Chương 486: Bí ẩn
Edit: Luna Huang
Khách sạn, Quản Phương Nghi đi lui đi tới quanh quẩn trong phòng Ngưu Hữu Đạo, thỉnh thoảng đi đến bên cửa sổ, hóng nhìn ra ngoài chung quanh.
Động tĩnh lúc Ngưu Hữu Đạo rời đi không giấu diếm được nàng, vừa ra khỏi cửa, nàng liền đi ra theo. Hỏi Ngưu Hữu Đạo đi đâu, Ngưu Hữu Đạo không nói, cũng không cho nàng đi theo. Dưới cái nhìn của nàng, Ngưu Hữu Đạo lén lén lút lút nhất định là có chuyện gì muốn giấu giếm, nàng liền một mực chờ trong phòng Ngưu Hữu Đạo.
Về phần chuyện một nữ nhân cứ luôn chui vào trong phòng của một nam nhân, có thể bị ảnh hưởng danh dự các kiểu hay không, nàng căn bản đã không thèm quan tâm. Nàng vốn có ‘diễm danh’ lan xa, nhiều năm qua ở cùng nam nhân khác qua đêm cũng là chuyện thường, nào sợ cái vụ này, bình thường đều là nam nhân sợ bị nàng làm hỏng thanh danh tránh nàng không kịp nữa là.
Bồi hồi lui tới, thì bên ngoài hành lang truyền đến một trận tiếng bước chân, đang bước đến gần bên này, đột nhiên Viên Cương mở cửa đi vào nhường đường, sau đó Ngưu Hữu Đạo ôm ngang một người tiến đến, chính là Ngân nhi.
Vết máu trên mặt Ngân nhi nhìn thấy rõ ràng, giống con như mèo nhỏ rúc vào ngực Ngưu Hữu Đạo, một bộ dạng yếu đuối, rõ ràng đã bị trọng thương.
Quản Phương Nghi kinh ngạc, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Ngưu Hữu Đạo đặt Ngân nhi nằm ngang trên giường, lúc đứng dậy, Ngân nhi lại thò tay bắt lấy y phục của hắn không buông, ánh mắt yếu đuối, đáng thương.
“Không đi, không đi.” Ngưu Hữu Đạo trấn an nàng, cưỡng ép gỡ ngón tay nàng ra, lặp đi lặp lại, vừa gỡ tay nàng ra xong đặt xuống thì lại bị nắm lại, cuối cùng cảnh cáo: “Còn không chịu nghe lời thì ta không cần ngươi nữa.”
Đặt ở trước đó, hắn không dám đối xử cứng rắn với nàng như thế.
Lúc này Ngân nhi mới ngoan ngoãn để tay xuống, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, giống như sợ Ngưu Hữu Đạo chạy mất vậy.
“Ai!” Ngưu Hữu Đạo đứng thẳng dậy buông tiếng thở dài.
Quản Phương Nghi lại hỏi: “Nàng bị gì vậy?”
Ngưu Hữu Đạo: “Tự nhìn đi, bị người ta đả thương.”
“A?” Quản Phương Nghi giật mình không nhỏ, “Ai mà có năng lực lớn như vậy, lại có thể đả thương được nàng?”
Viên Cương cũng rất giật mình, nhưng hơi có chút hoài nghi, bởi vì biết Ngưu Hữu Đạo là đi gặp Triệu Hùng Ca.
“Không nói việc này.” Ngưu Hữu Đạo khoát tay áo, việc này cũng không tiện nói, bằng không hắn đại khái có thể mang theo Quản Phương Nghi cùng đi gặp Triệu Hùng Ca rồi.
Người có thể đả thương Thánh La Sát không thể coi thường, Quản Phương Nghi sao có thể đình chỉ lòng hiếu kỳ, dây dưa không buông tha, “Đừng a, nói một chút đi mà.”
Ngưu Hữu Đạo lặng yên một chút, trên mặt hiện lên nụ cười tự giễu, nói “Triệu Hùng Ca.”
“Cái này. . .” Quản Phương Nghi sửng sốt, mặt chợt đầy vẻ khó có thể tin, “Triệu Hùng Ca tới? Ngươi đi gặp hắn rồi? Thực lực Triệu Hùng Ca cường hãn đến tình trạng như thế rồi? Có thể đả thương được nàng?” Quay sang nhìn Ngân nhi, nghĩ đến nàng còn sống quay trở về, lại vội hỏi: “Triệu Hùng Ca có bị thương gì không hay là chết rồi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Hắn thật tốt, có thể có chuyện gì.”
Quản Phương Nghi không tin, “Cái này sao có thể?”
Nàng đã giao thủ với Thánh La Sát, nàng có lý do tin tưởng, Triệu Hùng Ca đối đầu với Thiên Kiếm Phù của nàng cũng phải kiêng kị ba phần, mà Ngân nhi trước mắt này là người có thể không thèm để ý Thiên Kiếm Phù, Triệu Hùng Ca làm sao có thể là đối thủ của vị này được?
Trước đó Ngưu Hữu Đạo cũng không tin a, thế nhưng sự thật chứng minh, chuyện đúng là như thế, nếu không phải bởi vì Triệu Hùng Ca lý luận gọi cái gì là yêu lực, để hắn hiểu thêm được một chút gì, lần này hắn mém chút nữa đã thừa cơ giết Ngân nhi đi để chấm dứt hậu hoạn.
Tại thời điểm hắn tính đưa Ngân nhi vào chỗ chết, Ngân nhi cũng không có năng lực phản kháng, trải qua một số khảo thí, cũng để hắn chân chính hiểu rõ một số chuyện.
Vị Thánh La Sát này không phải giả bộ, mà là thật sự không có thực lực ở trạng thái này, có lẽ là có liên quan đến việc hắn hóa giải yêu khí dị chủng ở trong cơ thể Thánh La Sát, cũng do Triệu Hùng Ca đã giải thích yêu lực là gì đã mới hiểu được.
Trước đó bị ‘Yêu Vương thiên chân vô tà’ yếu đuối này chấn nhiếp cho, thuần túy là tự mình dọa chính mình.
Ngân nhi người ta không có phức tạp như vậy, là chính bọn hắn nghĩ quá phức tạp đi thôi.
Cũng không phải người ta làm ra vẻ thuần khiết, mà thật sự là người ta cái gì cũng đều không nhớ rõ, thời điểm mới được thả ra từ trong trận nhãn, rõ ràng ký ức đã có vấn đề, hóa giải yêu lực hóa thành hình người xong, lại càng là như một tờ giấy trắng.
Không còn có uy hiếp về an toàn nữa rồi, Ngưu Hữu Đạo không thể không đối diện với một vấn đề, mặc kệ là Thương Tụng cũng được, hay là Ly Ca gì đó cũng tốt, vì sao lại muốn nhốt vị Yêu Vương này ở trong trận nhãn? Rất rõ ràng, bất kể là ai khi bị rơi vào trong trận này, khi mở ra sinh lộ đều sẽ phải thả Yêu Vương này ra ngoài, cũng như là muốn cho vị Yêu Vương này thu hoạch được sinh mạng mới.
Thương Tụng hay Ly Ca làm như vậy là có dụng ý gì?
Vấn đề này thật sự khiến cho người ta khó hiểu, Thương Tụng với Ly Ca cũng không có để lại cho hắn đáp án, hắn mơ hồ cảm giác được, đáp án có khả năng nằm ở ngay trên người vị Yêu Vương này, thế nhưng vị Yêu Vương này cái gì cũng đều không nhớ rõ, rồi ký ức của nàng vẫn sẽ khôi phục lại được chứ?
Trận pháp, cổ mộ, gương đồng, trận pháp trong Điệp Mộng Huyễn Giới, Yêu Vương phong ấn ở trong trận nhãn. Thương Tụng phá thiên, hai phu thê này đi đâu? Hắn và Hầu Tử tại sao phải đi qua cổ mộ tới nơi này? Hết thảy cái này tựa hồ đều có liên quan đến nhau.
Người có thể phá giải được bí mật gương đồng, mới có thể tu luyện được Càn Khôn Quyết, đồng dạng như thế mới có thể tìm tới được hành cung trong Huyễn Giới, sau khi tu luyện Càn Khôn Quyết xong, vừa vặn lại có thể hóa giải được yêu khí dị chủng ở trong cơ thể Thánh La Sát, cái này rõ ràng không phải là sự trùng hợp.
Đủ loại như vậy, cho hắn cảm giác rất rõ ràng, là vị Yêu Vương này tựa hồ như chính là một loạt chuẩn bị cho người có năng lực kia, cứ như là chuẩn bị cho hắn vậy.
Bản thân Ngân nhi đã không tạo thành uy hiếp gì với hắn, hắn có thể hóa giải yêu khí dị chủng kia, trình độ nào đó có thể nói là có thể khống chế Ngân nhi.
Liên tưởng đến những điều này, hắn không có cách nào ra tay hạ sát Ngân nhi được.
Nếu không phải do Vân Cơ tham gia, lại mạo muội xuất thủ, hắn đoán chừng bản thân hắn lúc đó liền sẽ đối diện với mấy cái vấn đề này rồi.
“Có gì không thể chứ? Người ta có kinh nghiệm đánh nhau nhiều hơn so với nàng a.” Ngưu Hữu Đạo thuận miệng lừa gạt.
Không có nói cho biết rằng Ngân nhi hiện tại rất dễ bắt nạt, để nàng ta biết rồi, nhất định về sau sẽ không cho phép giữ Ngân nhi ở bên người, giữ ở bên người rất dễ có phiền toái. Mà ngươi còn không có biện pháp giải thích nguyên nhân phức tạp trong đó nữa, liên lụy tới bí mật làm người hai đời của hắn cũng không tiện nói ra cho biết được.
Quản Phương Nghi một mặt vẫn còn hồ nghi, hiển nhiên là có chỗ hoài nghi.
Ngưu Hữu Đạo thay đổi chủ đề, hỏi: “Bên kia đã chuẩn bị xong chưa?”
Quản Phương Nghi: “Tốt, tùy thời có thể động thủ, hiện tại động luôn sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Đêm khuya người lặng, dễ dàng gây sự chú ý, hắn cũng không dễ dàng đi ra ngoài được, Vạn Tượng thành cũng không phải là nơi động thủ, để sáng mai đi.”
Quản Phương Nghi gật đầu, lại hỏi: “Triệu Hùng Ca gặp ngươi vì cái gì?”
Ngưu Hữu Đạo cười khổ: “Còn có thể vì cái gì, đơn giản là vì Thượng Thanh tông.”
“Ngươi đã đáp ứng?”
“Vẫn chưa. Tạm thời lừa gạt qua trước đã.”
Nói đến Triệu Hùng Ca, Quản Phương Nghi không thể không nhắc tới một chuyện khác, “Hắn với Trần bá rốt cuộc là có chuyện gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Hắn không có nói rõ, ta nghe ra được ý trong lời hắn nói, tựa như là ‘chàng’ tình nhân cũ nào đó của ngươi phái tới để bảo vệ ngươi.”
Quản Phương Nghi lườm hắn trắng mắt, “Nói chuyện nghiêm túc coi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Không có đùa giỡn với ngươi mà.”
Quản Phương Nghi: “Tình nhân cũ của ta nhiều đến độ chính ta cũng nhớ không hết, hắn có nói là người nào hay không?”
“Nhiều đến độ bản thân đếm không hết?” Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút, chợt giơ ngón tay cái lên cho nàng, có ý khen nàng trâu thiệt. Rồi lắc đầu: “Không có nói, nhưng ta đoán chừng chắc là người của Ma giáo, tự ngươi ngẫm lại xem, người nào có khả năng lớn nhất, ta cũng muốn biết đó là ai.”
“Ma giáo sao?” Quản Phương Nghi trầm ngâm, cân nhắc, suy tư thật lâu, có chút khó hiểu, nói: “Nếu mà nói như vậy, thì thật đúng là không dễ phán đoán, sau khi Ma giáo bị thiệt hại nghiêm trọng, phần lớn thành viên cũng ẩn nấp thân phận, ai mà biết người nào là người Ma giáo, người nào không phải người Ma giáo chứ?”
Ngưu Hữu Đạo: “Người có thể cùng Triệu Hùng Ca lui tới, còn có thể để cho Triệu Hùng Ca không dám nói ra, thân phận địa vị tại Ma giáo hẳn là sẽ không thấp, ngươi trọng điểm suy xét hướng nhân vật cao tầng Ma giáo thử xem. Trước khi Trần bá tìm tới ngươi, người nào có quan hệ thân thiết hơn chút, thí dụ như người có phát sinh quan hệ nam nữ, ngươi ngẫm lại xem có hay không.”
Quản Phương Nghi: “Đừng nói là 30 năm trước, liền xem như hiện tại, cao tầng Ma giáo ta cũng chỉ là được nghe nói qua, một tên cũng chưa từng gặp qua, ta làm sao có thể liên tưởng đến được?”
Viên Cương quay đầu nhìn sang một bên, chịu không được hai người này coi chuyện nam nữ không ra gì tùy ý bàn luận.
Ngưu Hữu Đạo sờ sờ cái cằm, hiếu kỳ nói thầm, “Sẽ là ai đây nhỉ?”
“Ta nói này, đây chính là do ngươi tự suy đoán ra, hay là do chính Triệu Hùng Ca chỉ đó là người của Ma giáo vậy hả?”
“Hắn cũng không có nói là người của Ma giáo, chỉ nói Trần bá nguyên lai lúc trước là người của Ma giáo, về sau mới thoát ly khỏi Ma giáo. . .” Ngưu Hữu Đạo đem lời Triệu Hùng Ca nói thuật lại đại khái.
Quản Phương Nghi nghe xong, mặt mũi tràn đầy khinh thường, căn bản không tin, “Không phải ngươi hiểu lầm ý tứ hắn, mà chính là Triệu Hùng Ca đang lấy lão nương ra nói phét để lừa gạt ngươi, thật sự mà có nam nhân tình thâm nghĩa trọng đối với lão nương như vậy, còn có thể bỏ mặc ta ở tại Tề kinh kia câu kết cùng nam nhân khác làm bậy chắc? Nếu có năng lực kia, đã sớm đón ta đi rồi.”
“Cũng đúng. . .” Ngưu Hữu Đạo tự nói thầm lấy.
Đây cũng là chỗ hắn nghĩ không ra, thế nhưng từ một ít dấu hiệu, lại rõ ràng chứng minh rằng người phía sau lưng Trần bá kia có năng lực không thể coi thường, tuyệt đối không phải là một tiểu nhân vật.
Chuyện này càng nghĩ càng mâu thuẫn, nghĩ hoài không ra đáp án, chỉ có thể tạm thời gác lại.
Đợi sau khi Quản Phương Nghi rời đi rồi, Viên Cương mới đưa cái cằm về phía Ngân nhi đang nằm trên giường, hỏi: “Thật sự là do Triệu Hùng Ca đả thương?”
Ngưu Hữu Đạo ừ, đem chân tướng mọi chuyện nói cho hắn nghe, cùng nguyên nhân hắn mang nàng về.
Hai hàng lông mày Viên Cương nhăn lại thật sâu, cũng lâm vào trong những điều bí ẩn kia. . . . . .
“Ngưu Hữu Đạo nào?”
“Còn có thể là Ngưu Hữu Đạo nào nữa, là cái tên Nam Châu Yến quốc kia, hôm qua ta tận mắt nhìn thấy hắn cùng với cháu trai của Triều trưởng lão Vạn Thú môn cùng nhau đi ra khỏi Huyễn Giới.”
Thanh âm loáng thoáng trên hành lang đi xa, đang ngồi xếp bằng ở trên giường Lục Thánh Trung đột nhiên mở hai mắt ra.
Nhẹ nhàng nhảy xuống giường, đi tới trước cửa sổ, thò tay đẩy ra một cái khe, quan sát bên ngoài một chút.
Sắc trời đã hửng sáng, đầu đường đã có tiểu thương lần lượt lui tới.
Quay đầu, cấp tốc thay hình đổi dạng, thu thập đơn giản một chút, mở cửa đi ra, cứ vậy rời khỏi khách sạn, một đường cảnh giới bốn phía.
Ngưu Hữu Đạo với Triều Thắng Hoài cùng đi ra chung là có ý gì? Nói vớ nói vẩn? Nói vớ nói vẩn vì sao trùng hợp gộp hai người này lại cùng một chỗ?
Hắn không biết có phải Triều Thắng Hoài là muốn xuống tay với Ngưu Hữu Đạo hay không, nhưng đã nhận ra nguy hiểm.
Bởi vì chuyện này tồn tại một loại khả năng khác, là hai người này có thể đã kết giao thành một bè.
Bằng thủ đoạn của Ngưu Hữu Đạo, hoàn toàn rất có khả năng này.
Nếu là như thế, Triều Thắng Hoài có thể sẽ nói cho Ngưu Hữu Đạo biết được chân tướng hay không?
Ngưu Hữu Đạo là hạng người gì, hắn biết rõ, nếu như lại có Vạn Thú môn cùng phối hợp, bản thân hắn tiếp tục ở lại Vạn Tượng thành là rất nguy hiểm.
Bất kể trường hợp nào, hắn hiện tại cũng muốn rời khỏi đây tránh đầu gió, trước cứ né đi đã rồi lại nói.
Ra khỏi thành, tránh nhưng nơi dễ bị chú ý, trực tiếp chạy thẳng ra chỗ hoang vắng sơn dã để dễ dàng ẩn thân hơn, phía chân trời lơ lửng một vầng trăng khuyết.
Vừa xâm nhập vào trong rừng núi, đột nhiên có ánh lửa dấy lên, trên sườn núi nhỏ bên phải phía trước, có một đống lửa nhỏ được đốt lên, ánh lửa khiến cho hắn nhìn thấy rõ ràng người đang ngồi bên cạnh.
Ngưu Hữu Đạo trên tay cầm nhánh cây, chọc chọc khươi đống lửa, rồi nghiêng đầu nhìn về phía người vừa mạo muội xâm nhập, mỉm cười, dáng vẻ tươi cười thần bí mà quỷ dị.