Chương 452: Không bằng một phát xong hết mọi chuyện
Edit: Luna Huang
Trong phòng an tĩnh, Ngưu Hữu Đạo nhắm mắt im lặng, một mình chống kiếm đứng đó, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Quản Phương Nghi tiễn khách xong quay về, thông báo một tiếng, “Người đã đi, đã cho Lão Lục đi thăm dò chỗ ở của bọn hắn rồi.”
Ngưu Hữu Đạo “ừ” một tiếng.
Quản Phương Nghi vòng qua tới trước mặt hắn, thấy bộ dạng nhắm mắt lặng yên của hắn, nhịn không được trêu chọc, “Xem ra là tình cũ khó bỏ ha, gặp lại tình nhân cũ, trong lòng cảm thấy khó chịu đi.”
Ngưu Hữu Đạo mở mắt, cười ha ha nói: “Làm sao cảm giác trong lời ngươi nói tràn đầy mùi dấm chua ta?”
Quản Phương Nghi ngưng nghẹn câm nín, hai mắt dần dần mở to lên nhìn hắn, chợt ‘xùy’ một tiếng khinh thường nói: “Mùi dấm chua? Ăn dấm vì ngươi á? Ngươi cho rằng ngươi là ai hử, nam nhân quỳ dưới váy lão nương không có 1000 thì cũng 800, tới lượt ta ăn dấm chua của ngươi sao? Chết cười ta mất! Ta nói này Đạo gia, vẫn không nhìn ra nha, ngươi rất là biết tự luyến đó.”
Ngưu Hữu Đạo có vẻ như thở dài tiếc nuối, “Nguyên bản vốn còn muốn cưới ngươi về í, nguyên lai là do ta đã nghĩ nhiều rồi, thôi vậy.” Nói xong quay người đi qua một bên, thuận tay gác kiếm lên lại kệ bài trí.
“. . . . . .” Quản Phương Nghi á khẩu một lúc, chợt một mặt đầy tức giận, ngó trái ngó phải, túm một cái chén trên bàn ném thẳng về phía Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo co đầu thụt xuống, tránh thoát, một tiếng ‘choang’ vang giòn, cái chén nện vào bức tường, rơi xuống sàn vỡ nát.
“Khẩu thị tâm phi*, súc sinh. . .” Quản Phương Nghi bô bô chửi mắng một trận. (*nói một đằng, nghĩ một nẻo)
Mấy ngày sau đó, Ngưu Hữu Đạo cơ hồ là không có đi ra ngoài, phần lớn người đi theo đều cho rằng hắn đang tránh né Đường Nghi, chỉ có Viên Cương là biết rõ ràng nhất, có một số chuyện, nếu chưa làm rõ ràng trước, thì Đạo gia sẽ không hấp tấp hành động, nếu không, sẽ rất dễ đưa bản thân vào hiểm cảnh. . . . . .
Khách sạn nào đó, trong phòng, Lục Thánh Trung đang ngồi bên bàn, từ từ mở mật tín trong tay ra, sau khi xem qua nội dung xong, mặt mũi không khỏi đầy đắng chát.
Mật tín là do hắn ở bên này truyền về Bắc Châu, sau đó được Thiệu Bình Ba bên kia hồi âm, hắn có chút hoài nghi, rằng tên Thiệu Bình Ba với tên Ngưu Hữu Đạo này đều là cùng một loại người.
Y chang như năm đó Ngưu Hữu Đạo chỉ thị hắn vậy, Thiệu Bình Ba cũng cho hắn thoải mái buông tay buông chân phát huy, có thể diệt trừ được Ngưu Hữu Đạo thì tốt nhất, tóm lại, chính là muốn để cho Ngưu Hữu Đạo không được dễ chịu.
Thật tình không biết là Thiệu Bình Ba cũng đã hết cách, trên tay hắn không có được lực lượng tu hành giới đủ sức đối phó Ngưu Hữu Đạo, Đại Thiền sơn thì sẽ không giúp hắn làm chuyện này. Trên thực tế, cũng như Ngưu Hữu Đạo lúc trước vậy, dưới sự bảo hộ của Đại Thiền sơn, Ngưu Hữu Đạo cũng không có cách gì đụng đến Thiệu Bình Ba.
Bóp mật tín trong tay biến thành tro bụi, Lục Thánh Trung đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, chắp tay sau lưng nhìn Vạn Tượng thành bên ngoài cửa sổ, trong lòng rất là phiền muộn.
Nói thật, hắn thật sự không muốn trêu chọc vào Ngưu Hữu Đạo, loại người này quá nguy hiểm, mà bên người Ngưu Hữu Đạo lại có một đám người nữa, còn hắn chỉ là một thân một mình lẻ loi trơ trọi mà thôi.
Nhưng hắn không có cách nào khác, mùi vị Khổ Thần Đan thật sự không phải người có thể chịu, nguyên bản giải dược nằm ở trên tay nữ nhân kia, đến bây giờ thì lại ở trên tay Thiệu Bình Ba, cho nên hắn không dám không nghe lời Thiệu Bình Ba.
Trong lúc vô tình, ánh mắt rơi trên một bức tượng điêu khắc đứng sừng sững, ngơ ngác một chút, chợt ánh mắt sáng lên, bộ dạng như đang suy nghĩ điều gì, châm chước một hồi sau, tựa hồ đã có quyết đoán, đưa tay đóng cửa sổ lại, quay người rời đi. . . . . .
Một bức địa đồ được bày ra ở trước mặt, là Viên Cương lấy được từ đâu đó, Ngưu Hữu Đạo đang đứng ở trước bàn nhìn xem, hai người đều có thói quen giống nhau, là khi đi đến chỗ nào, điều phải tìm hiểu địa hình nơi đó trước tiên.
Ngoài cửa có tiếng gõ ‘cốc cốc’, Viên Cương gõ cửa đi vào, thuận tay đóng cửa lại, rồi đi tới bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, hạ giọng nói: “Bắc Châu bên kia có hồi đáp, nói ước chừng khoảng nửa tháng trước, Thượng Thanh tông đột nhiên tới chào từ biệt Thiệu Bình Ba, Thượng Thanh tông chính thức thoát ly Bắc Châu, toàn bộ đã rời khỏi Bắc Châu.”
Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm địa đồ, ánh mắt chậm rãi ngưng động, “Thiệu Bình Ba không có khả năng dễ dàng thả cho Thượng Thanh tông thoát đi được.”
Hai người nhiều năm phối hợp, Ngưu Hữu Đạo giao việc xuống, Viên Cương tự nhiên biết làm sao đi xử lý, trả lời: “Có hỏi qua, bên kia có nhắc tới một sự kiện, một con Kim Mao Hống đột nhiên xâm nhập vào quân doanh bên ngoài thành Bắc Châu, còn làm người bị thương.”
“Kim Mao Hống!” Mí mắt Ngưu Hữu Đạo chớp chớp, nghe đồn, trên đời này hiện tại chỉ có một người có Kim Mao Hống, lại liên quan tới Thượng Thanh tông nữa, không khó đoán ra là đã có chuyện gì, không khỏi bật thốt ra, “Triệu Hùng Ca. . . Khó trách!”
Hắn hiện tại có chút minh bạch, vì sao Thiệu Bình Ba lại thả người, là do có người Thiệu Bình Ba không chọc nổi đã ra tay.
“Địa đồ!” Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại yêu cầu.
Viên Cương cấp tốc đi đến cái bàn bên cạnh, lật lấy một phần địa đồ, mở ra treo lên trên vách tường.
Ngưu Hữu Đạo đi đến trước địa đồ treo trên vách tường, ánh mắt nhìn vào chỗ Bắc Châu, một đường hướng sang Đông, ngừng lại chỗ Vạn Tượng thành, suy đoán sợ lộ trình và thời gian thích hợp, từ từ nói: “Về thời gian, nếu không phải rảnh rỗi đi Đông dạo Tây, mà một mực chạy thẳng đến Vạn Tượng thành này, thì là nhằm vào ta mà tới rồi.”
Viên Cương lạnh lùng nói, “Đạo gia, người bên cạnh chúng ta sợ là cũng không quá sạch sẽ.”
Vẻ mặt Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh, vừa đến Vạn Tượng thành liền đã bị người Thượng Thanh tông chặn lại, hắn liền có cái hoài nghi này rồi, lần truyền tin hỏi chỉ là để xác nhận lại mà thôi, bèn nghiêng đầu liếc nhìn Viên Cương một chút, ý vị thâm trường.
Viên Cương hiểu ý, yên lặng gật nhẹ đầu.
Ngưu Hữu Đạo lại ngẩng đầu lên nhìn nóc nhà, đau đầu, cũng không đau đầu vì Thượng Thanh tông dây dưa, mà là vì Triệu Hùng Ca rốt cuộc đã ra tay!
Chỉ là một sự cố nhỏ, nhìn thoáng qua, thật bình thường, những người khác có lẽ cũng sẽ không lưu tâm đến chuyện này, thậm chí có khả năng còn không chú ý đến nữa, nhưng hắn với Thiệu Bình Ba thân là người trong cuộc, trong lòng đều hiểu rõ, tọa kỵ của Triệu Hùng Ca, làm sao lại vô duyên vô cớ chạy đến quân doanh bên ngoài thành Bắc Châu để đả thương người được.
Đối với Thiệu Bình Ba tới nói, đó là cảnh cáo, đối với Ngưu Hữu Đạo hắn mà nói, đó sao lại không phải là một lời nhắc nhở cơ chứ, Triệu Hùng Ca như muốn nói rõ, là hắn đang đứng ở sau lưng Thượng Thanh tông, hai người các ngươi nếu cảm thấy lá gan đủ lớn, cứ việc chống đối thử một chút xem!
Thế là, Thiệu Bình Ba phục nhuyễn trước tiên, ngoan ngoãn thả người!
Tiếp theo, đến phiên Ngưu Hữu Đạo hắn nhức đầu, Thượng Thanh tông tới tìm hắn, tựa hồ là ý tứ của Triệu Hùng Ca, ý của Thượng Thanh tông ra sao hắn có thể không thèm để ý, nhưng nếu là Triệu Hùng Ca thì hắn cũng không thể trêu vào a!
Hắn chưa tiếp xúc qua Triệu Hùng Ca, không biết tính tình Triệu Hùng Ca như thế nào, nhưng người có tên, cây có bóng, danh tiếng bày ra đó, đó chính là một cái tên điên, vô câu vô thúc, vừa chính vừa tà!
Không phải là hắn không chịu nể mặt Triệu Hùng Ca, mà là không muốn dây vào Thượng Thanh tông.
Điểm mấu chốt chính là, Thượng Thanh tông dây vào ai cũng đều được, duy chỉ có Thương Triều Tông là không được phép dây vào, vì sao hắn cật lực lờ đi Thượng Thanh tông, vì sao muốn rũ sạch mọi quan hệ với Thượng Thanh tông? Bởi vì cùng Thượng Thanh tông quấn vào một chỗ, thì e rằng Thiệu Bình Ba sẽ là tên đầu tiên lấy chuyện này ra làm văn chương.
Triệu Hùng Ca đi ra từ Thượng Thanh tông, hắn không tin là Triệu Hùng Ca không biết quan hệ lợi hại ở trong đó.
Triệu Hùng Ca làm kiểu này, không phải là tìm phiền toái cho hắn sao?
Hắn đưa tay bóc lớp mặt nạ trên mặt đi, lộ ra chân dung, Viên Cương đang đứng một bên thấy vậy có chút ngoài ý muốn.
Ngưu Hữu Đạo thuận miệng giải thích, “Thiệu Bình Ba sẽ không thể không chú ý tới hướng đi của Thượng Thanh tông, sợ là đã biết ta ở đây rồi, không cần thiết lại che che dấu dấu, che che dấu dấu nữa ngược lại dễ dàng bị người ta lợi dụng hơn.”
Chỗ này đang nói chuyện, thì Viên Phương gõ cửa đi vào, bẩm báo: “Đạo gia, Thượng Thanh tông lại tới.”
Ngưu Hữu Đạo “ừ” một tiếng.
Viên Phương có chút ngoài ý muốn, mấy ngày nay đám người Đường Nghi mỗi ngày đều chạy đến bái phỏng, vị này một mực tránh né không gặp, hôm nay thế mà đồng ý.
Đợi Viên Phương rời đi, Ngưu Hữu Đạo cho Viên Cương cái ánh mắt.
Viên Cương không nói hai lời, quay người rời đi.
Chỉ chốc lát sau, Quản Phương Nghi dẫn người tới, người còn chưa thấy, tiếng cười đã vang vang, nữ nhân này thế mà tự mình dẫn đám người Đường Nghi tới.
Khách nhân đến bái phỏng vẫn là ba người, Đường Nghi, La Nguyên Công, Tô Phá kia.
Mấy người đi vào cửa, thấy Ngưu Hữu Đạo lộ ra chân dung thật, Quản Phương Nghi đang một đường vừa đi vừa cười nói với Đường Nghi nhìn thấy vậy thì có chút ngoài ý muốn, ba người Thượng Thanh tông thì nhịn không được nhìn kỹ một chút.
Người vẫn là người ấy, nhưng so với thiếu niếu lúc ở Đào Hoa Nguyên kia, thật sự đã thay đổi nhiều, đừng nói là lúc ở Đào Hoa Nguyên, mà so với lúc ngẫu nhiên gặp ở bến tàu mấy năm trước, dung mạo hắn đã trở nên thành thục, chân chính đã trở thành một nam nhân rất có khí độ.
Đường Nghi có chút hoảng hốt, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh đêm động phòng hoa chúc, lúc bản thân nàng vén khăn voan đỏ lên, nhìn thấy khuôn mặt ngây ngô kia, giờ thật sự đã trưởng thành, người này chính là trượng phu của nàng, người nàng đã bái thiên địa a. . . . . .
Ngưu Hữu Đạo bị nàng ta nhìn chằm chằm cảm giác toàn thân không được tự nhiên.
“Khụ khụ!” Quản Phương Nghi ho khan hai tiếng, đi đến bên người Ngưu Hữu Đạo, giả vờ đưa tay chỉnh sửa y phục giúp Ngưu Hữu Đạo một chút, vỗ vỗ tro bụi giúp hắn các loại, làm bộ quan hệ thân mật thắm thiết, con mắt còn liếc liếc để ý đến phản ứng của Đường Nghi.
Mí mắt Đường Nghi rủ xuống, cố ý tránh nhìn một màn này, tâm tình có chút phức tạp.
Ngưu Hữu Đạo lắc bả vai một cái, hất cái tay của Quản Phương Nghi đang đặt trên đó ra, nghiêng mặt qua trừng nàng một cái, biết rõ nữ nhân này là cố ý mà.
Quản Phương Nghi khóe miệng nín cười, thu tay lại.
“Làm sao lại không thấy Đường trưởng lão ta?” Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng hỏi.
Đường Nghi: “Phải để một người ở lại tọa trấn. . .”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay cắt ngang, “Loại lời nói dối trá này cũng không cần nói ra, nếu Đường trưởng lão không nguyện ý, cần gì phải miễn cưỡng, ta muốn nhìn thấy thành ý trước đã, nếu không có thành ý mà nói, còn cần bàn tiếp nữa sao?”
Một câu liền chắn miệng, khiến Thượng Thanh tông bên này không thể phản bác lại, người ta nói cũng chẳng sai, thế là lại dễ như trở bàn tay bị đuổi đi .
Đưa tiễn khách nhân xong, Quản Phương Nghi trở về, vừa thấy Ngưu Hữu Đạo liền lại ‘xì’ một tiếng, khen điểu, “Khá lắm lang quân bạc tình bạc nghĩa, trái tim thật là tàn nhẫn, không có biết thương hương tiếc ngọc chút nào cả.” Đôi mắt sáng chớp chớp như cười.
Nữ nhân này lại bắt đầu trò rẻ tiền, Ngưu Hữu Đạo liền không thèm để ý đến nàng, quay người nhìn sang hướng khác.
Ngay sau đó, Viên Cương lại gõ cửa đi vào, đứng ngay ở cửa ra vào nói, “Đạo gia, chủ quán đã chuẩn bị xong cơm canh tươi mới, ra ăn thử chút đi.”
Ngưu Hữu Đạo nói với Quản Phương Nghi: “Đã có thức ăn tưới mới, vậy liền kêu mọi người cùng nhau ra nếm thử đi.”
Kết quả là, sáu người tụ lại một bàn trong một gian phòng yên tĩnh, chỉ có lão Thập Tam ở lại trông coi Kim Sí.
Lúc đang ăn uống, Ngưu Hữu Đạo chợt lên tiếng: “Hầu Tử, lát nữa đưa tin cho ba phái, bảo ba phái bí mật điều động 100 tên đệ tử tinh nhuệ đến đây.”
Viên Cương gật đầu, biểu thị đã biết.
Quản Phương Nghi nhịn không được mở miệng hỏi, “Gọi tới làm gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Một mực bị Thượng Thanh tông quấn lấy thế này cũng phiền phức, không bằng một phát xong hết mọi chuyện, xử lý sạch!”
Đám người đang ngồi ăn cơ hồ đều kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn sang.
Quản Phương Nghi giật mình không nhỏ, khó có thể tin hỏi: “Ngươi muốn ra tay diệt sạch người Thượng Thanh tông sao?”
Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói: “Ninh vương Thương Kiến Bá làm sao mà đổ hử? Ta không có khả năng lại tiếp tục dính líu đến Thượng Thanh tông, là chính bọn hắn nhất định phải tìm đến cái chết, đã khuyên cũng khuyên không được, chẳng thể trách được người khác!”
Quản Phương Nghi nhíu mày, nói “Không cần thiết, hay là để ta giúp ngươi đi nói với bọn hắn một chút, để bọn hắn biết khó mà lui.”
Ngưu Hữu Đạo: “Chuyện này không cần ngươi quan tâm, tự ta sẽ xử lý, ân oán năm đó, cũng nên chấm dứt đi.”