Chương 397: Vây khốn
Edit: Luna Huang
Trong Bạch Vân gian, phòng ốc giống như bị dở bỏ vậy, bất kỳ chỗ nào có khả năng giấu được người, nếu không mở ra được liền bị cưỡng ép đập banh, không ít tường phòng quả thực là bị phá nát.
Rất nhanh, bên trong cái động tiêu tiền này liền bị giày vò tung tóe hết cả lên.
“Tránh ra!”
Một tiếng gầm thét từ đầu đường truyền đến, quân sĩ đang đứng kín trên đầu đường bị đẩy ra, Hạo Vân Thắng được tùy tùng hộ tống khập khiễng đi tới.
Đối mặt với vị Tây Viện đại vương này, mấy quân sĩ chưa nhận được quân lệnh gì, cũng khó xử, đây chính là đệ đệ ruột của hoàng đế bệ hạ, không biết có nên cản, hay là không ngăn cản mới tốt, không dám tùy tiện mạo phạm.
Nhìn thấy tình hình trước mắt, dưới ánh lửa chập sáng chập tối, vẻ mặt Hạo Vân Thắng khó mà che giấu được vẻ nổi giận.
“Vương gia, oan uổng quá!”
“Vương gia làm chủ cho chúng ta a!”
Nhìn thấy ‘núi dựa lớn’ tới, một ả kỹ nữ đang quỳ trên mặt đất đột nhiên bò dậy, đẩy quân sĩ trông coi ra, quỳ gối lết ra ở giữa lối đi cản hắn lại, kêu oan.
Âm thanh này vừa vang lên, mấy ả kỹ nữ đang quỳ ở trong đó cũng bò ra, cùng cản đường kêu oan.
Một đóng oanh oanh yến yến khác lập tức cũng khóc sướt mướt, nhao nhao hưởng ứng đám kỹ nữ kêu oan, đều quay người lại quỳ dập đầu về phía Hạo Vân Thắng, trên đường, liên tiếp vang lên âm thanh khóc lóc kể lể, ‘rộn ràng’ một góc phố.
Quỳ ở một bên khác, đám nam nhân thì vụng trộm dò xét, ngược lại rất an tĩnh. Thậm chí có người trao đổi ánh mắt lẫn nhau, có ý chuẩn bị xem náo nhiệt.
Nhìn một đám người quỳ trước mắt, mắt Hạo Vân Thắng lạnh lẽo đảo qua bốn phía, phẫn nộ quát: “Làm ăn hợp pháp, ai cho các ngươi quyền lực động loạn, trong mắt các ngươi còn có vương pháp hay không hả? Bảo Hô Diên Vô Hận tới gặp bản vương!”
Nơi này hắn vừa mới nói dứt câu, trên lầu của nhiều hàng quán hai bên đường phố, trong cửa sổ đột nhiên toát ra từng đám lính cung tiễn thủ.
Chợt dây cung ‘vút vú’, âm thanh xé gió vang lên, đột nhiên một trận mưa tên tập kích.
Hạo Vân Thắng giật nảy cả mình, pháp sư tùy tùng ở sau lưng hắn lách mình phóng lên từ hai bên, thi pháp che chắn cho hắn.
Nhưng mà mưa tên chỉ hướng về Hạo Vân Thắng bên này, nhưng lại chưa bắn tới chỗ Hạo Vân Thắng đang đứng, ngược lại một đám đang quỳ trước mặt Hạo Vân Thắng thì kêu thảm liên tiếp.
“A. . . . . .”
Hơn mười ả kỹ nữ vừa mới rồi còn bò đến khóc lóc kể lể kêu oan, giờ ngã xuống trong tiếng kêu thê lương thảm thiết, từng người bị bắn thành con nhím, chớp mắt ngã xuống trong vũng máu.
Sau một trận tiếng cung vang, một trận tiếng kêu thảm tiếp theo, toàn trường lâm vào tĩnh mịch, đám oanh oanh yến yến vừa rồi còn hùa theo phụ họa khóc thút thít, người nào người nấy run lẩy bẩy, có vẻ như bị dọa đến hồn phi phách tán, không ai dám hó hé gì nữa.
Đám nam nhân đang quỳ ở một bên khác cũng bị dọa co đầu rụt cổ lại, từng người sắc mặt đều rất khó coi, cũng có cảm giác như hồn sắp lìa khỏi xác, tâm tư xem náo nhiệt bị tắt ngúm, bắt đầu lo lắng việc Kiêu Kỵ quân có thể đại khai sát giới hay không.
Hạo Vân Thắng cũng chân chính bị hù dọa, trong sát na đó, hắn thậm chí còn tưởng lầm rằng có người muốn thừa cơ làm ‘thịt’ hắn.
Đột nhiên ở trong con hẻm phía trước, dưới ánh lửa nhá nhem, không biết từ lúc nào xuất hiện một bóng người, Hạo Vân Thắng còn tưởng rằng mình bị hoa mắt thấy ảo giác, đợi đến khi người đó từ từ đi tới gần, sau khi thấy rõ là ai về sau, con ngươi đột nhiên co rút lại.
Tra Hổ đột nhiên xuất hiện, đi tới, dừng bước cách đám thi thể nằm trên mặt đặt một khoảng, mắt ngắm nghía cái chân gãy kia của Hạo Vân Thắng, “Đường đường một Vương gia tôn quý, vậy mà ở trước mặt mọi người đích thân ra mặt cho một cái thanh lâu, không dễ coi chút nào, cũng rất là hoang đường!”
Hạo Vân Thắng vung tay áo chỉ hắn, tức giận nói: “Loạn động đại quân ở kinh thành, các ngươi muốn tạo phản sao?”
Tra Hổ: “Không cần chụp mũ lung tung, chúng ta điều động đại quân tự nhiên là có nguyên nhân điều động, vương gia không có quyền nhúng tay vào quân vụ, tự tiện quấy nhiễu quân vụ, đó là tội chết, mời mau chóng rời đi.”
Hạo Vân Thắng: “Bảo Hô Diên Vô Hận tới gặp bản vương!”
Tra Hổ hai tay ôm vòng ở trước bụng, từ từ nói: “Vương gia, Thượng tướng quân có lệnh, kẻ nào can đảm dám cản trở quân vụ, giết!” Đang lúc nói chuyện lặng lẽ nhìn ngắm đám pháp sư tùy tùng ở hai bên Hạo Vân Thắng, đầu lông mày dần dần nhướng lên.
Lời này vừa nói ra xong, trên lầu hai bên đường, đám lính cung tiễn thủ sau cửa sổ lần nữa cài tên lên dây cung, cùng đám lính bên đường thay đổi phương hướng, chỉa thẳng về phía Hạo Vân Thắng.
Pháp sư tùy tùng của Hạo Vân Thắng đối mắt với Tra Hổ một hồi sau, tựa hồ có hơi chút chột dạ, thì thầm mấy câu bên tai Hạo Vân Thắng.
Cuối cùng, Hạo Vân Thắng vung phất tay áo, quay đầu xoay người rời đi, sắc mặt rất là khó coi.
Sở dĩ con cháu hoàng tộc ưa thích cạnh tranh vị trí to, đôi khi không chỉ bởi vì mỗi quyền thế, mà là do hiện thực quyền thế đem lại, không có quyền thế liền sẽ không có tôn nghiêm, như Hạo Vân Thắng trước mắt chính là một thí dụ, đội hết xấu hổ lẫn giận dữ mà rời đi, tư vị chịu nhục ở trước mặt bàn dân thiên hạ rất là không dễ chịu.
. . . . . .
Đinh linh!
Một tiếng chuông rung, lần này ngay cả Viên Cương cũng nghe được rất rõ ràng.
Trước đó có mơ hồ nghe được có tiếng chuông reo, Tô Chiếu có nhắc nhở, nhưng lại không phát hiện có bất cứ dị thường nào, còn tưởng rằng là do bị ảo giác.
Dưới trời sao, hai người đang phi nhanh chợt khẩn cấp siết dây cương dừng tuấn mã lại, nhìn nhau, cả hai cùng nhảy xuống ngựa, nhắm vị trí có tiếng chuông reo đi tới điều tra.
Không bao lâu sau, hai người tìm thấy một viên đinh lang* được treo ở trên một gốc cây nhỏ. (*chuông nhỏ hình tròn)
Linh đang không có gì, mấu chốt là sợi dây tơ mảnh được cột ở trên linh đang kia, Viên Cương cấp tốc lần theo sợi dây tơ, phát hiện đầu sợi dây tơ đã bị đứt.
Tô Chiếu lập tức phóng Nguyệt Điệp ra, tìm kiếm dọc theo hướng đầu sợi dây bị đứt, rất nhanh, liền tìm được một đầu sợi dây tơ bị đứt khác nằm trên mặt cỏ, lần theo sợi dây tơ, lần theo được một đoạn dài hơn trăm trượng rồi mà vẫn không tìm được đầu cuối.
Nàng không dám làm chậm trễ thời gian, lại lần theo đường sợi dây tơ trở về, hai người cùng hội lại một chỗ, nhìn về phía chiến mã của mình, lại quay đầu nhìn lại phương hướng hai người đi tới.
Vọng Thư Uyển.com
Rất hiển nhiên, sợi dây tơ này bị đứt là do ngựa của hai người xông qua vướng phải, vì vậy mới phát động tiếng chuông reo.
Kể từ đó, nói rõ việc trước đó Tô Chiếu mơ hồ nghe được tiếng chuông reo cũng không phải là ảo giác, chỉ là bởi vì vị trí vấp đứt sợi dây tơ này, cách chỗ treo linh đang xa gần có khác nhau mà thôi, nên có lúc có thể nghe rõ, có lúc thì không nghe rõ được.
Hai người không biết dọc theo con đường này, đến tột cùng mình đã vấp đứt bao nhiêu sợi dây tơ rồi, đừng nói đêm hôm khuya khoắt không nhìn thấy rõ, liền như là ban ngày, sợi dây mảnh như vậy lại được che dấu dưới mặt cỏ, bị móng ngựa vấp đứt mất thì đố ai phát hiện được.
Viên Cương rất nhanh ý thức được, trên thảo nguyên mênh mông này, muốn tìm người là rất không dễ dàng, cái này rất có thể là một loại thủ đoạn dùng để tìm kiếm mục tiêu trên thảo nguyên của Kiêu Kỵ quân, có lẽ sẽ bị mấy loại động vật hay người nào khác quấy nhiễu, nhưng khẳng định Kiêu Kỵ quân sẽ có biện pháp phân biệt.
“Hướng đi của chúng ta có thể đã bị Kiêu Kỵ quân phát hiện!” Thần sắc Viên Cương ngưng trọng nói.
Đạo lý rất đơn giản, người muốn bắt bọn hắn không có khả năng bố trí lung tung thứ này khắp thảo nguyên mênh mông mà chẳng có mục đích, dù bố trí đơn giản như thế cũng không thể nào làm hết nổi.
Tô Chiếu: “Dựa vào đâu xác định đó là do quân đội làm? Có thể là do những người khác bố trí chăng?”
Viên Cương cảnh giác bốn phía nói: “Thứ này nhìn qua thấy đơn giản, nhưng lại không phải là thứ chỉ chút ít nhân thủ là có thể làm được, cũng không phải là thứ tu sĩ các ngươi có tu vi cao thế nào liền có thể giải quyết được, muốn phát huy tác dụng dự báo, nhất định phải thao tao trên phạm vi lớn, với một cách có hệ thống mới được, cái này nhất định là thủ đoạn cảnh báo trong quân sự, những người khác là không có năng lực tổ chức và nhân sự đi làm việc này được.”
Tô Chiếu như nghĩ ra được điều gì, gật gật đầu, cũng minh bạch vì sao hắn xác định là Kiêu Kỵ quân, tự nhiên là bởi vì Hô Diên gia, có điều nàng lại nhịn không được nhìn Viên Cương nhiều thêm chút.
“Thu hồi Nguyệt Điệp lại, thay đổi hướng đi, mau!” Viên Cương hô gọi.
Hai người lập tức chạy tới chiến mã, xoay người nhảy lên, thúc ngựa quay sang một hướng khác, phi nước đại rời đi.
“Trách không được có thể giấu diếm được con mắt Hô Diên Vô Hận, ngay cả ta cũng kém chút nghĩ nhầm rằng ngươi xuất thân quân ngũ, vì tiếp cận Hô Diên gia, ngươi thật đúng là bỏ công sức a!” Cùng cưỡi ngựa bên cạnh, Tô Chiếu nhịn không được mở miệng cảm khái .
Không đơn thuần chỉ bởi vì chuyện vừa rồi, dọc theo con đường này, vì muốn thoát khỏi truy đuổi, nàng đã sớm đã nhận ra Viên Cương có kiến thức tương đối với lính trong quân ngũ.
Viên Cương không có giải thích.
Ước chừng một nén nhang sau, đang phi nhanh dưới bóng đêm sắc mặt hai người chợt biến, cùng quay đầu nhìn lại, mơ hồ nghe được rất nhiều tiếng vó ngựa truyền đến.
Tiếng vó ngựa gấp gáp càng ngày càng gần, hai người xông lên một sườn núi ngóng nhìn lại, nhìn thấy dưới ánh trăng có một đoàn bóng đen dài thật dài đang một đường đuổi theo, còn có ánh sáng của Nguyệt Điệp.
Nhiều kỵ binh như vậy, dù không muốn tin đó là người của Kiêu Kỵ quân cũng khó.
Viên Cương vội chỉ một cái phương hướng, nói: “Ngươi đi từ hướng kia, sau khi đến Thanh Sơn quận, đem tình huống nói ra cho Đạo gia biết, Đạo gia tự nhiên sẽ biết đúng sai thế nào, sẽ an trí ngươi thật tốt, nhất định sẽ không bạc đãi!”
Tô Chiếu vội nói, “Ta không đi, muốn đi thì cùng đi.”
Viên Cương: “Ngươi rời đi trước, nghĩ biện pháp liên hệ Đạo gia, Đạo gia xuất thủ, còn có thể cứu ta ra được. Mục tiêu của bọn hắn là ta, ngươi mà đi cùng với ta, ai cũng không đi được!”
Tô Chiếu cự tuyệt luôn, “Ta không đi!”
Ở trong mắt nàng, Viên Cương chính là một phàm phu tục tử, nàng ở lại còn có thể giúp đỡ bảo hộ hắn, nàng cũng không tiếp nhận việc ném Viên Cương rồi chạy trốn một mình.
Lại dong dài như vậy, hai người muốn đi cũng đã không đi được, kỹ thuật cưỡi ngựa của đám nhân mã truy kích phía sau phi thường tốt, kỹ thuật của hai người là không thể sánh bằng, không đầy một lát sau liền bị đuổi kịp, thanh thế kia nhìn rất kinh người, rất có khí thế quét sạch mọi chướng ngại.
Đại đội kỵ binh bỗng nhiên biến ảo đội hình, chia binh thành hai đường, tạo thành trận hình chữ ‘V’ giáp công.
Trong đó có tiểu đội hơn trăm người đột nhiên gia tốc xông ra, dưới bóng đêm tựa hồ như chỉ nhìn thấy mỗi ngựa đang phi nước đại mà không nhìn thấy bóng người, toàn bộ hơn trăm người như dán ở trên lưng ngựa, hơn nữa còn có thể dưới tốc độ truy kích nhanh như vậy đốt tiễn, tiếng dây cung ‘phạch’ đột nhiên vang lên, một mảng lửa phóng tới từ bên cạnh.
Mặc dù không có bắn trúng hai người, nhưng lại làm cho hai người không thể không liên tục ra roi thúc ngựa, thay đổi phương hướng, một đường bị tên lửa bức bách.
Không bao lâu sau, Viên Cương cũng có phản ứng lại, đối phương cũng không phải là muốn đuổi giết bọn hắn, mà là muốn ép bọn hắn chạy về phía nào đó.
Chờ kịp phản ứng thì đã chậm, trong màn đêm phía trước, có thể nhìn thấy mấy con Nguyệt Điệp bay mua nhẹ nhàng, mà phía dưới ánh sáng Nguyệt Điệp, là một dải bóng đen thật dài, giống như bức tường chắn vậy.
Viên Cương cùng Tô Chiếu dù không muốn chạy về phía đó cũng khó, bị hai bên giáp công ép chạy tới.
Bức tường đen chắn kín lối đi kia đột nhiên có rất nhiều bó đuốc cháy sáng được giơ lên, là một dải lính kỵ binh đông lít nha lít nhít đứng ngăn ở phía trước.
Trong đám kỵ binh đứng chặn, lại có rất nhiều người giương cung lên, kéo cung tiễn nhắm về phía bên này, làm như tùy thời lúc nào cũng có thể sẽ có một trận mưa tên giáng lâm.
Kỵ binh giáp công đuổi theo hai bên cũng dần dần giảm tốc độ, cuối cùng cũng ngừng lại.
Viên Cương cùng Tô Chiếu bị thanh thế này lôi kéo, phương hướng bỏ trốn cũng bị khống chế.
Chờ đến khi hai người bị ngăn dừng lại, ngắm nhìn ra bốn phía, thì phát hiện mình đã bị đại quân bao vây, bốn phía khắp nơi đều là kỵ binh giơ bó đuốc cháy sáng.
Chủ tướng kỵ binh phất tay, cung tiễn thủ chậm rãi thu dây, mũi tên cũng hạ xuống.
Mà ở hai bên chủ tướng, có mấy tên pháp sư tùy tùng, nhìn phục sức, rõ ràng là tu sĩ của tam đại phái.
Viên Cương nâng trảm mã đao lên, Tô Chiếu cũng rút bảo kiếm ra, song song cùng cảnh giác bốn phía.
Nhưng mà kỵ binh vây khốn cũng không có ý tiến công bọn hắn, cũng không có ý thả bọn hắn đi, không nói một tiếng, tựa hồ việc chính chỉ là muốn vây khốn bọn hắn, lại giống như là đang chờ cái gì đó.
Hai người bị vây khốn cũng không dám loạn động, không biết rõ thực lực của pháp sư tùy tùng đối phương sâu cạn thế nào, nếu như vẻn vẹn chỉ có mỗi kỵ binh, bọn hắn còn dám xông thử.
Đợi không bao lâu sau, phía nơi xa lại có tiếng chân ngựa ‘rầm rập’ truyền đến, ở dưới bóng đêm, có trên trăm kỵ binh đang phi nhanh đến bên này.