ĐẠO QUÂN

Chương 485: Yêu lực

Edit: Luna Huang

Triệu Hùng Ca cũng chỉ là nói nói thế thôi, với hắn mà nói, hắn cố ý chạy tới đây không phải là để quan tâm chuyện khác, bèn hỏi lại: “Làm gì? Lòng dạ ngươi tự biết rõ, còn cố giả bộ hồ đồ nữa.”

Ngưu Hữu Đạo: “Là tự ngươi muốn làm, đừng cố đổ lên đầu của ta.”

Triệu Hùng Ca: “Ngươi ta đều xuất ra từ Thượng Thanh tông, chung quy đối với Thượng Thanh tông đều là không bỏ xuống được, cần gì phải tự lừa mình dối người.”

Ngưu Hữu Đạo: “Đó là chính ngươi không bỏ xuống được, còn ta đã sớm buông xuống rồi.”

Triệu Hùng Ca đột nhiên xuất thủ, một tay cướp lấy cây kiếm trong tay hắn, ‘keng’ một tiếng, rút ra một nửa, đón ánh trăng chiếu vào, có thể thấy rõ ràng bốn chữ “Bích Huyết Đan Tâm” ở trên thân kiếm, trở kiếm lại vào bao, rồi ném trả cho Ngưu Hữu Đạo, “Kiếm của Đông Quách Hạo Nhiên, nếu thật đã buông xuống, vậy kiếm này sao lại ở bên người người lâu như vậy.”

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm xuống mặt đất, “Ngươi nhất định muốn nghĩ như vậy, ta có thể nói được gì.”

Triệu Hùng Ca: “Nếu ta đã tới, ngươi liền phải cho ta một cái bàn giao, cũng phải cho Thượng Thanh tông một cái công đạo, bằng không là không qua được một cửa này của ta.”

“Ngươi uy hiếp ta?”

“Không phải uy hiếp ngươi, mà là thanh lý môn hộ!”

“Ngươi sớm đã bị Thượng Thanh tông trục xuất khỏi môn hộ, còn thanh lý môn hộ gì đây?”

“Bênh vực kẻ yếu, không được sao?”

“Được! Nắm đấm ngươi lớn, ngươi nhất định phải gân cổ lên nói như vậy, đương nhiên là được! Ta chỉ là kỳ quái, ngươi đã có lòng này, vì sao không tự thân xuất mã? Bằng thực lực của ngươi, không phải dễ thành hơn ta sao? Cần gì đi bức ta đi làm trâu làm ngựa chi vậy.”


“Bớt kéo đông thọt tây. Trong lòng ngươi rõ ràng, thân phận của ta rất xấu hổ, lại có quan hệ không rõ với Ma giáo. Năm đó ta đại khai sát giới, đắc tội quá nhiều người, tất cả đều cho rằng ta là người của Ma giáo, bởi vì lo lắng ta có bối cảnh Ma giáo, mà không ai dám làm loạn gì với ta. Nếu như ta công nhiên trở lại Thượng Thanh tông, thì chỉ là đưa phiền phức tới cho Thượng Thanh tông mà thôi.”

“Chẳng lẽ ngươi không phải là người của Ma giáo à?”

“Đúng là có không ít quan hệ với Ma giáo, nhưng chưa từng gia nhập Ma giáo bao giờ.”

“Tiền bối, ngài có lo lắng của ngài, ta cũng có lo lắng của ta. Ta nghĩ tiền bối hẳn là phải biết tình cảnh trước mắt của ta, Thượng Thanh tông cùng Ninh Vương Thương Kiến Bá năm đó làm ra động tĩnh gì, không phải ngài không biết, ta nhất định phải phủi sạch quan hệ với Thượng Thanh tông, ta cũng không có khả năng không để ý chết sống của người Nam Châu bên kia, nếu không thì cần phải lấy bao nhiêu nhân mạng để đi lấp cái hố này đây?”

“Thoạt đầu ta cũng không quá mức để ý đến ngươi, nhưng bây giờ sự thật đã chứng minh, ngươi là người có năng lực đó, ta nghĩ ngươi sẽ có biện pháp cân bằng được.”

“Người không thể nghịch thế mà đi, ta chỉ có thể quần nhau ở dưới quy tắc, dưới uy áp của đại thế, ta lấy cái gì đi cân bằng đây?”

“Thượng Thanh tông tan rã đã đang ở trong một sớm một chiều, một khi ngươi buông tay, tâm người Thượng Thanh tông liền triệt để tản, nếu Thượng Thanh tông không có đường lui, ta cũng sẽ để cho ngươi không có đường lui.”

Lời này của Triệu Hùng Ca rõ ràng minh bạch, nếu như Ngưu Hữu Đạo ngươi không chịu ra tay tương trợ, thì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Đồ Hán đang chiếu cố Ngân nhi ngẩng đầu lên, chú ý đến phản ứng của Ngưu Hữu Đạo.

Vẻ mặt Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh, ánh mắt nhìn chăm chú về phía bóng tối xa xăm kia, chầm chậm lên tiếng hỏi: “Tiền bối muốn bảo đảm Thượng Thanh tông, hay là muốn bảo đảm người Thượng Thanh tông?”

Triệu Hùng Ca: “Có khác nhau chỗ nào sao? Nếu người Thượng Thanh tông không còn, thì còn có Thượng Thanh tông nữa sao?”

“Chẳng lẽ ngươi với ta không phải là người Thượng Thanh tông sao?” Ngưu Hữu Đạo hỏi ngược lại một câu.

Triệu Hùng Ca quay sang nhìn hắn, có chút kinh ngạc, tên này đây là thừa nhận bản thân chính là người Thượng Thanh tông à, có điều vẫn có chút không hiểu rõ, hỏi lại: “Có ý gì?”


Ngưu Hữu Đạo: “Ta còn, Thượng Thanh tông còn. Ta hưng, Thượng Thanh tông hưng.”

Hắn cũng rút kiếm ra một nửa, cũng hứng ánh trăng chiếu lộ ra bốn chữ ‘Bích Huyết Đan Tâm’ cho Triệu Hùng Ca xem, “Thiên hạ đại thế mênh mông cuồn cuộn, người thuận theo thì hưng thịnh, kẻ đối nghịch thì bại vong, ngươi ta đều không có năng lực nghịch đại thế thiên hạ, với lại ôm lấy một tia kỳ vọng nhỏ nhoi như vậy không có ý nghĩa gì, nhất định phải mưu đường ra khác. Cứ tử thủ không chịu buông, biết rõ là tử lộ còn muốn tiếp tục cố đi tới mà nói, mọi người cũng chỉ có thể là cùng chết. Có lẽ tàn khốc, nhưng thời điểm nên buông tay, nhất định phải buông tay, có thả xuống mới có thể nhặt lại lần nữa, có bỏ thì mới có được. Hôm nay Thượng Thanh tông đi đến một bước này, không trách được người khác, và cũng phải trả một giá lớn. Ta gửi tiền bối một câu nói, ‘không phá thì không xây lại được’!”

Keng! Trường kiếm trở lại vào bao, dứt khoát kiên quyết giống như tâm ý của hắn.

Triệu Hùng Ca trầm mặc, đã nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, ‘Thượng Thanh tông có vong cũng không sao cả, chỉ cần ta có thể hưng thịnh, tùy thời có thể trùng kiến lại Thượng Thanh tông’.

Đồ Hán cúi đầu, tâm tình hắn cũng nặng nệ như biểu lộ ở trên mặt.

Triệu Hùng Ca chợt bật cười ‘ha ha’ nói: “Khá lắm miệng lưới bén nhọn, ta tới để nói phục ngươi, ngược lại lại thành ngươi nói phục ta. Đông Quách Hạo Nhiên quả nhiên đã thu được đồ đệ tốt, khó trách có thể xông phá qua trùng trùng điệp điệp hiểm trở mà vẫn đứng vững. Được, ta thừa nhận ngươi đã thuyết phục ta.”

Ngưu Hữu Đạo nghe vậy mừng thầm, vội nói: “Không phải là ta đã thuyết phục tiền bối, mà là tiền bối biết rõ đại thế toàn cục.”

“Bớt giả bộ này, ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm.” Triệu Hùng Ca quay người đối diện hắn, nhìn hắn chằm chằm, “Ta là người rất hay dễ xử trí theo cảm tính, không làm được chuyện giữ lý trí tĩnh táo như ngươi, nói khó nghe chút chính là tuyệt tình. Nếu có thể làm được như ngươi vậy, năm đó ta đã không bị trục xuất khỏi Thượng Thanh tông. Sư phụ nuôi ta từ nhỏ đến lớn, đối với ta ân trọng như núi, cho nên ta không làm được chuyện tuyệt tình trơ mắt nhìn người Thượng Thanh tông đi chết. . . Tìm cho bọn hắn một đầu sinh lộ, chỉ cần có thể làm được như thế, ta liền sẽ không ép buộc ngươi nữa!”

Ngưu Hữu Đạo yên lặng một lúc sau, rồi khẽ gật đầu, “Ta thử xem một chút.”

“Ta coi như là ngươi đã đáp ứng.” Triệu Hùng Ca một mực chắc chắn như vậy, không cho hắn giải thích, trực tiếp thay đổi chủ đề, “Ngươi đến đây là tìm Triều Kính gây chuyện?”

Ngưu Hữu Đạo nghe một đằng, trả lời một nẻo, “Bên cạnh ta có người của Ma giáo?”

Triệu Hùng Ca lắc đầu: “Không tính là người của Ma giáo, trước đã từng, về sau đã thoát ly khỏi Ma giáo. Còn có chuyện gì đã xảy ra, thì liên lụy tới tư ẩn* của người khác, ta cũng không tiện nói nhiều cái gì. Có điều có một chút chuyện ta có thể cam đoan với ngươi, là hắn ở bên cạnh Hồng Nương cũng chỉ có một nguyên nhân, đó chính là bảo hộ Hồng Nương, không có ác ý gì với Hồng Nương hết, hết thảy những gì hắn làm, cũng chỉ là vì bảo hộ Hồng Nương, ngươi đại khái có thể yên tâm. Vì tốt cho chính ngươi, cũng là vì tốt cho Hồng Nương, không nên động đến hắn, giữ hắn lại, dưới tình huống cần thiết, người ở sau lưng hắn sẽ ra tay giúp đỡ các ngươi. Lần này Đường Nghi có thể thoát hiểm, là do người ở sau lưng hắn đã xuất thủ. Ta chỉ có thể nói với ngươi những thứ này, về phần làm thế nào, chính ngươi tự cân nhắc, loại chuyện này ta sẽ không tham gia vào.” (*chuyện riêng tư)

Việc này rất thú vị, Ngưu Hữu Đạo suy nghĩ một trận, chợt cười hắc hắc nói: “Xem ra là có người đang một mực ‘hộ hoa’ nha. Có điều có một thứ ta nghĩ mãi không thông, hắn đã có năng lực này, vì sao không đưa Hồng Nương về bên người để dễ bảo hộ hơn?”


Triệu Hùng Ca không tiếp vấn đề gốc rạ này của hắn, “Những gì nên nói đều đã nói rồi, ngươi tốt nhất tự lo lấy thân đi.”

Ngưu Hữu Đạo lại chỉ chỉ Đồ Hán, “Hắn là sao? Là nằm vùng ngươi chôn ở Thượng Thanh tông?”

Triệu Hùng Ca chỉ giải thích một chút đơn giản: “Hắn là thân vệ trước kia của Ninh Vương Thương Kiến Bá, về sau bởi vì ta mà bị tàn tật, lúc chữa thương cho hắn ta phát hiện hắn thích hợp tu luyện, nên đã thu nhận hắn làm đồ đệ. Còn chưa kịp mang về Thượng Thanh tông, thì chuyện của ta liền xảy ra, ta liền giao hắn cho Tô Phá. Người Thượng Thanh tông biết được chuyện đó, hiện tại cũng chỉ có Tô Phá.”

Ngưu Hữu Đạo ‘à’ một tiếng, nhịn không được nhìn Đồ Hán nhiều một chút.

“Nên nói đã nói, không nên nói cũng đã nói, không sai biệt lắm, đi thôi, đừng quên chuyện ngươi đã đáp ứng ta.” Triệu Hùng Ca buông tiếng thở dài đuổi.

Tâm tình của hắn có chút phiền muộn, cũng bởi vì câu nói ‘không phá thì không xây lại được’ kia của Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo chợt vội ho khan một tiếng, chỉ chỉ Ngân nhi đang nằm hôn mê trên mặt đất, “Tiền bối, nữ nhân này ngài cũng mang đi theo đi.”

Triệu Hùng Ca ngạc nhiên: “Ta với nàng không thân cũng chẳng quen, mang nàng ta đi theo làm gì?”

Ngưu Hữu Đạo: “Coi như là lễ gặp mặt tặng cho tiền bối đi.”

Tặng nữ nhân? Triệu Hùng Ca sửng sốt một chút, sắc mặt dần dần trầm xuống, “Tiêu thụ không nổi! Loại chuyện vô sỉ bỉ ổi này, ta khuyên ngươi bớt làm. Ngươi trở về đi!” Cũng phất phất tay với Đồ Hán.

Đồ Hán đứng dậy nói: “Sư phụ, trên người Yêu tu này có hai loại yêu khí.”

Điểm ấy, Ngưu Hữu Đạo đã sớm biết, cũng không để bụng.

“Hai loại yêu khí?” Triệu Hùng Ca nói thầm nhắc lại, đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh Ngân nhi, lần nữa thi pháp điều tra tỉ mỉ, sau khi tra xong, kinh ngạc thốt lên, “Chẳng lẽ là yêu lực trong truyền thuyết?”

Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc, đi tới hỏi: “Yêu lực gì?”

Triệu Hùng Ca nói: “Ta từng đọc qua trong điển tịch ở Ma giáo, truyền thuyết nói thực lực Yêu tu đạt tới cảnh giới nhất định về sau, thì yêu khí ở trong thể nội nó sẽ tiến giai thành yêu lực, có thể làm cho thực lực của Yêu tu tăng tiến lên rất nhiều. Kỳ quái, trong cơ thể nàng lại không có tồn tại bất luận dấu hiệu gì của pháp lực, đã xảy ra chuyện gì?” Ngẩng đầu lên hỏi, “Nữ yêu này đến tột cùng là ai?”


Ngưu Hữu Đạo vỗ tay cái ‘bốp’, cười khổ nói: “Ta cũng không biết, trên đường nhặt được, dây dưa lấy ta mãi không thả, ta cũng đau đầu. Hay là ngươi trực tiếp mang về Yêu Ma lĩnh đi, vừa vặn có thể từ từ đem ra nghiên cứu.”

Triệu Hùng Ca sớm đã phát giác ra được tên này không có ý tốt, còn lâu mới mắc mưu hắn, không thèm để ý, đứng dậy ngoắc con phi cầm kia bay tới, nhảy lên, cả hai cùng biến mất trong bóng đêm mịt mờ.

“Tiền bối. . .  . . .” Ngưu Hữu Đạo quát gọi theo, vô dụng, vừa quay đầu lại, phát hiện Đồ Hán cũng đã bay lượn rời đi.

Hiện trường chỉ còn lại mình hắn, hắn đi vòng quanh Ngân nhi đang trong hôn mê vòng hai vòng, bảo kiếm trong tay cuối cùng cũng từ từ rút ra, mũi kiếm dưới ánh trăng lóe lên hàn quang, tính thừa cơ chém giết, để trừ hậu hoạn.

Nhưng đúng lúc này, Ngân nhi bỗng nhiên mở mắt, nhìn hắn. . .  . . .

Dưới ánh trăng, chung quanh Điệp cốc, đã được số lượng lớn đệ tử Vạn Thú môn cảnh giới, không cho bất luận kẻ nào tới gần.

Bầu không khí tại hiện trường khá bất thường, toàn bộ cao tầng Vạn Thú môn cơ hồ dốc toàn bộ lực lượng, tề tụ lại ở bên ngoài Điệp cốc, từng người thần sắc ngưng trọng, nhìn xem cửa ánh sáng như màn nước đi vào Huyễn Giới kia.

Dựa theo kinh nghiệm những năm trước, lối vào Điệp Mộng Huyễn Giới sẽ phong bế vào buổi chiều hôm nay, thế nhưng lần này lại xảy ra tình huống dị thường, cửa ra vào Huyễn Giới thế mà không bị phong bế, chỉ là bị co lại rất nhiều mà thôi.

Không bao lâu sau, màn sáng như nước gợn sóng du động, mười tên đệ tử Vạn Thú môn mạo hiểm tiến vào điều tra xong, lại quay trở ra.

Một người đi ra trước tới bẩm báo: “Chưởng môn, ra vào bình thường, trong Huyễn Giới cũng rất bình thường, không có bất kỳ gì dị thường.”

Chưởng môn Tây Hải Đường trầm giọng nói: “Ai có thể nói cho ta biết, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì không?”

Không ai có thể đưa ra được đáp án.

Có người nhắc nhở: “Chuyện lần này phát sinh có thể liên quan gì đến La Sát triều hay không?”

Triều Kính lập tức phản bác: “Ngươi có ý gì? La Sát triều không phải chỉ lần này mới có, trước kia cũng đã từng có, vì sao trước kia không thấy tình huống này? Lời vô căn cứ không nên nói lung tung.”

Hắn sao có thể tùy tiện gánh trách nhiệm được, phản bác xong quay đầu lại nói với Tây Hải Đường: “Chưởng môn, ra hiện tượng dị thường này sợ là không tránh khỏi kinh động tới 9 vị Chí Tôn sẽ đến đây a!”

Gương mặt Tây Hải Đường căng cứng, “Phái người ở lại trông chừng, có bất kỳ dị thường gì lập tức báo cáo.”


Bình luận

Truyện đang đọc