi nhân mã Nam Châu thật sự muốn chấp hành quân pháp, người ta về tình về lý đều chiếm hết, một khi nhân mã Nam Châu phát động tiến công, bên này phản kháng cũng không phải, không phản kháng cũng không được. Không liều mạng với phản quân, ngược lại đi liều mạng với nhân mã bình loạn của triều đình, về tình hay về lý bên này đều chẳng có, vẫn là câu nói kia, thân phận của hắn là trưởng lão tam đại phái.
Loại thời điểm mấu chốt này, đối mặt với loại chuyện này, vô luận là triều đình hay là tam đại phái, cũng sẽ không giúp hắn nói chuyện.
Nhưng hắn vẫn không cam tâm, hỏi: “Trốn đi ẩn núp thì như nào?”
Tô Khải Đồng: “Thi trưởng lão, 20 vạn nhân mã, đám đông động tĩnh lớn như vậy, trốn đi hướng nào bây giờ? Nhiều người như vậy ăn dùng sinh hoạt đều cần phải có hậu cần cung cấp, không có cách nào trốn được a! Người ta bốn cái chân, chúng ta đại bộ phận là hai cái cẳng, chạy thắng người ta sao? Chúng ta cũng không thể chia thành tốp nhỏ tốp nhỏ bỏ trốn được a, thật muốn làm như vậy, ngay cả tấm màn che giả vờ giả vịt cuối cùng chúng ta coi như cũng đã mất, chúng ta rõ ràng là đang tránh chiến, như thế trưởng lão làm sao bàn giao với tam đại phái bây giờ?”
Thi Thăng đi qua đi lại, trong tay Nam Châu cầm nắm lệnh thống soái Bình Loạn đại tướng quân, khiến trong lòng hắn bị nghẹn khó chịu, thầm mắng những người đưa ra quyết định trao binh quyền cho phía Nam Châu kia.
Bên ngoài bỗng nhiên lại truyền đến một tiếng, “Báo!”
Lần này không phải là tin tình báo, mà là đạo quân lệnh từ Bộ Thống soái Bình Loạn truyền xuống: Mệnh cho nhân mã Hạo Châu lập tức phát binh đánh Lạc Hà lĩnh, bằng bất cứ giá nào đánh hạ phản quân, chiếm cứ quan ải, sau đó đại quân Hạo Châu lợi dụng thế công, toàn bộ tiến lên, áp chế quân phản loạn sang phía đông sông Thiên Lý, lại tiếp tục phòng thủ theo dọc bờ sông, thu thập khống chế tất cả cầu, thuyền dùng để sang sông, không cho phản quân có cơ hội lại tây tiến, lại phối hợp với đại quân 4 đường khác, tiến hành vây quét phản quân!
“Báo!”
Nghe nói muốn bên này phát động tiến công bằng bất cứ giá nào, Tô Khải Đồng đang tính cùng Thi Thăng thương nghị xem có nên chấp hành phần quân lệnh kia hay không, ai ngờ lại có quân lệnh mới đến.
Quân lệnh mới đến lệnh cho bên này trong thời hạn ba ngày, trong vòng ba ngày nếu như không chiếm được quan ải Lạc Hà lĩnh, sẽ xem như là tránh chiến, lười biếng chiến, nhân mã chấp pháp đốc quân của Nam Châu sẽ lập tức phát động tiến công với đại quân Hạo Châu!
Ba đạo quân lệnh liên tiếp truyền đến, một đạo so với một đạo càng hùng hổ dọa người, căn bản không có bất kỳ chỗ nào thương lượng, Thi Thăng hận đến nghiến răng!
Đồng thời, nhân mã 4 đường chư hầu khác cũng lần lượt nhận được quân lệnh từ Bình Loạn đại tướng quân.
Mệnh cho nhân mã Cung Châu Từ Cảnh Nguyệt, phát binh tiến đánh phản quân Thương Châu đang chiếm cứ Nguyên Châu, chặt đứt con đường cung cấp vật tư từ phía biển của phản quân, đồng thời tiến hành ngăn chặn trấn áp phản quân từ phía Nam.
Mệnh cho nhân mã Đồ Châu An Hiển Triệu, tiến công tổng lực từ mặt bắc, tiến hành ngăn chặn trấn áp phản quân.
Mệnh cho nhân mã Phục Châu Sử Tân Mậu, tiến công tổng lực từ đằng đông, tiến hành ngăn chặn trấn áp phản quân.
Mệnh cho nhân mã Trường Châu Trương Hổ, đột phá từ Đằng Môn sơn, đại quân trực tiếp tấn công thẳng vào trong lòng phản quân, tùy thời nghe lệnh, phối hợp với 4 đường nhân mã khác tiến công vây ráp.
Như này chẳng khác nào muốn đồng thời phát động tấn công phản quân khắp cả bốn phía, khiến cho phản quân bốn phía bận túi bụi, lại còn phái thêm một đội ngũ chui thẳng vào giữa đảo loạn.
Tất cả quân lệnh đều là có kỳ hạn, đều yêu cầu phải đạt được mục đích chiến lược trong kỳ hạn nhất định.
Nhưng mà 5 đường nhân mã thì vẫn đều đang… quan sát.
. . . . . .
“Hay cho một cái “không diệt phản quân, chỉ diệt chư hầu!”
Bờ sông, trong quân trướng, La Chiếu cầm tình báo trong tay đập thẳng xuống bàn, xong đi tới trước địa đồ, trầm giọng nói: “Ngô Công Lĩnh làm cái gì vậy, vì sao còn chưa co rút binh lực lại, chẳng lẽ cứ muốn năm bè bảy như hiện tại rồi ngồi chờ bị người ta chạy tới càn quét sao?”
Văn Du nói: “Bên kia nói là muốn đợi xem tình huống như nào rồi quyết định.”
La Chiếu quay đầu lại nói, “Binh lực phân tán như vậy, căn bản không có cách nào kéo chân được nhân mã bình loạn của Yến quốc, lập tức liên hệ Hàn quốc bên kia, liên hợp đốc xúc Ngô Công Lĩnh!”
“Vâng!”
. . . . . .
Một ngày đi qua, nhân mã Hạo Châu còn chưa thấy có động tĩnh.
Trên chiến trường, Thương Triều Tông sấm rền gió giật, 5 vạn thiết kỵ Nam Châu đã tập kết chờ lệnh trước đó, lập tức xuất phát, lao thẳng tới nhân mã Hạo Châu, mức độ quả quyết không thể nghi ngờ!
“Báo!”
Quân tình được đưa đến, Tô Khải Đồng cầm lấy xem xét, sắc mặt biến đổi, nói với Thi Thăng: “Thi trưởng lão, nhân mã Nam Châu đã mạnh mẽ lao về phía chúng ta rồi, các cửa ải ven đường chúng ta thiết trí đã bị quét sạch, đã bị giết hơn nghìn người! Thi trưởng lão, cái này tuyệt đối không phải trò đùa, là thật sự muốn động thủ nhắm vào chúng ta đó!”
Thi Thăng đưa tay đoạt lấy quân tình xem xét, xem xong sắc mặt đại biến, giọng căm hận nói: “Một đám không biết chết sống, dám làm càn!”
Lúc trước hắn còn ôm may mắn, muốn quan sát thử một chút, thử xem coi Nam Châu có thật sự dám động vào nhân mã của hắn không, ai ngờ chưa cần đến ba ngày, chỉ một ngày liền đã đằng đằng sát khí dí tới rồi.
Một phát xé nát tờ giấy trong tay, bực bội phất phất tay.
Đại quân Hạo Châu lập tức xuất phát, xông tới quan ải Lạc Hà lĩnh đi, nhân mã tiền phương nhận được mệnh lệnh, lập tức phát động tiến công Lạc Hà lĩnh.
Quân coi giữ Lạc Hà lĩnh kỳ thật cũng không nhiều, vấn đề chỉ là bên này không muốn gắng sức, muốn bảo tồn thực lực, lần này đánh thật, bỏ ra cái giá tử thương hơn nghìn người, không đến nửa ngày liền cầm xuống.
Đại quân Hạo Châu trùng trùng điệp điệp tiến vào quan ải Lạc Hà lĩnh rồi chạy ra, trực chỉ phản quân phía sau lĩnh*. (* dạng núi cao dốc sâu)
Cơ hồ ngay tại lúc đó thiết kỵ Nam Châu đuổi tới, chạy dí theo phía sau mông nhân mã Hạo Châu, cứ như là lấy đao gác ở trên cổ nhân mã Hạo Châu thúc dí nhân mã Hạo Châu phải tấn công quân địch.
“Vương gia, trưởng lão Tiêu Dao cung Thi Thăng đến!” Một tên tướng lĩnh đi vào trong quân trướng Thương Triều Tông bẩm báo.
Mấy người trong trướng nhìn nhau, đều biết người đến là muốn hưng sư vấn tội* đây, đều cùng quay nhìn về phía Thương Triều Tông. (* tra hỏi gây chuyện)
Thương Triều Tông đầy mặt không chút thay đổi nào nói: “Ngăn lại, đuổi ra, nếu dám tự tiện xông vào, bảo tu sĩ Tấn, Vệ, Tề bắt lại!”
Tình huống sau đó, Thi Thăng quả nhiên dám tự tiện xông vào, cũng quả thật bị bắt lại.
“Thương Triều Tông, gan chó của ngươi thật lớn, dám đụng đến ta!”
Ngoài trướng, Thi Thăng trợn mắt gào thét, bao gồm cả hai tên đệ từ đi theo đến cũng bị tu sĩ tây tam quốc chế trụ lại.
Hắn vốn định lấy chuyện thủ vệ cửa ải trước đó bị giết để gây làm bẻ mặt Thương Triều Tông, ai ngờ Thương Triều Tông to gan lớn mật, lại dám bắt hắn lại!
Mà tu sĩ tây tam quốc đã sớm nhìn đám khốn kiếp này không vừa mắt, trước đó bị bọn cẩu vật này lừa thảm rồi, lần này liền thống thống khoái khoái bắt mấy người này hết lại.
Nghe được tiếng mắng bên ngoài, đám người trong trướng quay mặt nhìn nhau.
Thương Triều Tông lên tiếng hỏi, “Bốn đạo nhân mã khác còn chưa có động tĩnh gì sao?”
Một tướng lĩnh trả lời: “Trước mắt còn chưa nhận được tin tức có động tĩnh gì.”
Thương Triều Tông lạnh lùng nói: “Xem ra bản vương không giết người tế cờ là không được rồi, đem mấy kẻ đang gào thét bên ngoài gây nhiễu loạn quân tâm đó đi. . . chém đầu!”
Lời này vừa ra, đám người trong trướng kinh hãi, Ca Miểu Thủy với Hoàng Liệt cũng mở to hai mắt ra nhìn, cho là mình đã nghe nhầm.
“Vương gia. . .” Mông Sơn Minh lên tiếng, tựa hồ muốn bảo hắn suy nghĩ thêm, nhưng bị ánh mắt lạnh nhạt của Thương Triều Tông quét tới, lời còn chưa dứt liền trầm mặc.
Phất áo choàng vướng tay sau lưng lên, Thương Triều Tông thò tay vào ống tên trên bàn, rút ra một cây lệnh tiễn, vung tay lên, ném ra ngoài trướng*. ( * liều doanh trại quân đội)
Tất cả mọi người cùng nhìn theo cây lệnh tiễn đang quay cuồng trên không trung kia bay ra ngoài trướng rơi xuống đất, lúc rơi xuống đất vừa vặn cắm nghiêng trên bãi cỏ.
Tiếp theo sau đó, là tiếng quá khiến tâm hồn chấn động của Thương Triều Tông vang lên, “Chém!”
(Luna: Haha, hả dạ ghế, lúc đầu ta chỉ cho rằng ông Thi sẽ bị Mông soái chơi cho bẻ mặt thôi, hóa ra mặt mũi mất hết còn không nói, mạng cũng mất luôn, còn là kiểu giết gà dọa khỉ, cay thật chứ, hehe)