ĐẠO QUÂN

Chương 393: Đi, chúng ta đi bắt gian!

Edit: Luna Huang

Tu sĩ đang rơi xuống xuống dưới, đạp chân từ từ hạ xuống.

Viên Cương đánh hắn, ngược lại rơi xuống đất trước, hai chân vừa chạm đất, xách đao, đạp mạnh, lần nữa xông về chỗ đối phương đang rơi xuống chém tới.

Tu sĩ đang hạ xuống lỗ mũi có vết máu chảy ra, người còn chưa kịp rơi xuống đất, thấy Viên Cương lần nữa xông đến, hai tay chụm lại, rót hết một thân tu vi, song chưởng đánh ra, hai quả cầu cương khí vô hình bắn ra, hai bên giáp công, bắn về phía Viên Cương.

Viên Cương đạp dất lướt tới, hai tay giao nhau, che đầu, cả người như là viên pháo bắn tới, lấy cơ thể máu thịt va chạm với quả cầu cương khí vô hình.

Ầm! Ầm!

Hai quả cầu cương khí ầm ầm sụp đổ, y phục trên người Viên Cương bị xé rách ‘roẹt xoẹt’ bay tán loạn, lộ ra cơ thể đầy cơ bắp màu đỏ cuồn cuộn, dây buộc tóc cũng bị tháo bung.

Khí lãng trùng kích nhổ bật hết cỏ trong phương viên mấy trượng xung quanh, mặt đất bị quét bay một tầng.

Thế phóng tới bị dừng lại một chút, Viên Cương rơi xuống đất, lần nữa nhảy phóng tới.

Một màn trước mắt khiến tu sĩ kinh hãi, tâm can run rẩy, quái vật gì đây? Không tránh không né, lại lấy cơ thể máu thịt chọi cứng với một kích toàn lực của mình?

Hắn biết tu vi bản thân trước mắt đã bị hao tổn nghiêm trọng, thế nhưng dùng cơ thể máu thịt đi ngạnh kháng một kích của hắn thì không khỏi cũng quá khoa trương đi, quái thai này nhục thân cường hãn đến cỡ nào vậy?

Đã không kịp cho hắn suy nghĩ nhiều nữa, Viên Cương đã đập tới trước mắt, thừa dịp chân hắn chưa kịp đạp đất, xách theo trảm mã đao chỉ còn một nữa lưỡi nhảy lên cao bổ xuống đầu hắn.

Tu sĩ nhanh chóng vung tay, đưa hai tay ra kẹp lấy chuôi đao hắn bổ xuống, hai chân ‘bịch bịch’ rơi xuống đất, dưới áp lực cực mạnh, giống như cọc gỗ vậy, phịch! Hai chân trực tiếp đâm lún vào trong mặt đất, mặt đất vỡ nứt.

Bạch! Viên Cương thuận thế đánh tới, nghiêng người cho một cùi chỏ vào chính giữa ngực tu sĩ.


“Phốc!” Tu sĩ ngửa mặt lên trời cuồng phún ra một ngụm máu tươi, có thể nghe được tiếng xương ngực c-rắc đứt gãy vang giòn, một thân tu vi còn lại cũng không thể chịu nổi cú đánh cực mạnh này, cả người bay ngược ra xa mấy trượng, ngã đập xuống đất quay cuồng.

Viên Cương ngực trần, tóc dài gió thổi phần phật, cơ bắp tráng kiện như thạch điêu, chỉa xéo cây đao gãy, mặt không biểu tình, từ từ bước tới từng bước.

Tu sĩ lảo đảo bò dậy, chân đã vô lực, lại ngã vật xuống đất, cuối cùng giãy dụa lần nữa bò dậy, miệng mũi máu tươi tí tách chảy xuống, quay người lung la lung lay bước đi tới, một tay bụm ngực, ngay cả đi đứng đều đã bất ổn, vẫn còn muốn đào mệnh.

Đột nhiên, chân sau đang bước bị người đá một cước, hai chân mềm nhũn, phù phù quỳ xuống đất, lại muốn đứng lên, thì bị một lưỡi đao đặt ngang trên cổ hắn.

Viên Cương đặt đao trên cổ hắn từ từ bước ra tới trước mặt hắn, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống hắn.

Tu sĩ chậm rãi ngẩng đầu, trước mắt là người để trần, thân thể tráng kiện, một đầu tóc dài tung bay theo gió, trông giống như chiến sĩ thời viễn cổ, mặt hắn đầy vẻ cười thảm, hỏi: “Ngươi. . .Ngươi là ai?”

Viên Cương lạnh lùng nói: “Thiệu Bình Ba ở đâu? Nói ra, tha cho ngươi một mạng!”

Trước đó tập kích, vừa động thủ cái, hắn liền phát hiện không đúng, phe hộ tống xe ngựa tựa hồ chỉ có hai tên tu sĩ, những người khác hình như cũng chỉ là võ sĩ bình thường, vừa đối mặt liền bị bên này đánh cho không có sức hoàn thủ. Cái này rất không bình thường, Thiệu Bình Ba có thể nói là nhân vật số một của Bắc Châu, đi tới một chỗ như này, bên người làm sao chỉ có mỗi hai tên tu sĩ bảo hộ được?

Hắn lập tức ý thức được, có khả năng mình đã vồ hụt, trúng kế ve sầu thoát xác của người ta.

Tu sĩ cười thảm ha ha nói: “Thiệu Bình Ba đã sớm đi mấy ngày trước rồi.”

Viên Cương: “Ta hỏi ngươi, người ở đâu?”

Tu sĩ than thở lắc đầu: “Đến Tề quốc này, hành tung của hắn lúc nào cũng biến hóa, người biết rõ ràng nhất chỉ có bản thân hắn, những người khác là không ai biết. Ta cũng là trước khi xuất phát hôm nay mới được biết là hắn đã sớm đi, ta thật sự không biết hắn ở đâu. Huynh đệ, ta và ngươi không thù không oán, ta ở đây còn có chút tiền, ngươi cầm lấy, giơ cao đánh khẽ tha ta một mạng được không?” Nói rồi đưa tay vào trong tay áo móc ra một mớ tiền giấy có giá trị khác nhau.

Viên Cương đưa tay, bắt lấy mớ tiền giấy trong tay hắn, chỉ thản nhiên nhìn qua một chút, lại lạnh lùng nhìn tu sĩ ở trước mặt.

Tu sĩ hầu kết run run nói: “Huynh đệ, nếu ngươi cảm thấy chưa đủ, ở trong tiền trang ta còn gửi một chút tiền, chúng ta cho nhau cái biện pháp giao dịch, được không?”

Viên Cương lấy cây đao đặt trên cổ hắn ra, lách qua hắn bước đi.


Tu sĩ quay đầu nhìn lại, thấy hắn đi thật, chống tay chống đất, cố sức bò lên.

Cất bước đi ra một khoảng cách với người kia đột nhiên Viên Cương dùng mũi chân móc lên một cái, nửa lưỡi đao gãy nằm trên mặt đất bay lên.

Coong! Một tiếng sắt thép va chạm vang lên chói tai.

Viên Cương xoay người vung tay chém mạnh thân đao, nửa cây đao vừa bắn lên bị đánh bay.

Một nửa thân đao hóa thành một tia sáng, xẹt qua, chui vào từ phía sau lưng tu sĩ kia, lại ‘phốc’ một tiếng, chui ra trước ngực, mang theo một chùm huyết hoa.

Tu sĩ trừng lớn hai mắt, khụy xuống đất, té nhào xuống đồng cỏ, co quắp.

Viên Cương cũng không quay đầu lại, xách nửa thanh trảm mã đao nhanh chân bước đi, nắng chiều chiếu nghiêng, cơ bắp nhuộm một màu vàng rực, một đầu tóc dài đen nhánh tung bay theo gió, phiêu diêu theo chiều cơn sóng cỏ trên mặt đất.

Thời gian dần trôi qua, hắn càng đi càng nhanh, đã bắt đầu chạy, rồi như một con báo rong ruổi phi nhanh.

Gió thổi sóng cỏ lay, vẫn không che giấu được vết tích hắn đã đi qua lúc đuổi theo, thuận theo dấu vết này, một đường chạy trở về, dưới ánh tà dương.

Chạy về tới chỗ ngọn núi cũ kia, chui vào trong rừng, lúc gần đi tới đường chính, thì gặp được đám Viên Phong.

Thấy áo trên người hắn không còn, cây đao trong tay cũng chỉ còn lại một nửa lưỡi, Viên Phong tiến tới hỏi: “Huynh không sao chứ?”

Viên Cương đập xấp tiền giấy vào lồng ngực hắn.

Viên Phong đưa hai tay bụm ngực, đỡ lấy tiền giấy.


Viên Cương hỏi: “Có thấy mục tiêu không?”

Viên Phong quay đầu gọi một người cầm đầu tóc giả hơi rối tới, nói: ”Thấy trong đám gỗ xe, xử lý sai mục tiêu, là giả.”

Viên Cương: “Đã dọn dẹp hiện trường chưa?”

Viên Phong: “Chỉ có thể xử lý đơn giản, vết tịch vụ nổ quá rõ ràng, trong thời gian ngắn cũng không cách nào phục hồi như cũ hoàn toàn được.”

Viên Cương lập tức bước nhanh chạy tới hiện trường, một đám người cũng lập tức chạy theo.

Viên Cương chạy tới một sườn núi nhìn lại con đường chính một chút, quả thực chỉ có thể xử lý đơn giản, lấp hố lại một chút, vết tích nổ rất mới, nhất thời cũng quả thực không có cách nào xử lý sạch sẽ được.

Một đám người theo Viên Cương nhảy xuống dốc núi, băng qua đường chính, vọt vào một phiến rừng rậm khác.

Mọi người tới một con suối, ngồi xổm xuống nhanh chóng rửa mặt, sau đó lấy đám ngựa ẩn dấu, nhao nhao trở mình lên ngựa, xông ra khỏi khu rừng, một đường ù ù phi trở về. . .  . . .

Trên biển, trời chiều càng đẹp, một con thuyền lớn, Thiệu Bình Ba đứng ở đầu thuyền hóng gió, tuy mái tóc đã một nửa bạc trắng, nhưng vẫn ngọc thụ lâm phong như cũ, ánh mắt bình tĩnh thâm thúy, áo khoác sau lưng tung bay theo gió.

Một con Kim Sí xông phá trời biển sà xuống, chỉ chốc lát sau, Thiệu Tam Tỉnh cầm trên tay một phong mật tín đi tới, bẩm báo: “Đại công tử, đã tra ra được hán tử mặt đỏ kia. Tên là An Thái Bình, chính là đông gia của Đậu Hủ quán lần trước chúng ta có ghé qua thưởng thức, mở cửa hàng Đậu Hũ quán, nghe nói là bắt tay với nhi tử của Hô Diên Vô Hận, Hô Diên Uy kinh doanh. An Thái Bình này vốn là một tên biên quân của Tề quốc, nghe nói bị quan trên vu hãm, kém chút bị người diệt khẩu. . .” Hắn đem lai lịch của An Thái Bình kể ra đại khái.

Thiệu Bình Ba: “Một tên bán đồ ăn vặt, làm sao lại có thể ra vào được nội trạch Bạch Vân gian, lại còn là khuê phòng của Chiếu tỷ nữa?”

Thiệu Tam Tỉnh cười khổ: “Cái này thì không biết được rồi, tình huống cụ thể ra sao, sợ vẫn là phải đi hỏi Tô tiểu thư.”

Thiệu Bình Ba yên lặng một lúc sau, hỏi: “Người một đường kia còn chưa có tin tức sao?”

Thiệu Tam Tỉnh: “Đã quá thời gian mà vẫn chưa có tin tức hồi đáp.”

“Không bình thường, hẳn là đã xảy ra chuyện, xem ra thật sự có người muốn ra tay với ta. Là ai muốn ra tay với ta đây? Tin túc ta tới đây được giữ bí mật rất cao, tất cả mọi người còn che giấu thân phận, người biết được không nhiều, lúc ra vào hoàng cung Tề quốc đều che dấu, lúc gặp mặt Hạo Vân Đồ, bên cạnh hắn bất quá cũng chỉ có một tổng quản đại nội Bộ Tầm mà thôi. Trước mắt Hạo Vân Đồ không hy vọng ta xảy ra chuyện, hắn hẳn là sẽ không tiết lộ tin tức ta tới ra ngoài. Việc này có điểm kỳ quặc. . .” Thiệu Bình Ba lẩm bẩm một mình một hồi, nhắm mắt một lúc, bỗng mở mắt ra hỏi: “An Thái Bình mở Đậu Hũ quán kia bao lâu rồi?”

Thiệu Tam Tỉnh ngơ ngác một chút, hơi nghĩ nghĩ, đáp: “Từ tin tức thám tử nghe được, hắn đến kinh thành sau được tha tội, liền mở Đậu Hũ quán kia, khoảng hơn nửa năm rồi.”

“Hơn nửa năm. . . Hơn nửa năm. . . Cùng thời gian Ngưu Hữu Đạo đến Tề kinh không kém bao nhiêu, hơn nửa năm liền có thể ra vào khuê phòng Chiếu tỷ, không tầm thường. . .” Thiệu Bình Ba lại lẩm bẩm nói thầm, từ từ quay sang nhìn về hướng mặt trời lặn, tâm tư tựa hồ như đang còn thưởng thức cảnh đẹp, ngoài miệng lại chậm rã nói: “Bảo người vẽ chân dung của An Thái Bình kia lại, rồi gửi về Bắc Châu, cho Lục Thánh Trung nhìn xem coi có biết là ai hay không.”


“Vâng!” Thiệu Tam Tỉnh dạ.

Thiệu Bình Ba lại bổ sung thêm một câu, “Không đi đường biển nữa, mau chóng cập bờ, đi đường bộ, hủy thuyền đi, không chừa lái thuyền nào còn sống.”

“. . .  . . .” Thiệu Tam Tỉnh trố mắt, nhìn một chút hướng bờ biển, nhắc nhở: “Đại công tử, hiện tại cập bờ đi đường bộ trở về mà nói, sợ là phải đi qua sa mạc giữa Tề quốc với Triệu quốc, con đường đó cũng không dễ đi a.”

“Đi qua sa mạc liền đi qua sa mạc đi, để cho người Đại Thiền sơn vất vả một chút.”

Đậu Hũ quán, nội viện, trong rừng cây nhỏ, chỗ có mớ dây thừng treo lơ lửng, dùng để huấn luyện ‘đám người làm’.

Hô Diên Uy đang đu trên một sợi dây thừng, tới lui, giống như đang đu dây vậy.

Viên Cương đi vào, thấy bộ dạng hắn giống như bị sầu não uất ức lắm vậy, bèn tiến tới hỏi thăm: “Gần đây không thấy ngươi đến vậy.”

Hô Diên Uy than thở nói: “Mệt mỏi a, bắt đầu làm việc nghiêm túc. Về sau sợ là không cơ hội tới rồi, đoán chừng không bao lâu nữa, ta sẽ bị điều đi theo Kiêu Kỵ quân rồi, không dễ trở về kinh thành được nữa. Có điều đi cũng tốt, trong nhà có con cọp cái, người ta lại là tu sĩ, ta có đánh lại cũng không thắng được người ta, cũng không có ai giúp ta nói một câu công đạo, ăn thiệt thòi ngập mặt, thời gian qua ta không có cách nào đi đâu, ta đã mất đi lưu luyến kinh thành phồn hoa này rồi, coi như là đi tránh họa đi.”

Viên Cương bắt lấy một sợi dây thừng, kéo kéo, giống như là đang thử độ kiên cố, lại tiếp tục hỏi: “Bên ngoài lan truyền rất náo nhiệt, nói là Anh vương muốn tục huyền, người cưới chính là nữ nhi của Thiệu Đăng Vân Bắc Châu Hàn quốc, là thật sao?”

“Ừm, là thật.” Hô Diên Uy  gật nhẹ đầu, bỗng cười ha ha tự giễu nói: “Ta đã ốc còn không mang nổi mình ốc, đáng giá đi quan tâm người khác sao?”

Bên ngoài Đậu Hũ quán, có một chiếc xe ngựa đi vào, đến ven đường thì ngừng, có một thiếu nữ cấp tốc chui vào trong xe ngựa.

Trong xe, Hạo Thanh Thanh đã ăn mặc theo kiểu phụ nhân, tay cầm thanh kiếm, ngồi ngay ngắn trong đó.

Thiếu nữ chui vào xong, lập tức bẩm báo : “Công chúa, đã xác nhận, tam gia lại tiến vào Đậu Hũ quán này.”

Keng! Hạo Thanh Thanh đột nhiên rút kiếm ra một nửa, cười lạnh nói: “Tên kia là tính tình gì ta còn không rõ sao? Đậu Hũ quán có khả năng hấp dẫn hắn mới là lạ, chắc chắn trong Đậu Hũ quán này có giấu nữ nhân, đi, chúng ta đi bắt gian!” Lại tra kiếm trở vào.

Thiếu nữ lập tức luống cuống, vội đưa tay ra muốn ngăn nàng lại, “Công chúa, ngài không thể làm loạn a!”

“Làm loạn? Ha ha, đừng để ta bắt được, nếu dám dấu ta lén lút với nữ nhân thật, ta thiến hắn đưa vào trong cung làm thái giám! Tránh ra!” Hạo Thanh Thanh đưa tay đẩy thiếu nữ ra, trực tiếp chui ra khỏi xe ngựa, nhảy xuống.

(Luna: Vừa đọc tựa đề là biết họa của ai rồi haha. Lại lần nữa cảm thấy, anh thịt kho uy vũ hehe)


Bình luận

Truyện đang đọc