ĐẠO QUÂN


Chương 647:Không cảm thấy hàn ý sao?


Dịch giả: Luna Wong


Không chỉ mình Ngô Công Lĩnh hắn sợ hãi, trước đó Chu Thủ Hiền của Nam Châu, Tiết Khiếu Định Châu, tên nào mà chẳng sợ Mông Sơn Minh?


Vừa giao thủ phát cái đều bó tay bó chân, sau giao thủ phát nữa thì bị đánh cho vô lực chống đỡ, như khi dễ con nít ba tuổi vậy, kết quả một tên bị bức phải tự vẫn, một tên thì trơ mắt nhìn Mông Sơn Minh phi ngựa khoanh đất mà chẳng thể làm được gì!


Một câu ‘Ngươi thì biết cái gì’, khiến cho Toàn Thái Phong xụ mặt xuống, trầm giọng cảnh cáo: “Ngô Công Lĩnh, không muốn ta cắt mất đầu lưỡi của ngươi, thì nói chuyện miệng mồm sạch sẽ một chút!”


Ngô Công Lĩnh giật mình, chợt tỉnh lại, vừa rồi nhất thời cảm xúc quá không để ý tình huống, quên mất người đối thoại là ai, bèn tranh thủ thời gian chắp tay nhận lỗi nói: “Vừa rồi tâm tư để đâu mất, nói năng vô lễ, tuyệt không phải cố ý, còn xin Toàn trưởng lão bớt giận!”


“Độp!” Trong phòng chợt truyền ra một tiếng va đập trầm đục, đám người quay đầu nhìn lại.


Ngô Công Lĩnh tiến bước vào bên trong trước, nhìn thấy nữ tử vừa rồi mới bị hắn cưỡng bức kia đã nhào đập đầu vào tường tự tử, đầu đụng vỡ nứt, ngã xuống nằm trong vũng máu đang dần rỉ ra trên mặt đất.


Những người khác cùng theo vào xem xét, nhìn thấy đều nhíu mày.


Ngô Công Lĩnh cũng không coi ra gì, núi thây biển máu đều đã gặp qua, công thành chiếm đất chuyện tương tự thấy nhiều quá thành quen, không coi ra gì, phất tay ra hiệu cho thủ hạ đem thi thể nữ tử kia không chịu nổi bị lăng nhục kia trùm lại khiêng ra.


Đối với hương tiêu ngọc vẫn, Ngô Công Lĩnh cũng không có chút thương hại gì, hắn bây giờ nào có tâm tư nghĩ đến cái này, lại quay lại ra ngoài sân hướng hai người Toàn, Huệ thỉnh giáo, “Thế nhân đều biết đứng phía sau Nam Châu chính là Ngưu Hữu Đạo, hai vị trưởng lão có quan hệ kết bái cùng với Ngưu Hữu Đạo, sao không lại đi  Nhà Tranh sơn trang một chuyến, xem coi có thể dùng tình cảm kết bái thuyết phục Ngưu Hữu Đạo, giải trừ hậu hoạn này hay không?”


Trên mặt hai người Toàn, Huệ lại có vẻ đầy khó xử.


Ngô Công Lĩnh không hiểu, “Trước đó hai vị trưởng lão thường đi thăm Nhà Tranh sơn trang, hiện tại việc đến trước mắt này, vì sao ngược lại lại do dự?”



Huệ Thanh Bình khổ sở nói: “Đại tướng quân, không dối gạt ngươi, trước đây không lâu, chúng ta nhận được báo tin của Ngưu Hữu Đạo. Ngưu Hữu Đạo nói tam đại phái Yến quốc đã thiết hạ mai phục ở Nhà Tranh sơn trang, đang đợi hai người chúng ta tự chui đầu vào lưới đó.”


“. . .  . . .” Ngô Công Lĩnh nghe xong buồn bực câm nín.


Vì sao hắn lại quyết định phản bội Yến quốc? Thực sự ra là bị hai người Toàn, Huệ che đậy lừa phỉnh.


Đồng Tiên các dưới sự đỡ đầu của Tử Kim động, nhiều năm qua thực lực đã tăng lên đến tình trạng nhất định, lợi ích từ một châu địa bàn đã khó mà thỏa mãn được nhu cầu của đệ tử trong môn, thế nhưng chưởng môn Khúc Vân Không lại rất ngoan ngoãn với Tử Kim động, nói gì nghe nấy, không dám khuếch trương địa bàn. Phu nhân chưởng môn cũng chính là nữ nhi của chưởng môn Tử Kim động tiền nhiệm, cũng nhiều lần khuyên bảo mọi người, Đồng Tiên các có thể có ngày hôm nay, hoàn toàn là do Tử Kim động đỡ, khuyên bảo mọi người nên biết đủ.


Lợi ích, cái thứ này làm sao có thể thỏa mãn đủ được, có càng nhiều người thì càng có thêm nhiều nhu cầu, mà càng nhiều người không được thỏa mãn nhu cầu như thế chính là cái vấn đề. Dần dần, đệ tử trong môn đều có lời oán giận, thầm trách vợ chồng chưởng môn không chịu cân nhắc vì tông môn, ngược lại vì lợi ích bên ngoài, oán hận chất chứa tích tụ lại đã từ lâu.


Mà giữa hai huynh đệ Ngô thị Thương Châu, cũng đã ẩn ẩn xuất hiện thế một núi không thể chứa hai hổ, nên đối với Ngô Công Sơn mà nói, ủng binh tự trị đã là việc bắt buộc, cũng chỉ là vì để bảo đảm cho một đám huynh đệ, cũng không có ý định lại tiếp tục xâm chiếm thêm lãnh thổ Yến quốc.


Thế nhưng Ngô Công Lĩnh lại không nghĩ như vậy, hắn không cho rằng năng lực của bản thân mình yếu hơn ca ca, chỉ là năm đó một mực bị người áp chế không thể xuất đầu được mà thôi, không phải vậy bây giờ hắn cũng đã là chư hầu một phương rồi. Ngay từ đầu, lúc Thương Châu vừa ủng binh tự trị, cảm xúc của hắn còn coi như ổn định, thế nhưng theo thời gian càng lâu, khi thấy vĩnh viễn chỉ có thể nằm ở dưới bóng huynh trưởng, dù sao trong lòng của hắn cũng hơi có bất mãn.


Hắn nhiều lần khuyên can huynh trưởng, hy vọng có thể khuếch trương địa bàn, thế nhưng Ngô Công Sơn không đáp ứng, ủng binh tự trị là một chuyện, đi công chiếm địa bàn của triều đình thì coi như đã trở thành phản thần rồi.


Ngô Công Sơn không muốn làm phản thần, cũng không muốn để cho huynh đệ thủ hạ chịu chết oan uổng, lúc trước ủng binh tự trị chẳng qua là vì bảo toàn mọi người mà thôi.


Vì thế Ngô Công Lĩnh hậm hực không thôi.


Thương Châu ở dưới tình huống đủ loại mâu thuẫn, nhiều lỗ thủng như thế sớm đã bị người hữu tâm để mắt tới.


Lúc Hàn Tống tìm tới cửa, đầu tiên là câu được trưởng lão Đồng Tiên các Đơn Đông Tinh, Đơn Đông Tinh dễ nói, hắn biết tình huống nội bộ Đồng Tiên các, tùy thời có thể hành động, nhưng cũng có lo lắng, lo nhân mã địa phương không chịu phản theo, chỉ dựa vào mỗi Đồng Tiên các hắn tạo phản Yến quốc chẳng phải nói đùa.



Thế là Hàn Tống tiếp tục tìm đến Ngô Công Lĩnh, thế nhưng Ngô Công Lĩnh cũng có chút do dự, có chút sợ.


Nói trắng ra, là sợ phía Nam Châu bên kia, hoặc nói là hắn sợ Mông Sơn Minh, nhất là khi tin tức Mông Sơn Minh chiếm đoạt Nam Châu, tấn công Định Châu được truyền đến, gươm báu không bao giờ cùn, khiến cho hắn có chút kiêng kị.


Thế nhưng theo việc hai người Toàn, Huệ đi một chuyến Nam Châu xong, hết thảy mọi thứ đều cải biến.


Ngưu Hữu Đạo đã trở thành huynh đệ kết bái của hai người này, hai người nói đã ổn định được Ngưu Hữu Đạo. Lại lấy việc Nam Châu công chiếm ba quận Định Châu ra, hỏi lại Ngô Công Lĩnh, Nam Châu đã làm như vậy, sao có thể giúp triều đình bình định được? Triều đình chỉ muốn đưa Ngưu Hữu Đạo vào chỗ chết thôi!


Ngô Công Lĩnh ăn phải che đậy này, lập tức không có cố kỵ nữa.


Thế là mâu thuẫn nội bộ Đồng Tiên các bạo phát, vợ chồng chưởng môn Khúc Vân Không bị đệ tử trong môn đẩy ngã. Không có Đồng Tiên các bảo vệ, Ngô Công Sơn bị người trực tiếp hạ độc chết, không phải là không thể dùng đao kiếm chém giết, nhưng sợ làm như thế thì dấu hiệu bị giết hại quá rõ ràng, dù sao đối với Ngô Công Lĩnh mà nói, cái này cũng là giết huynh trưởng của chính mình.


Đằng sau, được sự giúp đỡ của Đồng Tiên các, Ngô Công Lĩnh rất thuận lợi nhanh chóng tiến hành thanh tẩy nội bộ.


Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao, trước đó Thương Châu không phản, hết lần này tới lần khác lại làm phản ngay tại sau khi hai người Toàn, Huệ vừa trở về từ Nhà Tranh sơn trang.


Về sau, Ngưu Hữu Đạo giở công phu sư tử ngoạm yêu cầu 1000 vạn mới đoạn lương cho, Ngô Công Lĩnh trái lại còn đi khuyên người lục phái cứ thống khoái chút, cứ cho Ngưu Hữu Đạo đi.


Chỉ bất quá là nào có dễ dàng xuất ra 1000 vạn như vậy, cũng không có khả năng Ngưu Hữu Đạo đòi bao nhiêu liền cho bấy nhiêu, hai người Toàn, Huệ nói với Ngưu Hữu Đạo là hai phái bọn họ cũng chỉ có gom góp được 500 vạn, đó là nói cho thật dễ nghe mà thôi, thật ra 500 ấy là cả lục phái cùng nhau gom lại. Cũng không phải đơn độc một nhà thì không bỏ ra nổi số tiền đó, mà vì đây là “sự nghiệp” chung của lục phái, nên làm sao Lăng Tiêu các với Thiên Nữ giáo chịu gánh một mình được, khẳng định mọi người phải cùng nhau chia sòng phẳng, thế nên mỗi nhà góp thực tế cũng chưa tới 100 vạn.


Về sau Ngưu Hữu Đạo lại yêu cầu phản quân Thương Châu tăng cường thế công, Ngô Công Lĩnh cũng lại ra sức phối hợp, tất cả cũng đều bởi vì nguyên nhân này.


Lúc này, đột nhiên tin tức Nam Châu xuất binh thảo phạt phản loạn truyền đến, bởi vậy Ngô Công Lĩnh làm sao không phiền muộn cho được.



Đứng ở một bên, trưởng lão Vô Thượng cung Hướng Thiên Quang cho câu, “Ta thấy tên Ngưu Hữu Đạo này có lẽ đang cố ý lừa gạt các ngươi, lực lượng tam đại phái Yến quốc chủ yếu đều tập trung ở trọng binh phòng thủ biên cảnh, chưa nói còn phải hộ vệ hoàng cung Yến quốc, đâu còn rút ra được nhân thủ đắc lực gì để mà đến Nhà Tranh sơn trang bố trí mai phục, hai vị có thể yên tâm tiến đến đó đó.”


Nói đùa cái gì, không phải ngươi mạo hiểm, ngươi đương nhiên đứng đấy nói chuyện không đau lưng! Toàn Thái Phong trong lòng hừ lạnh, liếc mắt hắn nói: “Nếu vậy hay là ngươi thay chúng ta đi một chuyến đi?”


Hướng Thiên Quang cười hơ hơ nói: “Hắn cũng không phải là huynh đệ kết bái của ta, làm sao ta đi được.” Hắn ngu gì đi chịu phong hiểm này, vạn nhất lỡ có bẫy thật thì phải làm sao?


Nói đến sự tình kết bái, Toàn Thái Phong cùng Huệ Thanh Bình cũng phiền muộn, vì xui khiến Ngô Công Lĩnh phản Yến, hai người đã huyên náo đến mọi người bên này đều biết, đoán chừng không bao lâu sau chắc người trong thiên hạ đều biết hết cả đi. Tin tức Nam Châu thảo phạt vừa lan ra, hai người hối hận phát điên, có cảm giác như tự lấy đá đập chân mình vậy.


. . .  . . .


“Yến quốc sắc phong Thương Triều Tông là Bình Loạn đại tướng quân?”


Bờ sông, trong doanh trướng, La Chiếu đang ngồi ở sau thư án, nghe bẩm báo ngước đầu lên hỏi, cũng từ từ đứng dậy, mắt đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm Văn Du đứng ở đối diện báo tin.


Văn Du gật đầu, đưa tình báo trong tay cho hắn.


La Chiếu cấp tốc bưng lấy phần tình báo, xem thật kỹ, xong mới hỏi: “Chỉ là tin tức Nam Châu bên kia truyền ra, Yến Đình cũng chưa chiếu cáo thiên hạ, tin tức này là thật chứ?”


Văn Du: “Sẽ không có sai, thám tử ở Nam Châu bên kia đã phát hiện Nam Châu đã đang điều động nhân mã quy mô lớn, các tướng sĩ lúc cáo biệt người thân cũng đều nói là phải đi bình diệt phản quân Thương Châu.”


La Chiếu: “Mông Sơn Minh tuổi cao thân tàn, có đi theo quân xuất chinh hay là lưu thủ lại tọa trấn Nam Châu?”


Văn Du: “Có thanh bảo đao Mông Sơn Minh này trong tay, thế cục trước mắt, nếu Nam Châu thật sự muốn xuất chinh bình định, tất nhiên là sẽ muốn làm hết sức, nên hẳn là sẽ theo quân xuất chinh. Coi như Mông Sơn Minh ở lại lưu thủ Nam Châu, Mông Sơn Minh cũng sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ với tình hình chiến đấu, thư từ lui tới đề điểm cho Thương Triều Tông đánh cũng không tránh khỏi.”


Phân tích thế cục là thứ hắn am hiểu, giống như lúc trước, hắn thường hay đưa ra những phán đoán đối với việc làm của Mông Sơn Minh hay Hô Diên Vô Hận vậy, nên việc hắn được đứng ở đây là có đạo lý nhất định. Đây cũng là nguyên nhân La Chiếu coi hắn chính là phụ tá tâm phúc, có thể cung cấp ý kiến hay ho cho tham khảo.


Nghe được lời ấy, La Chiếu khẽ gật đầu tán thành, lại đi tới trước địa đồ nhìn một lúc, từ từ nói: “Giao thủ với Mông Sơn Minh, sợ là Ngô Công Lĩnh sẽ gặp phiền toái, không biết có thể ngăn được mấy hiệp, Yến đình muốn cản trở Nam Châu, cũng sẽ không ra tay ở thời điểm này.”



Văn Du nói: “Có một điểm có thể khẳng định là, năm đường chư hầu cũng không muốn dùng mệnh của mình bồi vào, đều muốn bảo tồn thực lực, lúc này Yến đình buông xuống khoảng cách sử dụng với Nam Châu, cũng là bởi vì nhìn thấy điểm ấy. Năm đường chư hầu không chịu phối hợp, hiện tại Ngô Công Lĩnh đã kêu gọi tập họp được trên 2000 vạn quân, chỉ dựa vào sức một đường Nam Châu mà muốn dễ dàng bãi bình Ngô Công Lĩnh e là quá sức.”


La Chiếu lại không cho rằng như vậy, nhìn chằm chằm địa đồ lắc đầu nói: “2000 vạn quân đó phần lớn là đám ô hợp, xem như chỉ có một đường nhân mã Nam Châu không thôi, cũng chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi dưới tay Mông Sơn Minh. Đội quân Ngô Công Lĩnh đánh lâu nay không ngừng, tướng sĩ đã mỏi mệt, chiến tuyến lại khuếch trương quá nhanh, cấu trúc công thủ căn bản nhiều mặt chưa được định hình, đó là vấn đề lớn. Lập tức liên hệ Ngô Công Lĩnh bên kia, bảo hắn co lại chiến tuyến, tập trung thực lực, lấy thủ làm chủ, chỉ cần có thể ngăn chặn, có thể hao tổn chính là thắng. Nhiều nhân mã như vậy, với quốc lực của Yến quốc chắc chắn chèo chống không được quá lâu!”


Văn Du hơi có do dự, “Đại đô đốc, lần trước chúng ta nhắc Ngô Công Lĩnh co cụm binh lực lại, trái lại bị mỉa mai, lần này hắn sẽ nghe lời sao?”


La Chiếu quay đầu, “Hắn cũng xem như là một viên lão tướng rồi, hắn không cảm giác thấy hàn ý sao? Kệ, hắn không nghe ta cũng muốn nhắc nhở, cùng lắm thì lại để cho hắn mỉa mai thêm một lần nữa cũng được!”


“Vâng!” Văn Du lĩnh mệnh rời đi.


. . .


Non sông tươi đẹp, đại doanh liên quân, có lác đác vài em chiến mã đang uống nước ăn cỏ ở ven hồ, trái ngược là một mảnh bình hòa, không thấy sự khẩn cấp của chiến sự.


Thứ sử Hạo Châu Tô Khải Đồng đi hầu theo bên cạnh trưởng lão Tiêu Dao cung Thi Thăng, cùng nhau đi dạo bước ven hồ.


Thi Thăng cũng vừa mới chạy tới nơi này, muốn chạy đến bên này tự mình tọa trấn, năm vị trưởng lão trong tam đại phái Yến quốc liên quan năm đường chư hầu đều chạy tới doanh trại của riêng phần mình tọa trấn.


Trước đó liên tiếp bại trận, bây giờ Nam Châu đã xuất binh, đã là lược lượng sau cùng nhất của Yến quốc, tam đại phái không thể không thận trọng chống đỡ, đốc thúc năm vị trưởng lão tự mình chạy đến.


Một phen khách sáo nói chuyện phiếm về sau, Tô Khải Đồng hỏi dò: “Ta nghe được tin tức, triều đình đã sắc phong Dung Bình quận vương làm Bình Loạn đại tướng quân, thay mặt hiệu lệnh các lộ nhân mã diệt phản loạn, tin tức này là thật sao?”


Đang chắp tay sau lưng bước đi Thi Thăng gật đầu nói: “Đúng là có việc này, ta tự mình tới đây, cũng chính là vì cái này, việc quan hệ quốc vận, cũng quan hệ đến tương lai của mọi người, lần này chúng ta phải phối hợp cho tốt a!”


Tâm tình của Tô Khải Đồng phức tạp, năm đó đi theo Ninh vương, không nghĩ tới hôm nay lại tiếp tục nghe hiệu lệnh từ nhi tử của Ninh vương, nhất là sau khi đọc bức thư trước đó Mông Sơn Minh gửi. Hắn hiện tại cảm xúc có lẽ là có chút kích động, liền trầm giọng kiên quyết bảo đảm nói: “Thi trưởng lão yên tâm, nhân mã Hạo Châu ta nhất định sẽ toàn lực phối hợp!”


Vừa bước chân ra khỏi đám cỏ dại Thi Thăng dừng bước lại, “Ya” một tiếng, lông mày nhíu lại, quay đầu lại nhìn kỹ hắn nói: “Khải Đồng a, ý của ta nói chính là bảo ngươi “phải phối hợp tốt”, ngươi tựa hồ nghe không hiểu ý của ta nhể.”



Bình luận

Truyện đang đọc