ĐẠO QUÂN

Chương 358: Thiên sơn vạn thủy đến bái sư

Edit: Luna Huang

Hoàng cung đại nội, Hạo Vân Đồ đang ngồi thả câu ven hồ.

Bộ Tầm xách hộp cơm đi tới, đến bên cạnh, lấy điểm tâm ở trong hộp cơm ra bày lên trên chiếc bàn nhỏ đặt ở một bên, đồng thời lên tiếng nhắc nhở, “Đây là điểm tâm hoàng hậu nương nương đích thân làm ạ.”

Hạo Vân Đồ ‘ừ’, quay đầu lại nhìn mấy món điểm tâm, đưa tay ra cầm một miếng cho vào trong miệng.

Chờ hắn nuốt xuống rồi, Bộ Tầm bèn dâng nước trà lên cho hắn, sau khi cầm lại chén trà, mới nói: “Ngọc Thương tiên sinh sắp đến rồi, Hô Diên tướng quân đã đích thân ra tận cửa thành Nam đón chờ.”

Hạo Vân Đồ khẽ gật đầu, “Hô Diên được hắn chỉ điểm qua, cho nên Ngọc Thương cũng được xem như là một nửa lão sư của Hô Diên rồi, học sinh ra ngoài nghênh đón, cũng coi như là chuyện hợp tình hợp lý. . .” Nói đến đây cái, tựa hồ như nghĩ tới điều gì, từ từ nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi “Thanh Thanh đang làm gì vậy?”

Bộ Tầm không biết sao mạch suy nghĩ của hắn đột nhiên lại nhảy đến trên người Hạo Thanh Thanh, bất quá rất nhanh liền lĩnh ngộ ra được cái gì, cười đáp: “Hoàng hậu nương nương đang còn dạy trưởng công chúa thêu hoa.”

“Thêu hoa? Nó thêu hoa?” Hạo Vân Đồ hiển nhiên là biết rõ tính tình nữ nhi này của mình, cười ha ha nói: “Hoa thêu nó còn tạm nói được!”

Bộ Tầm: “Trưởng công chúa sáng nay lại muốn lẻn ra ngoài cung tìm Ngưu Hữu Đạo chơi, bị nương nương bắt trở về trừng phạt.”

“Nguyên lai là trừng phạt, bị quả nhân làm cho hư a, nha đầu này thiệt là, không biết tương lai nam nhân cưới nó có còn sủng ái được nó giống như quả nhân hay là không nữa.” Hạo Vân Đồ lắc lắc đầu, lại tiếp tục hỏi: “Xác nhận được hướng đi của Ngưu Hữu Đạo chưa?”

Bộ Tầm: “Đã xác nhận, có ghé qua mấy chỗ chăn nuôi đổi ngựa cưỡi mấy lượt, người Giáo Sự Đài ở chuồng ngựa liên tiếp cẩn thận quan sát qua, hẳn là đám Ngưu Hữu Đạo và Quản Phương Nghi đã dịch dung, một nhóm có năm người, một mực chạy về hướng Tây.”

Hạo Vân Đồ: “Lệnh Hồ Thu kia còn chưa có khai gì sao?”

Bộ Tầm: “Cắn chết Ngưu Hữu Đạo không thả, nói chỉ có tìm Ngưu Hữu Đạo tới cho hắn, hắn mới có thể khai ra, xem bộ dáng có vẻ như hận chết Ngưu Hữu Đạo vậy!”

“Ha ha, huynh đệ kết bái a!” Vẻ mặt Hạo Vân Đồ đầy mỉa mai, “Không vội, từ từ rồi sẽ tới, quả nhân ngược lại muốn xem thử coi, ở bên người có còn người của Hiểu Nguyệt các nữa hay không.”

Bộ Tầm nói: “Lão nô đã thiết trí bẫy rập chờ đợi sẵn rồi, mặc kệ là đến để diệt khẩu, hay là đến để cứu hắn, chỉ cần xuất hiện, liền sẽ chạy không thoát!”


Hạo Vân Đồ: “Quả nhân làm sao cảm giác, giống như Ngưu Hữu Đạo hi vọng quả nhân với Hiểu Nguyệt các chơi với nhau í?”

Bộ Tầm: “Sợ chính là có ý tứ này, kẻ này rất xảo trá.”

“Xảo trá một chút tốt, nếu như bên người Thương Triều Tông đều là mấy hạng người vô năng mà nói, chiến mã quả nhân sẽ tặng không mất. . . . . .”

Cửa thành Nam, trên tường thành, Tra Hổ đứng trông về phía xa, sau khi nhìn thấy ở phương xa có một nhóm xe ngựa xuất hiện, lập tức quay sang tướng lĩnh ở một bên đánh ra thủ thế*. ( * ra dấu hiệu bằng tay)

Theo một tiếng ra lệnh, binh mã trong nội thành xông ra, tức thì đem trọn cả cái cửa thành Nam khống chế lại, cấm chỉ người lui tới qua lại.

Hô Diên Vô Hận từ trong lầu các đi ra, Tra Hổ cùng đi theo, cùng cao thủ ba phái hộ vệ, bước xuống dưới thành lâu, ra khỏi thành, lặng yên đứng chờ nhóm xe ngựa phía trước đi tới.

Xe ngựa đi tới, dừng lại, chiếc xe đi đầu kia xốc rèm lên, lộ ra Ngọc Thương tiên sinh ngồi ngay ngắn ở bên trong.

Hô Diên Vô Hận chắp tay nói: “Gặp qua Ngọc Thương tiên sinh.”

Ngọc Thương tiên sinh ở trong xe cười nói: “Thượng tướng quân khách khí, không ngại lên xe ngồi nói chuyện!”

Hô Diên Vô Hận lúc này trèo lên xe, mà Tra Hổ thì phất tay một cái, một đám người nhảy lên ngựa, cho người của Ngọc Thương tiên sinh lui ra phía sau, để người bên này tiếp quản công tác hộ vệ chiếc xe ngựa này.

Đội xe lần nữa tiến lên, từ từ đi vào thành.

Trong xe ngựa, Ngọc Thương và Hô Diên Vô Hận cùng ngồi, ngắm nhìn cảnh quan trong thành ngoài cửa sổ, sau một phen khách sáo xong, Hô Diên Vô Hận hỏi: “Tiên sinh đã có nơi đặt chân ở trong thành chưa? Học sinh có chuẩn bị nhà khách ở trong thành, nếu tiên sinh là không chê. . .”

Ngọc Thương khoát tay cắt ngang, “Không cần làm phiền Thượng tướng quân, ta đã mua được một cái trạch viện ở trong này rồi.”

Hai người một đường ôn chuyện, mãi cho đến khi đội xe dừng lại ở bên ngoài Phù Phương viên, Hô Diên Vô Hận mới biết được trạch viện mà Ngọc Thương mua lại là Phù Phương viên, Ngọc Thương cũng đã an bài người tiếp nhận quét dọn trước xong rồi, trực tiếp vào ở là được.

“Không vào trong ngồi chơi một chút?” Ngọc Thương mời thử.


Hô Diên Vô Hận vẫn là uyển chuyển cự tuyệt, cứ như vậy xuống xe rời đi.

Ngọc Thương cười cười không nói, cũng không miễn cưỡng, biết mọi người đều có khó xử của mọi người, Hô Diên Vô Hận có thể công khai nghênh đón hắn, cũng có thể công khai lộ diện, nhưng là sẽ không tự mình gặp riêng hắn, dù sao Hô Diên Vô Hận cũng là Thượng tướng quân Tề quốc, tay cầm trọng binh, mà Ngọc Thương thì có mấy học sinh lại là địch nhân của Tề quốc.

Đợi cho Hô Diên Vô Hận rời đi, đội xe trực tiếp chạy thẳng vào trong Phù Phương viên.

Sau khi tiến vào trong nội viện, chiếc xe ngựa đi đầu dừng lại, Ngọc Thương cũng xuống xe, đứng ở tại bên đường chắp tay, khom người, đưa mắt nhìn theo bốn chiếc xe còn lại chạy về phía chủ trạch viện, cũng là chỗ ở của Quản Phương Nghi, nữ chủ nhân ban đầu của trạch viện này.

Đợi cho bốn chiếc xe ngựa rời đi rồi, Ngọc Thương mới đứng thẳng người dậy, lại đi dạo một vòng quanh trong Phù Phương viên, thưởng thức hoàn cảnh lịch sự tao nhã trong nội viện, cũng không khỏi mở miệng khen, “Nơi tốt, đầu tư vào không ít tâm tư, Hồng Nương Tề kinh này, ngược lại là người biết hưởng thụ, bán nơi này đích xác là có chút đáng tiếc.”

Đệ tử của hắn, tùy hành ở bên cạnh, cười nói: “Chắc nàng hẳn cũng không nguyện ý bán đi đâu.”

Nơi này đang còn dạo chơi quanh viện thưởng thức, đột nhiên bên ngoài có người chạy đến báo, có người trong cung phái đến, nói là hoàng đế Hạo Vân Đồ thiết yến ở trong cung, có chưởng môn Đại Khâu môn Tam Thiên Lý, chưởng môn Huyền Binh tông Bắc Huyền, chưởng môn Thiên Hỏa giáo Vũ Văn Yên cũng ở đó.

Chiến trận này cũng không phải Ngọc Thương có thể cự tuyệt, nếu không đến là không có nể mặt mũi, bèn mang theo hai tên đệ tử rời khỏi Phù Phương viên, đi thẳng tới hoàng cung.

Trước cửa cung, đã sớm có người chờ đợi nghênh đón, tổng quản đại nội Bộ Tầm đích thân ra cửa đón khách, tự nhiên là một đường thông suốt.

Trong ngự hoa viên, hoàng đế thiết yến, tới dưới Lăng Tiêu các, đệ tử Ngọc Thương dừng bước, chỉ có mình mình Ngọc Thương đi theo Bộ Tầm lên lầu.

Trên lầu các, đệ tử tam đại phái tầng tầng trấn giữ.

Tới tầng cao nhất, nơi có thể quan sát toàn cảnh trí của kinh thành, tân khách gặp nhau.

“Bệ hạ, Thiên Lý huynh, Bắc Huyền huynh, Vũ Văn huynh!”

“Ngọc Thương tiên sinh, Ngọc Thương huynh, Ngọc Thương huynh, Ngọc Thương huynh!”

Song phương chào nhau rồi ngồi xuống, ngồi bệt ở trên nền nhà, năm tấm trường án được đặt chung quanh hợp lại thành hình ngũ giác, mấy người ngồi xuống không phân chia trên dưới, Hạo Vân Đồ mặc một thân thường phục, phất tay cho người đem thịt rượu lên.


Đằng sau đó, người không có phận sự được cho lui ra, hiện trường chỉ lưu lại một mình Bộ Tầm thỉnh thoảng châm thêm thịt rượu, có cần cái gì, Bộ Tầm liền sẽ đi gọi người hầu đem lên.

Một phen khách sáo xong, chưởng môn Đại Khâu môn Tam Thiên Lý hỏi: “Nghe nói Ngọc Thương huynh đã mua lại Phù Phương viên phải không?”

Ngọc Thương: “Nghe nói trạch viện kia không tệ, vừa lúc lại đang bán ra, liền mua vào. Trước khi đến, vốn cũng là muốn tới Phù Phương viên để gặp một người, ai ngờ hụt mất, thật sự là tiếc nuối!”

Mấy người đang ngồi nhìn nhau, đều có chút ngoài ý muốn, Tam Thiên Lý kỳ quái nói: “Ngọc Thương huynh muốn gặp người nào vậy?”

Ngọc Thương: “Ngưu Hữu Đạo! Không dối gạt chư vị, ta lần này tới đây chính là vì Ngưu Hữu Đạo, không nghĩ ta vừa đến thì hắn đã đi rồi, hụt gặp mất thật sự là tiếc nuối.”

Lần này thì cả bốn người càng cảm thấy kì quái, Vũ Văn Yên nói: “Ngưu Hữu Đạo tuy là có chút danh tiếng, song còn không đến mức khiến Ngọc Thương huynh đệ ngươi trải qua thiên sơn vạn thủy chạy đến gặp mặt a?”

Ngọc Thương thở dài: “Không phải là ta muốn gặp, mà là đệ muội nhà ta muốn gặp hắn, muốn giúp tôn tử của ta bái Ngưu Hữu Đạo làm thầy!”

Bốn người lần nữa ngạc nhiên, tự nhiên cũng biết đệ muội mà hắn nói tới là ai.

Hạo Vân Đồ quay đầu sang nhìn Bộ Tầm, gặp Bộ Tầm khẽ lắc đầu, biểu thị hắn cũng không biết, bèn nghi hoặc đặt câu hỏi luôn: “Tiên sinh chính là học giả uyên thâm, thiên hạ không biết bao người muốn bái tiên sinh làm thầy, có thứ gì mà tiên sinh không dạy được lệnh điệt cơ chứ, còn cần bái Ngưu Hữu Đạo làm thầy sao?”

Ngọc Thương khoát tay: “Bệ hạ lời ấy sai rồi, ba người đi cùng tất có thầy ta, Ngưu Hữu Đạo chính là đại gia thi từ, đệ muội nhà ta cực kỳ thưởng thức thi từ của hắn, chính ta cũng cảm thấy không bằng, phương diện thi từ, Ngưu Hữu Đạo đủ để làm thầy tôn tử kia của ta. Người làm mẫu thân, luôn hi vọng là nhi tử của mình tìm được người thầy giỏi, tâm tình đó cũng có thể hiểu được.”

Mấy người ngồi nghe giống như nghe được một hồi chuyện trên trời dưới đất vậy, Bắc Huyền hồ nghi nói: “Ngưu Hữu Đạo còn quá trẻ, nói là đại gia thi từ sợ là nói quá sự thật rồi đi, tha thứ cho ta kiến thức hạn hẹp, vì sao chưa từng nghe nói qua thơ từ hắn làm?”

“Ha ha!” Ngọc Thương ngửa mặt lên trời bật cười haha, ngưng cười xong nâng chén, nhấp một ngụm xong trầm ngâm, “Trong đào hoa ổ có đào hoa am, dưới đào hoa am có tiên hoa đào. Tiên nhân hoa đào trồng một cây đào, lại hái hoa đào làm tiền đổi rượu. Tỉnh rượu chỉ ngồi ở trước hoa, say rượu lại nằm dưới hoa ngủ. Nửa tỉnh nửa say, ngày qua ngày, hoa rơi hoa nở, năm lại năm. Chỉ mong chết già giữa hoa tửu, không nguyện cúi đầu trước xe ngựa. . .”

Hắn ở ngay trước mặt mọi người, đem bài thơ hoa đào của Ngưu Hữu Đạo làm kia ngâm đọc.

Đọc xong, hỏi lại đám người, “Chư quân, cảm thấy bài thơ này như thế nào?”

Đám người im lặng, đang tại suy nghĩ ý tứ ở bên trong bài thơ.

Hạo Vân Đồ là người thứ nhất lấy lại tinh thần, hỏi: “Thơ này là Ngưu Hữu Đạo làm sao?”

Ngọc Thương cười không nói, nâng chén uống cạn, lại xách ấm lên rót rượu, rồi chầm chậm ngâm thêm một bài, “Cổn cổn Trường Giang đông thệ thuỷ, Lãng hoa đào tận anh hùng. Thị phi thành bại chuyển đầu không. Thanh sơn y cựu tại, Kỷ độ tịch dương hồng. Bạch phát ngư tiều giang chử thượng, Quán khan thu nguyệt xuân phong. Nhất hồ trọc tửu hỷ tương phùng. Cổ kim đa thiểu sự, Đô phó tiếu đàm trung.” *( *Nhạc phim tam quốc chí)


Bài từ vừa đọc xong, mọi người tại hiện trường đều là động dung.

Tam Thiên Lý vỗ bàn tán dương, “Hay cho một cái ‘Cổn cổn Trường Giang đông thệ thuỷ, lãng hoa đào tận anh hùng!”

Bắc Huyền cũng khẽ lắc đầu gật gù: “Thanh sơn y cựu tại, kỷ độ tịch dương hồng. . .”

Vũ Văn Yên híp mắt phụ họa: “Bạch phát ngư tiều giang chử thượng, quán khan thu nguyệt xuân phong, ý cảnh siêu nhiên, chính là phong phạm của tu sĩ chúng ta!”

“Cổn cổn Trường Giang đông thệ thuỷ. . .” Hạo Vân Đồ cũng đang ngồi đó thì thầm thưởng thức.

Ngọc Thương nâng chén, mời đám người cùng uống.

Đám người nâng chén bồi theo, sau khi đặt chén rượu xuống, Hạo Vân Đồ nói: “Đích thực là thơ hay, chỉ là cảm thấy không khỏi quá mức tiêu cực một chút. Tiên sinh, đây đều là thi từ của Ngưu Hữu Đạo làm sao?”

Ngọc Thương gật đầu: “Không sai, ta cũng chỉ biết được hai bài thơ này, về phần hắn còn có tác phẩm xuất sắc nào khác nữa hay không, ta cũng không biết, bất quá nhìn vết đốm là biết ngay con báo, có nội tình này ở đó, tuyệt đối là không thể kém được.”

Tam Thiên Lý chậc chậc nói: “Khó trách Chung phu nhân vì nhi tử, không tiếc trải qua thiên sơn vạn thủy chạy đến bái sư, thật không nghĩ tới, Ngưu Hữu Đạo này thế mà còn có phần tài hoa thâm tàng bất lộ đó, sớm biết như vậy, hẳn là nên gọi tới gặp mặt một lần!”

Hạo Vân Đồ vuốt ve chòm râu trên cằm, trong lòng cũng nổi lên suy nghĩ, có nên gọi tên này về làm lão sư cho mấy đứa con của mình luôn không nhỉ?

“Đệ muội nhà ta đường xá xa xôi chạy tới, lần này lại bỏ lỡ, lại muốn gặp lại, sợ là không biết lại phải bôn ba đến bao giờ.” Ngọc Thương buông tiếng thở dài, chợt nhìn về phía Hạo Vân Đồ hỏi: “Bệ hạ, không biết Ngưu Hữu Đạo đã đi đâu, có thể nói cho ta biết chỗ hắn đi được không?”

Hạo Vân Đồ cười ha ha nói: “Nghe nói đã cùng Hồng Nương kia bỏ trốn rồi, đi đâu, quả nhân cũng không rõ lắm, chắc là trở về Yến quốc đi.”

Ngọc Thương nhìn về phía Bộ Tầm, cười mà giống như không phải cười nói: “Lời này của bệ hạ sợ là nghĩ một đằng nói một nẻo đi! Tại trên lãnh thổ Tề quốc này, mục tiêu rõ ràng như thế, chỉ cần Giáo Sự Đài muốn tìm, đoán chừng cũng không phải là việc khó gì, liền nhìn xem bệ hạ có muốn hay không mà thôi.”

Ngụ ý là nhìn xem ngươi có cho ta mặt mũi hay không mà thôi.

Bộ Tầm làm bộ dáng phục tùng, mắt rủ xuống, không lên tiếng, Hạo Vân Đồ cười ha hả thay đổi chủ đề, hỏi: “Nghe nói lúc tiên sinh vào thành, là Hô Diên tướng quân đích thân ra nghênh đón.”

Ngọc Thương nói: “Là thượng tướng quân đã khách khí quá rồi.”

“Ấy!” Hạo Vân Đồ khoát tay, “Tiên sinh đã từng chỉ điểm cho Hô Diên tướng quân, Hô Diên tướng quân lấy lễ đệ tử ra nghênh đón cũng là nên. Ai, nói đến Hô Diên tướng quân, quả nhân cũng đang đau đầu vì chuyện của đám tiểu bối hai nhà đây, vừa khéo tiên sinh tới chơi, quả nhân ngược lại là có một chuyện muốn nhờ.”

(Luna: Ông NT này ghê thiệt, là người của bên HNC vờ nói thế nhân tiện xác nhận tin đồn NHĐ bị bắt cùng LHT. Toàn cáo già thôi, não ta có chút thiếu dùng rồi)


Bình luận

Truyện đang đọc