ĐẠO QUÂN

Chương 438: Đạo gia tới rồi!

Edit: Luna Huang

Sau đó, dù cho bị binh lính tuần tra phụ cận phát hiện, Viên Cương cũng chỉ một chữ, “Đi!”

Căn bản mặc kệ, một đám tiếp tục chạy như điên.

Mấy tổ binh lính tuần tra lập tức xâm nhập vào hộ gia đình kia, xem coi rốt cuộc là đám người nào, kết quả chỉ thấy bóng người leo qua tường đi mất, tốc độ leo tường của đối phương rất nhanh chóng, phối hợp vô cùng ăn ý, khiến cho mấy tên binh sĩ đuổi vọt theo tới chân tường cũng bó tay hết cách.

Dựng thang người, người này giẫm lên người bả vai của người khác, ló đầu qua tường nhìn xem, chỗ nào còn có thể nhìn thấy được bóng người, mất dạng.

Thang người tản ra, lập tức phát ra báo động, rất nhanh kinh động đến trú quân đóng ở phụ cận!

. . .  . . .

Lỗ hỏng trên tường rộng mở, tro bụi mù bay, máu chảy lẫn lộn.

Một người giữ ải, vạn người không thể qua, Mông Sơn Minh ngồi dưới đất, một thương trên tay, không người nào có thể đánh vào, đã có hơn mười người ngã lăn ra dưới thương của hắn, chính Mông Sơn Minh cũng đang ngồi trong vũng máu chảy.

Thương Thục Thanh canh giữ ở bên lỗ hỏng, cắn răng phối hợp, mũi kiếm dính máu, nàng trốn ở vách tường bên cạnh, cũng tập sát mấy người, chỉ là khi hành động, động tới viết thương ở sau bả vai, đau đớn ghê gớm, cũng cắn răng gượng chống đỡ.

Dù biết chống đỡ không được bao lâu, nhưng nơi này không ai chịu bó tay chịu trói, tâm thái lúc này hoàn toàn là có thể giết thêm một tên thì lời một tên.

Cửa sổ nơi Thương Triều Tông trấn thủ đã bị vỡ tan, máu tươi tung tóe khắp một thân, trảm mã đao trên tay, liên tục bổ chặt, đã giết hơn mười người, canh giữ ở cửa sổ này, không cho kẻ nào tiến vào một bước. Cùng Lam Nhược Đình ở sau lưng hắn, tên thư sinh này cũng đã giết đỏ cả mắt, nhìn thấy cơ hội liền vác thương đâm, bổ phụ cho Thương Triều Tông.

Trong đình viện, Phượng Nhược Nghĩa nổi giận, có bao người thế mà ngăn cản được thế công của nhiều nhân mã hắn như vậy.

Mắt nhìn thấy sau lỗ hỏng bức tường có kiếm quang chớp động đánh lén, Phượng Nhược Nghĩa tung người nhảy lên một cái, sau khi nhảy tới trước lổ hỏng, vung thương đập xuống một đập.

Coong! Thanh âm va chạm vang lên, cánh tay Thương Thục Thanh bị chấn run lên, kiếm nắm không nỗi bị đánh bay ra ngoài.

Phượng Nhược Nghĩa hoành thương vẩy một cái, mũi thương vẽ một vòng nhắm về phía cổ Thương Thục Thanh đang còn lảo đảo.


Một ánh thương vẩy đến, ngăn trở thế công của mũi thương, cán thương lại ép vào bờ vai Thương Thục Thanh, hất một cái, trực tiếp đẩy Thương Thục Thanh tránh ra khỏi mép lỗ hỏng, đẩy ngược ra sau, khiến cho Thương Thục Thanh tránh thoát khỏi một kiếp.

Thời khắc mấu chốt, Mông Sơn Minh xuất thủ, cứu nàng một mạng.

Ngoài lổ hổng, Phượng Nhược Nghĩa lập tức quấy cây thương trong tay vòng vòng như bánh xe gió vậy, thương xoắn tròn ‘ù ù’ sấn tới, muốn thừa cơ xông vào.

Trong lổ hổng, thương đâm ra mạnh mẽ, liên tục điểm chém, đỡ, xảo diệu ngăn chặn lại thế thương ‘ù ù’ xoắn tới của Phượng Nhược Nghĩa.

Một vệt ánh thương, thuận theo cán thương của Phượng Nhược Nghĩa cắt tới, tính cắt vào bàn tay cầm thương của Phượng Nhược Nghĩa.

Phượng Nhược Nghĩa cấp tốc quấy thương ép xuống, muốn đánh bật thế công của đối phương văng xuống dưới, chợt vệt ánh thương mang kia trong chớp mắt bị thu lại, rồi lại nhanh chóng đâm ra, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đâm thẳng vào bộ ngực của hắn.

Phượng Nhược Nghĩa giật nảy cả mình, xoay người nhảy lùi lại một cái, xoay tròn nhảy lùi lại tránh đi một kích này, ánh thương chỉ sượt qua, ‘roẹt’ một tiếng, xé rách giáp vai của hắn.

Phượng Nhược Nghĩa xoay người hạ xuống đất, nhảy ra ngoài mái hiên, nhìn về chỗ giáp vai bị xé mở treo lủng lẳng ở trước ngực, y phục chỗ bả vai đã bị rách, hiện ra một lằn máu, cũng không đáng lo ngại, nhưng một thương kia ổn chuẩn hung ác, vẫn làm cho nội tâm hắn có sợ hãi.

Hắn biết rõ, nếu không phải hắn phản ứng kịp thời, vừa rồi, một thương kia đã lấy đi mạng của hắn.

Hắn không nghĩ tới lão đầu tàn phế này ngồi dưới đất, mà còn có thể thi triển ra thương pháp tinh diệu như vậy, không chút dây dưa dài dòng nào, mỗi một thương đều muốn lấy tính mạng của người ta, chân chính là thương pháp chém giết trên sa trường, không cần bất luận cái gì đẹp mắt hay ngoài sức tưởng tượng.

Hắn hiện tại có chút minh bạch, trách không được vì cái gì lão gia hỏa này canh giữ ở bên trong, một đám người bên ngoài cũng không đánh vào được.

Thật tình không biết, hiện tại Mông Sơn Minh đã cao tuổi, như đổi thành Mông Sơn Minh lúc còn tráng kiện, chỉ sợ lúc nãy hắn chưa chắc có thể tránh thoát.

Phượng Nhược Nghĩa liếc nhìn về phía lỗ hổng, đột nhiên phất tay một chỉ, “Bắn giết!”

Hậu phương, một đám cung tiễn thủ vọt tới, lên dây cung, ‘vút vút’ mưa tên bao trùm lỗ hỏng bay vào.

Bên trong, Mông Sơn Minh vung thương ra vẩy một cái, bốc một cỗ thi thể lên ngăn ở trước người, lập tức thi thể kia bị ‘phập phập’ bắn thành con nhím.

Một đợt mưa tên về sau, lại có người xông vào, Mông Sơn Minh lại một thương đẩy thi thể kia ra, ánh thương lại đến, tới một đứa giết một đứa, tới hai đứa giết cả đôi, dưới mái tóc muối tiêu, hai mắt lạnh lùng, nhưng cũng lộ ra vẻ thê lương bi tráng.

Thương Thục Thanh lại nhặt kiếm lên, cắn răng phối hợp.


Ầm! Phía hậu đường truyền đến âm thanh bị phá vỡ, cùng rất nhiều tiếng bước chân xông tới.

Đám người ở tiền đường tâm thần chấn động, biết phía sau đã bị công phá.

“Rút lui!” Thương Triều Tông vừa quay đầu lại, túm lấy Lam Nhược Đình chạy tới chỗ Mông Sơn Minh bên kia, người xông vào cửa sổ lập tức thừa cơ truy sát, Thương Triều Tông vung đao chém lăn mấy tên.

Hậu đường, bốn tên thân vệ đã bỏ mình, tiền đường chỉ còn lại một tên thân vệ đang tụ tập cùng với mấy người Thương Triều Tông.

Số lượng lớn nhân mã xông vào, vây đám người Thương Triều Tông dồn đến góc tường.

Thương Triều Tông vung đao đằng trước, cùng đứng song song với Mông Sơn Minh đối chọi, chống cự quần công. Thương Thục Thanh, Lam Nhược Đình thì cùng tên thân vệ kia hỗ trợ chống cự ở phía hông.

Phượng Nhược Nghĩa xông tới quát: “Lui ra sau, cung tiễn thủ, lên!”

đám người vây công lập tức lui lại, một đám cung tiễn thủ tiến lên, kéo dây cung nhắm ngay mấy người trong góc tường.

Mông Sơn Minh vung thương, câu một cái bàn vỡ tới, ngăn ở trước người, Thương Triều Tông cũng xoay người, lăn một vòng, kéo đến một tấm trường án, lùi về, đặt trường án ngăn ở trước người.

Mấy người co thân núp sau cái bàn, trong khoảnh khắc cái bàn dính đầy mũi tên.

Thấy cung tiễn thủ bên này không thể làm được gì, một đám binh sĩ lại chen chúc vọt tới, bên này hạ bàn xuống, Mông Sơn Minh cùng Thương Triều Tông lần nữa liên thủ chém giết chống cự.

Kiếm trên tay Thương Thục Thanh ngắn, đánh không ra tới được phía trước, bèn nhìn trái phải xem xét, lập tức đem cái bàn trà bị đổ nhào kéo lại, dự phòng khả năng xuất hiện đợt mưa tên tiếp theo, có lẽ lúc đó còn dùng tới được.

Phượng Nhược Tiết quay đầu lại nói với thủ hạ: “Cho người bên ngoài leo lên nóc nhà, tháo mái ngói xuống, từ bên trên bắn giết xuống!”

Lập tức có người lĩnh mệnh rời đi, mang theo người leo lên nóc nhà.

“Một đám phế vật, tránh ra!”

Thấy nãy giờ mà cũng không công nổi, Đào Diễn nổi giận, hét lên một tiếng, xách đại đao vọt tới, xông lên trước, nhảy lên vung đại đao bổ xuống, hung hăng một đao bổ về phía Mông Sơn Minh, ý đồ muốn ‘nhất lực hàng thập hội*, muốn dùng man lực khi dễ lão đầu tàn phế trước mắt này. ( *sức mạnh phá bỏ thết thảy chiêu thức)


“Đào tướng quân, lui lại!” Phượng Nhược Nghĩa giật nảy cả mình, hét lên gọi lại, hắn đã nếm qua thua thiệt trên tay Mông Sơn Minh, biết Mông Sơn Minh lợi hại, nhưng mà đã muộn, Đào Diễn đã xuất thủ.

Mông Sơn Minh ngồi dưới sàn, trong ánh mắt lạnh lẽo thoáng hiện lên hàn quang, không sợ hãi chút nào, hai tay vặn thương giương lên nghênh đón, run thương liên kích hai cái, bổ hai phát trên mặt đại đao đang bổ xuống, thân thương như lò xo, thoáng chốc đánh cho đại đao lệnh ra, lại điều hướng mũi thương, hai cánh tay đang vặn thương đột nhiên buông ra một tay, một cánh tay cầm thương đưa lên.

Trong nháy mắt, hai mắt Đào Diễn trừng lớn, trở tay không kịp, trơ mắt nhìn xem một thương này xuyên qua cổ họng của mình, một chùm máu tươi tuôn ra từ gáy của hắn.

Đào Diễn đang nhảy lên rơi xuống đất, Mông Sơn Minh rút thương lại, tay còn lại kia đưa lên bắt lấy đuôi thương vung ngang, cán thương ‘chát’ một tiếng, đánh vào mặt bên của Đào Diễn.

Theo tiếng chát Đào Diễn ngã xuống đất, nằm trong vũng máu co giật.

Mông Sơn Minh nhìn cũng không có nhìn một chút, lại vặn thương nghênh chiến với người vây công khác.

Phượng Nhược Nghĩa còn tốt, đã có chuẩn bị tâm lý.

Nhưng Phượng Nhược Tiết, Nông Trường Quảng thì nghẹn họng nhìn trân trối, đều có chút sợ ngây người, Đào Diễn là hổ tướng như vậy, lại bị lão già tàn phế này một thương xử lý mất rồi?

Đối với loại tình huống ăn chắc như này, thế mà Phượng gia lại bị hao tổn mất một viên đại tướng nữa? Phượng Nhược Nghĩa cũng không còn gì để nói rồi!

Trong một tòa trạch viện lân cận, Viên Cương đang bò trên nóc nhà, quan sát tình thế bên kia, đúng lúc cũng nhìn thấy bên kia có quân sĩ đang leo lên nóc nhà, lập tức ý thức được Phượng Lăng Ba có khả năng còn chưa đắc thủ được, cũng ý thức được quân sĩ bò trên nóc nhà có khả năng đang tiến hành cái ‘chó cùng rứt giậu’ kia, lúc này bèn quay đầu lại hạ lệnh: “Phóng hỏa. . .  . . .”

Đã không kịp xông đến đối diện để phóng hỏa, nơi này ở gần phóng hỏa cũng giống như vậy, hi vọng Thiên Ngọc môn nhìn thấy xong có thể kịp thời chạy đến.

“Lão đại!”

Đám Viên Phong kinh hô, Viên Cương giao quyền chỉ huy giao cho bốn người đội trưởng bọn họ, còn chính hắn thì đơn thương độc mã vọt lên trước.

Đám Viên Phong bèn lưu lại mấy người phóng hỏa đốt phòng, sau đó suất đội viên khẩn cấp tiến lên tiếp viện.

Mắt thấy có người ngang nhiên phóng hỏa ở trong nhà mình, toàn bộ người nhà chủ hộ khóc không ra nước mắt, thấy nhóm người này còn hầm hố, không dám la lên cầu cứu.

Cũng không cần cầu cứu, một đám người không chút kiêng kỵ gì trùng kích, đã kinh động đến trú quân lân cận, lượng lớn nhân mã chạy trên con hẻm ngoằn nghèo cản lại.

Trong phủ nha.

Làm sao còn chưa có tín hiệu đắc thủ? Phượng Lăng Ba đang đi qua đi lại trong phòng lo nghĩ, chợt nghe tiếng quân coi giữ báo động đang tập trung chạy tới chỗ mục tiêu điều tra, lúc này bèn giận dữ mắng mỏ thủ hạ tới bẩm báo, “Ai bảo làm bừa thế hả?”

Viên Cương nhảy xuống đường nhỏ, chạy thẳng vào đại môn, một đám quân sĩ thủ vệ còn chưa có kịp phản ứng là có chuyện gì xảy ra, liền đã bị Viên Cương vung đao chặt cho tung bay lộn xộn.

Rầm! Một vệt đao quang chém tan đại môn, Viên Cương nắm lấy nửa tấm cánh cửa thủ bên người lao nhanh, trước đó lúc ở trên nóc nhà nhìn thấy trong đám người leo lên nóc nhà bên này còn có cung tiễn thủ.


Hắn một đường xông nhanh về phía chính đường, tốc độ nhanh chóng, khiến cho người người trở tay không kịp.

“Bắn tên!”

Theo một tiếng ai đó ra lệnh, một đám cung tiễn thủ chặn đường cùng nhắm bắn.

Đưa nửa tấm cánh cửa ra trước người chặn lại, cánh cửa bị mưa tên bắn vang bộp bộp.

Một đợt mưa tên vừa qua, cánh cửa chợt nhếch lên, Viên Cương tung người nhảy lên không, rớt vào ở trong đám người, vung đao chém giết, huyết nhục văng tung tóe, tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên.

Trong chính đường, đám người Thương Triều Tông đang bị dồn ở góc tường kinh hãi, phía trên có lượng lớn mảnh ngói đang ào ào rơi xuống, có người dang ở trên nóc nhà dùng chân dẫm dọn sạch mái ngói, rõ ràng có thể nhìn thấy một đám cung tiễn thủ ở phía trên, đang rút tên lên dây cung, mục tiêu là ai còn phải nói nữa sao?

Nhưng vào lúc này, đám cung tiễn thủ trên nóc nhà đột nhiên hỗn loạn, đồng phát ra từng trận kêu thảm, có người bị rớt từ nóc nhà vào trong tiền đường, ngã đập xuống sàn, nhìn thấy trên người bị mấy mũi tên kim loại sáng loáng đâm vào.

Phía ngoài, trên tường viện, ở hai bên đều có hai hàng người đang lao nhanh trên tường viện, chạy vững như là chạy trên cầu vậy, trên tay Cửu Tử Liên Hoàn Nỏ bắn ra liên hồi, mũi tên bay ‘vèo vèo’ chào hỏi đám cung tiễn thủ trên nóc nhà, từ cự ly xa bắn giết y nguyên vẫn rất tinh chuẩn!

Binh sĩ bị Viên Cương trùng sát hấp dẫn lực chú ý, lúc này mới phát hiện đám người trên tường viện, có người hô to: “Cung tiễn thủ, hai bên tường viện!”

Bắn rớt đám cung tiễn thủ trên nóc nhà xong, đám người trên tường viện hai bên cấp tốc nhảy xuống, tất cả mượn đình đài lầu các, hoặc bồn hoa, tường viện, ẩn núp, yểm hộ lẫn nhau.

“Là Đạo gia, Đạo gia tới rồi!” Trong chính đường tàn phá, đột nhiên vang lên tiếng Thương Thục Thanh reo hò vui mừng.

Nàng nhận ra những mũi tên cắm trên người vừa rơi xuống kia, mũi tên kim loại này nàng đã gặp qua, biết đây là những mũi tên Viên Cương đặc chế. Huống chi, lúc này đây quân đồn trú không có khả năng giết người một nhà, ngoại trừ Đạo gia ra còn có thể là ai nữa.

Thêm nữa phía bên ngoài truyền đến tiếng chém giết thảm thiết, đám người Thương Triều Tông tinh thần phấn chấn.

Thương Thục Thanh mừng rỡ rớt nước mắt, loại cảm giác rơi vào tuyệt cảnh đột nhiên có viện binh này là người ngoài khó mà hiểu được, nàng liền biết là Ngưu Hữu Đạo sẽ không buông bỏ bọn hắn mà, nàng vẫn luôn tin tưởng!

Phượng Nhược Nghĩa kinh hãi, Ngưu Hữu Đạo tới sao? Ngưu Hữu Đạo làm sao có thể vào thành được?

Đến giờ này, Phượng gia đã thua không nổi nữa rồi, Phượng Nhược Nghĩa vung thương gầm thét, “Bắt người chồng lên cho ta, đứa nào thối lui giết không tha!”

Phượng Nhược Tiết cũng gầm thét: “Lên cho ta!”

Hai huynh đệ không thèm đếm xỉa nữa, muốn bắt thủ hạ chồng mạng vào.

p/s : Cầu tim lần 2


Bình luận

Truyện đang đọc