ĐẠO QUÂN

Chương 395: Mật báo

Edit: Luna Huang

Thiệu Tam Tỉnh nhìn chung quanh một chút, rồi thấp giọng nói: “Có thể là nhắm vào tiểu thư chăng? Có muốn nhắc nhở tiểu thư hay không ạ?” Tiểu thư hắn nói tới chính là Tô Chiếu, xung quanh có người Đại Thiền sơn, hắn không dám nói to, sợ người Đại Thiền sơn nghe được, sợ người ta biết được bên này có quan hệ với Hiểu Nguyệt các.

Chợt có cơn gió thổi tới, quét lớp cát vàng lăn đi, thổi mở nón che mặt Thiệu Bình Ba xụt xuống, cũng thổi áo choàng tung bay, dưới nón che một màu bạc trắng, áo cũng trắng như tuyết.

Thiệu Bình Ba ngẩng đầu nhìn lên trời cao, bầu trời xanh thăm thẳm, nhớ lại từng màn ở trong khuê phòng của Tô Chiếu ngày đó, thần sắc hơi có chút không chịu nổi, tựa hồ như đã ý thức được cái gì.

  “Tâm không ở chỗ ta, không lưu được, thông tin cho người bên phía của nàng biết chuyện này đi, xem tạo hóa của nàng.” Thiệu Bình Ba ngẩng đầu nhìn trời cao nhàn nhạt nói.

  Tiếng lòng Thiệu Tam Tỉnh run lên, cũng ý thức được thâm ý trong lời nói của hắn, cái này không phải là nhắc nhở Tô Chiếu, mà là muốn cho Hiểu Nguyệt các biết, rằng Tô Chiếu đã bị bại lộ, đối với người bị bại lộ Hiểu Nguyệt các sẽ xử lý như thế nào đây? Không biết người ở đằng sau Tô Chiếu có thể giữ được nàng hay không.

  “Còn có, bên kia không cho phép động Ngưu Hữu Đạo, cũng không biết đã đạt được ước định gì với Ngưu Hữu Đạo rồi, chỉ sợ chưa chắc sẽ động Viên Cương. . . Lại thông tin cho triều đình Tề quốc một tiếng, nói thân phận của An Thái Bình là gian tế.”

  Thiệu Bình Ba lại bồi thêm một câu, đây là muốn đưa Viên Cương vào chỗ chết.

  Phía sau lưng hắn, áo choàng đón gió tung bay, nhìn giống như là 1 con chim trắng đang vỗ cánh, cho người ta cảm giác như muốn cưỡi gió bay đi. . .  . . .

  Phủ Hô Diên Thượng tướng quân,  có một tên thái giám dáng người khôi ngô dẫn mấy người tiến vào.

  Thái giám có dáng người khôi ngô này, chính là người lúc trước đi bắt Lệnh Hồ Thu, tên là Mạc Chiết, là đồ đệ của tổng quản đại nội Bộ Tầm.

  Tùy tùng dừng lại ở trong sân, Mạc Chiết được người dẫn vào chính sảnh ngồi dùng trà đợi.

  Chỉ chốc lát sau, Tra Hổ cùng với Hô Diên Vô Hận đi vào, Mạc Chiết cấp tốc đặt chén trà xuống, đứng dậy, chắp tay chào: “Nô tài diện kiến Thượng tướng quân!”

  Hô Diên Vô Hận hỏi: “Phải chăng bệ hạ có ý chỉ gì?”

  Mạc Chiết cung kính nói: “Ý chỉ thì không có, có điều bệ hạ có khẩu dụ bảo nô tài truyền đến cho Thượng tướng quân.”

  Hô Diên Vô Hận đi đến trước mặt hắn, chắp tay: “Xin lắng nghe.”


  Mạc Chiết nói: ”An Thái Bình của Đậu Hũ quán, thân phận thật của hắn là tâm phúc của Ngưu Hữu Đạo Thanh Sơn quận Nam Châu Yến quốc, tên thật gọi là Viên Cương.”

  Đôi mắt như mắt hổ của Hô Diên Vô Hận chấn động, từ từ quay đầu qua, nhìn Tra Hổ cũng có chút giật mình giống hắn, hai người nhìn nhau.

  Hô Diên Vô Hận quay lại nói: “Có phải đã có cái gì hiểu lầm hay không, nếu là gian tế, vì sao hắn không chịu gia nhập Kiêu Kỵ quân?”

  Mạc Chiết đáp: “Cái này nô tài cũng không biết, bệ hạ chỉ bảo nô tài chuyển cáo cho Thượng tướng quân như vậy, còn xử trí như thế nào hết thảy toàn bằng Thượng tướng quân quyết định.”

  Hô Diên Vô Hận trầm mặc một hồi, mới chầm chậm hỏi: “Bệ hạ còn có phân phó gì khác không?”

  “Không có, bệ hạ chỉ muốn nhắc nhở Thượng tướng quân một tiếng, miễn cho Thượng tướng quân ăn phải thiệt thòi. Nếu Thượng tướng quân không có phân phó gì khác, nô tài xin phép trở về phục mệnh.” Mạc Chiết chắp tay cáo từ.

  Hô Diên Vô Hận nghiêng người nhường đường, đưa tay ra mời hắn cứ tự nhiên, cũng nói với Tra Hổ : “Đưa tiễn công công giúp ta.”

  “Không cần không cần.” Mạc Chiết bận bịu khoát tay.

  Nhưng mà Tra Hổ vẫn đích thân đưa tiễn hắn ra tới tận cửa mới trở về.

  Hô Diên Vô Hận vẫn còn đang đứng ở trong chính sảnh lặng im, Tra Hổ trở về, đến gần hỏi: “Tướng quân tính xử trí thế nào?”

  Hô Diên Vô Hận vuốt râu trầm ngâm, “Cố ý tiếp cận Hô Diên gia ta là thật, nhưng lại không giống như là kẻ muốn làm gian tế, cũng không thấy hắn làm ra chuyện gì bất lợi cho Hô Diên gia cả.”

  “Hiện tại không có làm, không có nghĩa là về sau sẽ không làm.” Tra Hổ cười nói, “Tướng quân vẫn còn muốn dùng người này sao?”

  Hô Diên Vô Hận: “Ta ngay cả bại tướng của địch quốc cũng dám dùng, hắn có gì mà lại không dám? Chỉ cần hắn nguyện ý lưu lại! Lão Hổ à, nghìn quân dễ kiếm, một tướng khó cầu a! Ta tòng quân nhiều năm, con mắt nhìn người là không có sai.”

  Tra Hổ cười không nói gì . . .  . . .

  Trạch viện phía Tây được tu sửa đổi mới hoàn toàn, có thể nói là trạch viện xa hoa nhất ở trong phủ Thượng tướng quân.

  Hô Diên Uy mặt mày đen thui trở về, đi theo sau lưng hắn là hai tên tu sĩ, nhìn tựa hồ có chút giống như là đang áp giải hắn trở về vậy.

  “Sao ‘zậy’…, làm việc không tốt à?”


  Hạo Thanh Thanh xách kiếm từ vườn hoa đi ra, vừa vặn trông thấy, thấy bộ dạng của Hô Diên Uy như vậy, nhịn không được mở miệng trêu ghẹo.

  Hô Diên Uy liếc cũng không thèm liếc nàng một cái, đi vào chính sảnh, hai tên tu sĩ thì canh giữ ở ngoài sân.

  “Đã xảy ra chuyện gì?” Hạo Thanh Thanh đi đến trước mặt hai tên tu sĩ hỏi thăm.

  Một tên tu sĩ lắc đầu cười nói, “Chúng ta cũng không biết, phía Thượng tướng quân bên kia bảo chúng ta tới coi chừng hắn, tạm thời không cho hắn có bất kỳ liên hệ gì với bên ngoài.”

  Hạo Thanh Thanh “a” một tiếng, có chút hiếu kỳ, cũng quay người đi vào trong chính sảnh, nhìn thấy Hô Diên Uy đang ngồi ở trong sảnh buồn bực rót trà uống.

  “Sao thế này? Cô nương nhà ai đắc tội ngươi à?”

  Hạo Thanh Thanh ngồi xuống ở một bên, trêu chọc.

  Choang! Hô Diên Uy nắm chén trà ném xuống nền nhà vỡ nát, rống lên: “Đừng phiền ta!”

  Cái biến cố hơi đột ngột này, thật đúng là khiến cho Hạo Thanh Thanh giật nảy mình, bất quá nàng cũng không phải là ăn chay, đối phương ném cái chén, nàng lập tức “kang” một tiếng, rút kiếm, giơ lên gác ở trên cổ Hô Diên Uy, “Chơi uy phong ở trên đầu ta, chán sống à?”

  Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, Hô Diên Uy chịu thua ngay tại chỗ, “Công chúa nói gì vậy, ta không phải nổi giận với ngài, ta nổi giận là với tên An Thái Bình kia, không phải, phải gọi là Viên Cương mới đúng. Mẹ nó, lừa gạt ta thật thê thảm.”

  Đôi mắt sáng của Hạo Thanh Thanh đảo lòng vòng, cung thu kiếm lại, hỏi: “Nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

  Hô Diên Uy lắc đầu: “Ai, nháo tâm vô cùng, không nói cũng được!”

  Bạch! Hạo Thanh Thanh đập kiếm vào lồng ngực hắn, uy hiếp “Nói hay không?”

  Nữ nhân này hơi một tí là cầm kiếm uy hiếp mình, Hô Diên Uy lập tức cũng tức khí, “Làm sao? Ta không nói ngươi còn muốn mưu sát chồng mình luôn hay sao?”

  Hạo Thanh Thanh cười ha ha nói: “Nhi tử Thượng tướng quân, ta nào dám tuỳ tiện sát hại, có điều đâm mấy lổ ở trên người ngươi thì ta đây vẫn dám đó.” Nói rồi dí kiếm lên người hắn, trong nháy mắt mũi kiếm đã đâm rách y phục trên người hắn.

  “Ây ây ây, có chuyện gì cũng từ từ nói, có chuyện gì cũng từ từ chứ.” Trong nháy mắt Hô Diên Uy thay đổi thái độ, ngồi đó cầu xin tha thứ, hắn biết nữ nhân điêu ngoa này thật sự là chuyện gì cũng có thể làm ra được.


  Hạo Thanh Thanh từ trên cao nhìn xuống, chống mũi kiếm xuống mặt ghế hắn ngồi, hỏi lại “Nói hay không?”

  Hô Diên Uy than thở nói: “Việc này nói ra thật nháo tâm, An Thái Bình kia nguyên bản gọi là Viên Cương, là người của Dung Bình quận vương Thương Triều Tông Thanh Sơn quận Yến quốc, có thể là gian tế. Lâu nay, Hô Diên gia ta đối đãi hắn cũng không tệ đi, ta cũng thực tâm coi hắn là huynh đệ, hắn thế mà đi gạt ta như vậy. Phụ thân ở bên kia vừa hỏi ta một chút tình huống tương quan, ta mới biết được, phía phụ thân bên kia đang tiến hành bố trí rồi, chuẩn bị chờ người Đậu Hũ quán dọn dẹp đóng cửa trở về là một mẻ bắt hết, bắt lại toàn bộ. Phụ thân sợ ta xúc động để lộ chân tướng, nên bảo người tới trông coi ta. . . . . .”

  Sau khi nghe xong, Hạo Thanh Thanh khinh thường nói: “Còn tưởng là chuyện gì.” Hừ một tiếng, tra bảo kiếm vào lại bao, quay người rời đi.

  “Tiện nhân!” Hô Diên Uy nhìn theo bóng lưng nàng đang rời đi lí nhí mắng, chợt lại ngồi đó buồn bực lải nhải.

  Trong thư phòng, Hạo Thanh Thanh đi lui đi tới một chỗ, cuối cùng vẫn là ngồi xuống chấp bút, viết một bức thư.

  Sau khi dán kín bức thư lại rồi, thì hô nha hoàn của mình tới, giao thư cho nàng, dặn dò: “Ngươi đi một chuyến tới Đậu Hũ quán, đem thư này giao cho lão bản của Đậu Hũ quán An Thái Bình, nhớ kỹ, cần giao tận tay hắn. . .  . . .”

  Phù Phương viên.

  Dưới mái hiên, Ngọc Thương đứng dựa vào lan can, cầm tờ tin tức nhìn xem, “Viên Cương! Đã có ý tiếp cận Tô Chiếu, nói cách khác, là Ngưu Hữu Đạo đã biết thân phận của Tô Chiếu rồi.”

  Độc Cô Tĩnh trả lời: “Có lẽ vậy.”

  Ngọc Thương: “Phía chúng ta bên này thế mà để ra lổ hỏng lớn như vậy, không thoát khỏi liên quan đến việc Bạch trưởng lão dung túng a! Không phải hắn đã nói, một khi có cái gì liên luỵ, hắn sẽ đích thân xử lý sạch sẽ sao? Đưa thư này cho hắn xem, để hắn nhìn mà xử lý!”

  “Vâng!” Độc Cô Tĩnh dạ.

  . . .  . . .

  Đậu Hũ quán, Viên Cương đồng dạng cũng đang cầm một phong thư đọc, thư chính là do Hạo Thanh Thanh phái người đưa tới.

  Xem xong thư, Viên Cương yên lặng đốt đi, tâm tình nặng nề, Hạo Thanh Thanh cho hắn thời gian ba ngày để rút lui, không nghĩ tới chỉ mới có hai ngày, thân phận của hắn liền đã bị bại lộ.

  Hắn hiểu được ý tứ trong phong thư Hạo Thanh Thanh gửi, có lẽ Hạo Thanh Thanh là muốn chứng minh không phải là nàng mật báo tiết lộ bí mật.

  Nhìn quanh Đậu Hũ quán, hôm nay trông vắng vẻ không ít so với thường ngày, sáng sóm hôm nay huynh đệ thủ hạ của hắn đã rút lui, lấy danh nghĩa ra ngoài huấn luyện, ngay sáng sớm đã rút đi, chuyện ra quầy bán đã giao cho người làm khác .

  Người ra quầy không đủ, Cao chưởng quỹ còn càm ràm một trận.

  Mà sở dĩ bản thân hắn không có rút lui theo, là do có nguyên nhân khác, hắn có hơi chút do dự.

  Nhìn thấy phong thư này về sau, hắn hiểu được, đã không còn cách nào kéo dài được nữa, nhất định phải làm ra quyết định.


  Một khi đã có quyết tâm, bèn cấp tốc trở về phòng, thu thập vài thứ tùy thân mang theo, bước nhanh rời khỏi Đậu Hũ quán, tới ven hồ leo lên chiếc thuyền rời đi.

  Thuyền một đường lướt sóng, đến cửa sau Bạch Vân gian, đỗ cạnh Thủy Các, Viên Cương nhảy xuống thuyền, đi vào, trực tiếp tìm tới Tô Chiếu.

  Nghe tìm mình Tô Chiếu đi ra nghênh tiếp, còn chưa kịp nói cái gì, Viên Cương liếc mắt thấy Tần Miên đứng cách không xa đang nhìn chằm chằm bên này, thấp giọng gọi Tô Chiếu, “Ngươi đi theo ta một chút.”

  Tô Chiếu không biết hắn muốn làm gì, cũng đi theo, cùng trở về khuê phòng của nàng.

  Đi vào, đóng cửa, Viên Cương kéo cánh tay nàng, bước nhanh vào trong phòng, nhìn nàng chăm chú.

  “Sao vậy?” Tô Chiếu cảm thấy hôm nay hắn hơi có chút khác thường.

  Viên Cương không quanh co lòng vòng gì cả, trực tiếp hỏi: “Ngươi nguyện ý đi theo ta không?”

  Tô Chiếu kỳ quái, “Đi đâu?”

  Viên Cương: “Rời khỏi Bạch Vân gian, cùng ta đi đến Thanh Sơn quận.”

  “. . .  . . .” Tô Chiếu ngưng nghẹn im lặng, đột nhiên nhắc tới Thanh Sơn quận, xúc động khúc mắc nào đó trong nàng, có chút muốn nói lại thôi.

  Viên Cương nói: “Ta nguyên bản gọi là Viên Cương, Ngưu Hữu Đạo là đại ca của ta.”

  Tô Chiếu chấn kinh, liền gạt tay hắn ra, giật mình nói: “Ngươi. . . Ngươi chính là Viên Cương?”

  Nàng tự nhiên cũng đã được nghe nói ở bên người Ngưu Hữu Đạo có nhân vật này.

  Viên Cương gật đầu, “Ta cũng biết thân phận thật của ngươi.”

  Tô Chiếu lập tức minh bạch được cái gì, vẻ mặt lập tức lộ ra bi phẫn, “Ngươi tiếp xúc ta, là bởi vì muốn lợi dụng ta?”

  Viên Cương: “Đúng! Thân phận của ta đã bị bại lộ, Hô Diên gia muốn động thủ với ta, ta nhất định phải rời đi, ngươi có nguyện ý cùng ta rời đi hay không?”

  Tô Chiếu răng ngà gắt gao cắn môi, nhìn kỹ hắn, cất tiếng đau buồn nói: “Người đang lừa gạt ta, còn dám chạy tới, làm như ta không dám giết ngươi hay sao?”

  Viên Cương: “Thân phận của ta bại lộ, ta vừa rời đi, chân tướng sự việc thế nào sợ là Hiểu Nguyệt các sớm muộn cũng sẽ biết, vậy liền mang ý nghĩa là Hiểu Nguyệt các cũng biết được thân phận của ngươi đã bị bại lộ, tình cảnh của ngươi sẽ rất nguy hiểm.”

(Luna: Haizzz anh thịt kho thâm thiệt, nhưng mà ta thích)


Bình luận

Truyện đang đọc