ĐẠO QUÂN


Chương 680: Thiệu Đăng Vân xuất thủ


Dịch giả: Luna Wong


Cái chủ đề này khá là nặng nề, Cung Lâm Sách hiểu ý trong lời của hắn, thế nhưng có chút chuyện sẽ không có đơn giản như vậy.


Yến kinh là nơi có lợi ích của Thương Kiến Hùng, Thương Kiến Hùng kinh doanh phát triển tại Yến quốc nhiều năm, đại bộ phận nhân mã Yến quốc đều nằm ở trong tay phe phái Thương Kiến Hùng, phần lớn địa bàn Yến quốc cũng đều do nhân mã phe phái Thương Kiến Hùng nắm giữ, cho dù là tam đại phái cũng có lo lắng.


Đồng dạng, lúc này tam đại phái cũng không muốn bức ép người của phe phái Thương Triều Tông quá đáng, đối mặt ngoại địch, nhân mã triều đình đã vô dụng, tam đại phái còn phải muốn cậy vào phía Thương Triều Tông bên này.


Bây giờ tam đại phái muốn chính là triều đình với chư hầu hợp tác hết sức với nhau, vì mục tiêu chung vượt qua hoạn nạn.


Đây cũng chính là nguyên nhân Cung Lâm Sách đích thân tới bên này, và còn duy trì khách khí đối với Mông Sơn Minh, hy vọng có thể cân đối được mâu thuẫn của song phương.


Thế nhưng thực tế chứng minh, mâu thuẫn của song phương đã không còn cách nào hòa hoãn, một phương muốn bảo đảm kinh thành, một phương lại muốn bảo đảm Yến quốc.


Mục tiêu giữa hai bên nghe tựa hồ cũng không có xung đột gì, thế nhưng trên thế cục thực tế mà giữa hai bên đang đối mặt, lại có xung đột rất lớn.


Đứng ở lập trường của tam đại phái mà nói, đương nhiên là có khuynh hướng về bảo đảm Yến quốc hơn.


Cung Lâm Sách không biết Mông Sơn Minh có phải lừa gạt mình hay không, nhưng mà những khó khăn Mông Sơn Minh nêu ra đều là sự thật, tựa hồ cũng không còn cách nào khác.


Sự tình đến trình độ này, giữa hai bên tam đại phái nhất định phải đưa ra lựa chọn.


Cung Lâm Sách chần chờ một lúc sau, chầm chậm hỏi: “Nhân mã của triều đình ngươi có thể khống chế được không?”


Nói ra lời này, nghĩa là thái độ về phía bên nào đã rõ ràng, vì thế cục hiện tại, lợi ích của nhóm người triều đình kia dù sao cũng phải ở dưới lợi ích của tam đại phái.



Đây cũng là điều Yến hoàng Thương Kiến Hùng lo lắng, cho nên hắn mới nói không thể hoàn toàn trông cậy vào mỗi tam đại phái được, mà đã đồng thời mật lệnh cho nhân mã Bắc Bộ chuẩn bị tốt để gấp rút tiếp viện.


Mông Sơn Minh: “Số lương thảo còn lại đã được đốc quân chấp pháp khống chế.”


Cung Lâm Sách hơi nhíu mày một cái, chỉ một câu này thôi, hắn liền minh bạch, Mông Sơn Minh đã nắm chết mạch mệnh* của nhân mã triều đình, nhân mã triều đình lật không nổi sóng gió gì, nhất định sẽ phải ngoan ngoãn nghe Mông Sơn Minh chỉ huy. Chỉ cần Mông Sơn Minh không đồng ý, coi như thả cho nhân mã triều đình rời đi, nhân mã triều đình cũng không rời đi được.


Trước đó tam đại phái còn lo lắng Thương Kiến Hùng chó cùng rứt giậu, khiến cho nhân mã triều đình phát sinh xung đột với nhân mã chư hầu, hiện tại xem ra, tựa hồ đã quá lo lắng rồi, Mông Sơn Minh đã nắm vững chắc đại quân tiền tuyến trong tay.


Cung Lâm Sách: “Đông Vực Giang dễ thủ khó công, nếu không phải Ngô Công Lĩnh quấy rối, quân Tống cũng không có cách nào dễ dàng đánh vào được Yến quốc ta, nói ngược lại, ngươi có nắm chắc đánh được vào Tống quốc không?”


Mông Sơn Minh: “Trên chiến trường thế cục thiên biến vạn hóa, tình huống như thế nào cũng có khả năng phát sinh, không phải một nhà nào đều có thể tùy tiện bài bố, còn phải xem tình huống tướng lĩnh phía quân địch bên kia ứng đối ra sao, không ai dám nói chắc rằng có thể thành công. Nhưng mà, đối với địa hình khu vực Đông Vực Giang này ta rất quen thuộc, sóng cuộn bờ đá vẫn còn đó, cảnh còn người mất, người thay đổi, địa phương không biến cũng chẳng đổi, có thể thử một chút, không hẳn là không có khả năng đánh vào.”


Nghe được những lời này, Cung Lâm Sách nhớ tới, vị lão soái này cũng không phải là lần đầu giao thủ với quân Tống, trước kia cũng đã từng mấy lần giao phong với quân Tống rồi, cũng đã mấy lần đánh vào cảnh nội Tống quốc, nên đánh vào khu Đông Vực Giang này, vị lão soái này tính là cũng đã có kinh nghiệm.


Nghĩ tới chỗ này, trong mắt Cung Lâm Sách lóe lên thần thái, trong lòng có chút niềm tin, thế nhưng lại không nhịn được thở dài một tiếng: “Mông soái, ngươi đây là muốn dung túng cho quân địch ở trong cảnh nội Đại Yến ta muốn làm gì thì làm a!”


Mông Sơn Minh mặt không biểu cảm: “Nội bộ Đại Yến ta đã bị giày vò rách tung tóe, nhà đã rách lại nát, cũng chẳng sợ bọn hắn lại giày vò tiếp nữa, thế nhưng phía Tống quốc thì không phải vậy, chân trần không sợ mang giày, Tống quốc chịu nổi giày vò sao? Công Tống, Đại Yến còn có khả năng cứu vãn, không công, Đại Yến liền xong rồi. Cung chưởng môn, tam đại phái lựa chọn ra sao ta không miễn cưỡng được, tùy các người quyết định.”


Hai người tiếp tục nói chuyện một hồi lâu, đợi sau khi nói xong, rất nhiều lo nghĩ trong lòng Cung Lâm Sách đều được Mông Sơn Minh giải mở, rốt cục đã đưa ra lựa chọn cuối cùng.


Hắn đem tình huống biên lại gửi tin cho Tiêu Dao cung cùng với Linh Kiếm sơn, còn bản thân cũng không có trở về, chuẩn bị tự thân đi theo đại quân tọa trấn, để tùy thời nắm giữ trực tiếp tình huống. . .  . . .


Không có trở ngại nào lớn, quân Tống tiến công tại cảnh nội Yến quốc gần như thông suốt, thẳng đến hướng Yến Kinh.


Tam đại phái không xoay chuyển được thế cục, ngược lại thái độ thuận theo hướng phía Thương Triều Tông bên kia, khiến Thương Kiến Hùng có thể nói vừa sợ vừa giận.


Chưởng môn Tiêu Dao cung Long Hưu, cùng chưởng môn Linh Kiếm sơn càng là tự mình ra mặt, giảng đạo lý với Thương Kiến Hùng, cũng cam đoan một khi kinh thành có biến, nhất định sẽ bảo đảm cho hắn cùng với đám trọng thần rút lui kịp lúc, sẽ không để cho an toàn của bọn hắn rơi vào uy hiếp.



Thương Kiến Hùng chần chờ, nhân viên một hệ của Đồng Mạch lại luống cuống, người lúc trước thúc động thanh tẩy phe phái Ninh vương cũng luống cuống.


Đồng Mạch cùng cả đám lập tức toàn lực cổ động Thương Kiến Hùng, nói cho Thương Kiến Hùng hoa mắt chóng mặt đến kinh nghi bất định.


Ngẫm lại lời đám người Đồng Mạch nói, hoàn toàn chính xác có đạo lý, thái độ của tam đại phái rất đáng để phỏng đoán, tựa hồ đã theo Thương Triều Tông rồi, là muốn thay thế hắn sao?


Đối với đám người Đồng Mạch mà nói, cùng đối với đám người năm đó ra tay độc ác với phe cánh Ninh vương mà nói, bọn hắn thà rằng tình nguyện đầu hàng địch quốc, cũng nhất quyết không thể để cho Thương Triều Tông thượng vị, một khi Thương Triều Tông thượng vị, nắm giữ đại quyền Yến quốc, đến lúc tính nợ đến, thì bọn hắn đâu còn có con đường sống, nhất định sẽ chết rất thảm, đầu hàng địch chí ít còn có con đường sống.


Thái độ tam đại phái đứng ở phía Thương Triều Tông bên kia, chân chính dọa đám người này giật hốt, mà bọn hắn lại biết rõ Thương Kiến Hùng quan tâm cái gì.


Thương Kiến Hùng bị đâm trúng chỗ yếu hại, bị đám người Đồng Mạch mê hoặc, đem những lời thuyết phục của tam đại phái ném ra sau ót, âm thầm hạ lệnh, mệnh cho nhân mã Bắc Bộ gấp rút tiếp viện.


. . .  . . .


Giữa những dãy núi trập trùng, trong một tòa sơn động, Ngưu Hữu Đạo đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, tĩnh tâm tu luyện.


Quản Phương Nghi bước mau đi vào bên trong, “Nà” một tiếng, tiện tay ném một phần mật tín cho Ngưu Hữu Đạo, đằng sau một mặt đầy khó chịu quay người, lắc cái mông bước rời đi.


Bởi vì, đây lại là thư Viên Cương gửi, lại là thứ chữ viết nàng xem không hiểu, khẳng định chắc cú là không liên can gì đến nàng.


Ngưu Hữu Đạo chậm rãi mở mắt, cầm lấy thư tín rơi trước người lên xem xét.


Không nhìn còn đỡ, nhìn rõ nội dung trong thư xong, Ngưu Hữu Đạo cũng nhịn không được phát ra từng hồi cười lạnh lẽo, gằn từng chữ: “Đồng Mạch đáng chết!”


Tin là Viên Cương thuật lại thư của Cao Kiến Thành gửi đến, Cao Kiến Thành đem chuyện đám người Đồng Mạch xui khiến Thương Kiến Hùng điều động nhân mã Bắc Bộ báo lại cho bên này biết, để bên này sớm chuẩn bị.


Biết rõ trọng binh Bắc Bộ là tại đang đề phòng Hàn quốc, một khi lại để cho Hàn quốc tham gia vào lúc này, thì thiết nghĩ thế cục Yến quốc lúc này sẽ không chịu đựng nổi nữa, đám người Đồng Mạch lại vì ân oán bản thân, không tiếc đẩy Yến quốc vào hố lửa, dù Ngưu Hữu Đạo có tốt tính đến mấy, cũng nhịn không được tức giận!



Hôm nay hắn xem như thật sự kiến thức một phen, rõ ràng cái gì gọi là quốc tặc!


. . .  . . .


Một lộ nhân mã đang hành quân vội trên đường trong núi, đi tới khu vực hiểm yếu, nơi có một tòa quan ải nằm tọa lạc giữa hai ngọn núi, cắm ở vị trí hiểm yếu nhất, dễ thủ khó công, cửa quan đang đóng chặt.


Dưới quan ai có bày biện rào chắn ngựa, có nhân mã trấn giữ.


Viên quan dẫn đầu đi tới trước cửa quan hô gọi, không người đáp lời, cửa quan cũng không mở.


Đại tướng Lỗ Tùng Thịnh thúc ngựa tiến lên phía trước, quát lớn: “Ta chính là Hổ Uy tướng quân Lỗ Tùng Thịnh. Có quân vụ khẩn cấp, mau nhanh chóng mở cửa.”


Trên đầu tường quan ải xuất hiện một tên tướng lĩnh, đáp lời: “Lỗ tướng quân, không có thủ dụ của thứ sử đại nhân, bất kỳ người nào không được tự tiện xông qua, còn xin mau chóng quay trở về.”


Lỗ Tùng Thịnh phất tay ra hiệu một chút, một tên thuộc cấp lập tức nhảy xuống ngựa chạy đến, bước nhanh đến trước khu rào chắn ngựa, đem một phong thủ dụ giao cho quân sĩ.


Quân sĩ trở lại dưới tường thành, đưa tay bỏ thủ dụ vào trong chiếc rổ treo, rổ treo được kéo lên đầu tường thành quan ải.


Thủ dụ đến tay tướng đứng trên đầu tường thành, tướng quân kia nhìn qua thủ dụ về sau, quơ quơ ra nói: “Là giả!” Ngay tại chỗ xé nát thủ dụ kia.


Lỗ Tùng Thịnh khẽ giật mình, chợt vung vẩy roi ngựa chỉ tới, gầm thét: “Làm càn, thủ dụ Thiệu Đăng Vân tự tay viết ra há có thể là giả, các ngươi muốn tạo phản sao?”


Tướng quân trên đầu tường thành không để ý tới hắn, quay người trở về trong tòa thành lâu*, chỉ thấy ở phía sau thư án trong thành lâu, có một lão tướng thân mặc chiến giáp đang ngồi ngay ngắn, nhắm mắt dưỡng thần, chính là Thiệu Đăng Vân.


Tướng lĩnh kia bước nhanh đến bên nguòi Thiệu Đăng Vân kề tai nói thầm mấy câu.


Mắt hổ của Thiệu Đăng Vân vừa mở, chậm rãi đứng dậy, nhanh chân vòng ra thư án, bước ra khỏi thành lâu, đi tới trước tường thành, nhìn về phía đám nhân mã bên dưới đang kêu gào mở cửa, quát: “Ồn ào cái gì?” Giọng nói khí thế mười phần.


Thiệu Đăng Vân? Lỗ Tùng Thịnh sững sờ, giơ lên ra tay, nhân mã thủ hạ lập tức đình chỉ kêu gào, sau đó lớn tiếng nói: “Thiệu huynh, ngươi làm sao lại ở nơi này?”


Mắt của Thiệu Đăng Vân nhìn dòng nhân mã uốn lượn nối đuôi nhau không thấy điểm cuối phía sau lưng đối phương, cười ha ha nói: “Nguyên lai là Lỗ huynh, Thiệu mỗ vừa vặn đi tuần sát đến đây, không nghĩ tới gặp được Lỗ huynh. Lỗ huynh, ngươi dẫn theo những nhân mã này là muốn đi đâu?”



Lỗ Tùng Thịnh lớn tiếng về: “Tự nhiên là có quân vụ khẩn cấp.” Giơ roi ngựa lên chỉ về phía tướng lĩnh bên người Thiệu Đăng Vân kia, hỏi: “Đây là người nào? Dám xé thủ dụ Thiệu huynh tự tay viết.”


Thiệu Đăng Vân cười ha ha nói: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, gần đây nhất ta vừa hạ lệnh cho các nơi quân coi giữ, đã đổi mới văn bản thông quan rồi, người phía dưới khô khan, không biết biến báo, cho nên hiểu lầm.”


Lỗ Tùng Thịnh: “Đã là hiểu lầm, vậy thì thôi, làm phiền Thiệu huynh tạo thuận lợi cho đại quân ta, mở quan cho đi đi.”


Thiệu Đăng Vân lắc đầu: “Cái này chỉ sợ không ổn.”


Lỗ Tùng Thịnh kinh ngạc, “Là sao?”


Thiệu Đăng Vân nghiêng đầu ra hiệu một chút, bên cạnh có một người tu sĩ gấp một trang giấy lại, vung tay ném về phía dưới thành như mũi tên bắn.


Pháp sư tùy tùng bên người Lỗ Tùng Thịnh giương tay bắt được, chuyển cho Lỗ Tùng Thịnh.


Lỗ Tùng Thịnh mở giấy ra xem xét, ngay tại chỗ giật nảy cả mình, đây đúng là giấy bổ nhiệm của Đại đô đốc Chinh phạt Thương Triều Tông, bổ nhiệm thứ sử Bắc Châu làm chấp pháp đốc quân phòng tuyến Bắc Bộ, không khỏi từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía Thiệu Đăng Vân bên trên.


Thiệu thị với Nam Châu bên kia không phải không hợp nhau sao? Trong lòng của hắn kinh nghi bất định.


Thiệu Đăng Vân đã lớn tiếng nói: “Đại đô đốc có lệnh, đại quân tiền tuyến chưa nhận được quân lệnh của Đại đô đốc, bất kỳ người nào không được tự tiện rút lui khỏi phòng tuyến, kẻ trái lệnh mệnh nhân mã Bắc Châu tiêu diệt ngay tại chỗ! Lỗ huynh, huynh huy động nhân lực đi như vậy, có được quân lệnh của Đại đô đốc không?”


Lỗ Tùng Thịnh: “Thiệu huynh, không nói dối ngươi, ta là nhận được quân lệnh của triều đình, Đại đô đốc quân lệnh cũng không thể to hơn triều đình a?”


Thiệu Đăng Vân cười lạnh một tiếng, “Lỗ huynh cũng là người cầm binh, thời gian chiến tranh há có thể làm ra lắm luật? Nói vậy tức là không có quân lệnh của Đại đô đốc, còn xin Lỗ huynh lập tức trở về cho, nếu không náo ra hiểu lầm gì đó sẽ không tốt.” Vung tay lên.


Trên quan ải lập tức trống trận ồ ồ như sấm vang, trên đầu thành, hai bên sườn núi, ào ào hô lên, lượng lớn nhân mã nhô lên xuất hiện, lít nha lít nhít cung tiễn thủ giương cung nhắm ngay nhân mã phía dưới, thậm chí có hỏa tiễn đốt lên, chuẩn bị lúc nào cũng có thể đồ thùng dầu xuống, một khi phát động tiến công, con đường trong núi này khoảnh khắc chính là một hồi luyện ngục nhân gian.


Ngồi trên lưng ngựa nhìn chung quanh, mặt Lỗ Tùng Thịnh đều tái đi rồi.


Không cần nhận được tin tức Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở, phía Thương Triều Tông bên kia đã sớm đề phòng Bắc Bộ xảy ra sai lầm, đã sớm hạ lệnh cho Thiệu Đăng Vân để phòng lỡ như có chuyện.


Về phần Thiệu Đăng Vân có thể nghe hay không nghe, Thương Triều Tông cũng không có một chút chắc chắn nào, may mắn, Thiệu Đăng Vân chưa để hắn thất vọng, bằng không hậu quả thiết nghĩ khó mà chịu nổi.



Bình luận

Truyện đang đọc