ĐẠO QUÂN


Chương 666: Dụng binh như thần


Dịch giả: Luna Wong


Quanh tới quanh lui, hắn cũng chẳng có ý định gì khác, chỉ là muốn cưới Huệ Thanh Bình thôi.


Đã rõ được ý đồ của hắn, 5 vị trưởng lão cũng có chút dở khóc dở cười, chỉ bằng ngươi? Một tên già thô lỗ, miệng lại tiện, còn muốn cưới trưởng lão của Thiên Nữ giáo?


Điều này đối với 5 người mà nói, đơn giản là người si nói mộng.


Mặc dù trong lịch sử Thiên Nữ giáo cũng từng có xuất hiện tình huống đệ tử lấy chồng, thế nhưng đó cũng là ở dưới tình huống ngươi tình ta nguyện, lại được Thiên Nữ giáo cho phép, đệ tử kia trước tiên được cho ra khỏi tông môn, dưới tình huống không làm hỏng môn quy mới lấy chồng, Huệ Thanh Bình thật vất vả mới leo lên đến vị trí trưởng lão, có thể vì một tên già thô lỗ như ngươi mà vứt bỏ tâm huyết cả đời sao? Đây chẳng phải là mơ mộng hão huyền thì là gì?


Năm người cũng chẳng còn tâm tư đi quở trách Ngô Công Lĩnh vô lễ hay làm càn nữa, bây giờ muốn đụng người ta cũng không phải dễ dàng như thế, mà là được một tấc muốn lấn thêm 1 thước rồi, người ta thích là người ta muốn cưới a.


Năm người vốn định ngồi xem trò cười của Thiên Nữ giáo, nhưng vấn đề mấu chốt ở đây là bọn hắn không có cách nào ngồi ngoài được, Ngô Công Lĩnh thế mà lại đề nghị bọn hắn đi hỗ trợ cầu hôn, đi thuyết phục Thiên Nữ giáo với Huệ Thanh Bình, cái này chẳng phải là nói bừa sao?


Thế nhưng đen một cái tên này chính là một tên bựa hâm, bày ra vẻ lười biếng chiến sự, các ngươi muốn chém giết róc thịt gì tùy các ngươi, lão tử đây quyết cưới cho bằng được Huệ Thanh Bình!


Kết quả cũng không biết bị Ngô Công Lĩnh lừa bịp như nào, bên này trái lại bị biến thành bên khuyên bảo, khuyên Ngô Công Lĩnh trước tiên cần chú ý tới sự vụ trên tay trước đi đã, nếu ngay cả chiến sự trước mắt cũng không qua được, còn nói cái gì đến cưới hỏi nữa?


Rốt cuộc cuối cùng cũng khuyên bảo được Ngô Công Lĩnh tiếp tục hành quân.


Trên đường đi, nhân thủ 5 phái bảo hộ Ngô Công Lĩnh phải nói là cẩn thận hết mức.



Không có cách, bởi Huệ Thanh Bình chịu đại sỉ nhục, cả một đời thủ thân như ngọc, nay danh dự lại bị hủy hoại ở trên tay một tên khốn kiếp, sắp sửa trở thành trò cười trong tông môn, trở thành câu chuyện tiếu lâm trong thiên hạ, nuốt không trôi được cục tức này, muốn giết Ngô Công Lĩnh cho hả giận!


Đợi đến khi được biết Ngô Công Lĩnh được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, muốn cưới nàng nữa, Huệ Thanh Bình kém chút tức hộc máu, gặp qua thể loại vô sỉ, những chưa từng thấy qua loại nào vô sỉ đến như vậy, quả thực là cực kỳ vô sỉ!


Sau khi tin tức truyền về đến Thiên Nữ giáo, Thiên Nữ giáo trái lại lại khuyên nàng hãy nhẫn nhịn chút, cái này càng khiến nàng mém chút nữa tức ngất.


Thiên Nữ giáo ra quyết định này cũng tự biết có chút đuối lý, nhưng lo ngại cũng không phải là không có đạo lý, nói tạm thời hãy nhẫn nhịn, đợi sau khi xong việc lại giết cũng không muộn, môn phái đã bỏ ra giá lớn như vậy, hi sinh nhiều người như thế, há có thể để hỏng đại sự!


Sợ Huệ Thanh Bình làm xấu chuyện, bèn mệnh cho Huệ Thanh Bình trở về Thiên Nữ giáo, chuẩn bị thay người khác đến tiếp nhận công việc, nhưng Huệ Thanh Bình nổi giận, cự tuyệt rời đi, nàng phải ở lại chờ tới giây phút tự tay mình đâm chết Ngô Công Lĩnh, thiên đao vạn quả Ngô Công Lĩnh các kiểu để rửa hận.


Thiên Nữ giáo cảm thấy thiếu nợ nàng, có chút không thể làm gì, chỉ có thể liên tục khuyên răn căn dặn nàng đừng nên làm loạn, đồng thời cũng dặn dò các đệ tử khác phải chú ý kỹ nàng một chút.


Hồi sau Huệ Thanh Bình mới biết quyết định của chính mình có bao nhiêu là không ổn thỏa, té ra chuyện nàng chịu nhục toàn quân trên dưới đều biết hết cả, lúc nhìn thấy nàng, ánh mắt từng tên tướng sĩ cực kỳ cổ quái.


Càng làm cho người ta tức nghẹn hơn nữa, chính là biểu hiện của tên Ngô Công Lĩnh, vì công việc nên không thể tránh khỏi chuyện hắn thường xuyên lượn lờ trước mắt nàng, thậm chí khi gặp còn cố ý đưa cái tay đã sờ qua chỗ nào đó lên làm ra vẻ hồi tưởng dư vị cực kỳ, rồi còn nháy mắt đưa tình với Huệ Thanh Bình, thậm chí hô lên hai tiếng “Bình Bình”.


Một lần thấy Huệ Thanh Bình liền hô lên “Bình Bình”, da mặt dày đến mức khiến cho người ta giận sôi, ngay cả đám tướng sĩ trong quân nghe tiếng gọi cũng nhột muốn bịt hai lỗ tai lại, phát hiện da mặt của đại tướng quân thật sự dày đến độ không cách nào hình dung.


Huệ Thanh Bình gần như bị Ngô Công Lĩnh làm cho phát điên, tức đến mức run hết cả người, nhưng lại không thể làm gì.


Ngay cả đệ tử bản phái đều ngăn cản để ý kỹ nàng, bên người Ngô Công Lĩnh lại có một đám tu sĩ bảo hộ cực nghiêm, bằng một mình nàng thì có thể làm gì được đây?



Dù sao cũng không phải là chuyện của môn phái mình, 5 trưởng lão phái khác coi cái này như là đang xem kịch, cũng dở khóc dở cười, sau lưng nghị luận Ngô Công Lĩnh, cái thằng này mẹ nó đúng là tên điên, sợ mình cuối cùng chết quá dễ chịu hay sao hả? Còn nháy mắt đưa tình các kiểu, ngươi lấy ở đâu ra tự tin lớn như vậy cho mình có thể chinh phục được Huệ Thanh Bình rồi?


Một đám người đều ôm tâm tính xem Ngô Công Lĩnh cuối cùng sẽ chết như thế nào, đương nhiên, trước mắt nên bảo vệ vẫn là đến bảo vệ.


Hết cách, tên hâm này mặc dù là đồ khốn kiếp, nhưng gặp quỷ chính là, hắn lại rất được lòng quân.


. . .  . . .


“Cái thứ khốn kiếp!”


Bờ sông, trong quân trướng trung tâm, La Chiếu nhìn chằm chằm địa đồ quan sát một lượt nhanh xong, chợt nện một quyền xuống bàn mắng.


“Đại đô đốc có chuyện gì mà tức giận như vậy?”


Ngoài trướng, có người lên tiếng cười hỏi, La Chiếu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Văn Du dẫn đầu đi vào, đi vào theo phía sau thứ tự là trưởng lão Lăng Tiêu các Tô Nguyên Bạch, trưởng lão Huyết Thần điện Đông Ứng Lai, trưởng lão Liệt Thiên cung Thường Phi.


Thấy là mấy người này, La Chiếu mặt lạnh quay người lại chắp tay chào.


Vẫn là người trước đó lên tiếng Tô Nguyên Bạch cười hỏi: “Ai chọc Đại đô đốc tức giận đến vậy?”


La Chiếu phất tay chỉ về phía địa đồ, “Cái tên Ngô Công Lĩnh kia ý đồ hành quân không đúng, không giống như là muốn quần nhau với đại quân bình định Yến quốc, ta thấy hắn tám chín phần mười là muốn chơi họa thủy đông dẫn*(gắp lửa bỏ tay người), muốn xông đến phòng tuyến của Tống quốc bên này đi.”


Mới đầu thật đúng là tin Ngô Công Lĩnh nói chuyện ma quỷ, để cho Ngô Công Lĩnh giày vò một đoạn thời gian, sau khi đường hành quân bị kéo dài, hắn rốt cục đã phát hiện được không đúng.



Mấy người nghe vậy nhìn nhau, trưởng lão Huyết Thần điện Đông Ứng Lai buông tiếng thở dài, “Đại đô đốc quả không hổ là đại đô đốc, tất cả mọi người đều không thể khám phá ý đồ của Ngô Công Lĩnh, lại bị đại đô đốc khám phá ra.”


Nghe ý trong lời nói, La Chiếu hồ nghi hỏi: “Có ý gì?”


“Đúng như là đại đô đốc sở liệu, Ngô Công Lĩnh quay tới quay lui chính là xông tới Tống quốc chúng ta bên này.” Văn Du cười khổ lên tiếng, đưa tin trong tay cho hắn xem, “Đây là ý của tam đại phái, bảo đại đô đốc phối hợp với Ngô Công Lĩnh tấn công.”


“Phối hợp với Ngô Công Lĩnh?” La Chiếu kinh nghi bất định, nhìn về phía ba vị trưởng lão, thấy ba người gật đầu, lập tức cầm lấy tin xem, xem xong mặt sầm lại, “Tình huống gì đây? Hắn nói là hắn thành công ly gián được triều đình Yến quốc với Nam Châu, loại chuyện hoang đường này các ngươi cũng tin?”


Tô Nguyên Bạch nói: “Đại đô đốc cảm thấy có vấn đề sao?”


La Chiếu rung rung trang giấy trong tay, “Nếu hắn thật sự có khả năng này, nếu hắn thật sự có bản sự tính toán thao túng được triều đình Yến quốc, làm sao có thể bị chèn ép nhiều năm như vậy không thể xuất đầu, Yến quốc lại có ai có thể áp chế được hắn? Tin vào chuyện ma quỷ này, ta thà tin hắn còn ‘zin’ còn hơn!”


Tô Nguyên Bạch bất đắc dĩ nói: “Coi như đại đô đốc phán đoán không sai đi, thế nhưng có mấy điểm không thể không thừa nhận là, Ngô Công Lĩnh cấp tốc triệt binh đích thật đã khiến cho Yến Đình có tâm lý bình loạn đã định, Ngô Công Lĩnh cấp tốc bại lui cũng đích thật đã thúc đẩy Thương Triều Tông bị bắt, cũng quả thật đã ly gián thành công triều đình Yến quốc với Nam Châu, cái này là không thể phủ nhận a?”


“. . .  . . .” La Chiếu câm nín, việc này đích thật là không có cách nào nói cho rõ lí lẽ, hỏi lại: “Vậy chẳng lẽ thật muốn chiếu theo câu chuyện hoang đường của hắn mà làm hay sao?”


Tô Nguyên Bạch: “Việc đã đến nước này, còn có thể làm sao?”


La Chiếu hỏi lại: “Ba vị trưởng lão có biết hậu quả nếu làm như vậy không?”


Ba người nhìn nhau, trưởng lão Liệt Thiên cung Thường Phi nói: “Nếu đại đô đốc có cao kiến gì, chúng ta nhất định sẽ chuyển đạt lên trên, sẽ không khiến đại đô đốc sai lầm quân vụ.”


La Chiếu lại phất tay chỉ hướng địa đồ, “Tống Hàn tuy nói là muốn liên thủ công Yến, nhưng khi chiến hỏa bắt đầu nổi lên ở biên cảnh Tống quốc trước, Tống quốc ta không thể không dẫn đầu tấn công, khi ấy chư vị nói coi Hàn quốc sẽ như thế nào? Tranh chấp nhiều năm nay, há có thể không biết bụng dạ của Hàn quốc như nào, bọn hắn tất nhiên sẽ ngồi nhìn trước, xem chúng ta tiêu hao một xong một hồi, hoặc là nói chờ chúng ta giảm bớt áp lực cho phía Bắc đã bọn hắn mới có thể tấn công. Một khi thực lực chúng ta bị tiêu hao quá lớn, đằng sau đó coi như chiếm được Yến quốc, vấn đề thương thảo chia cắt khi ấy Tống quốc ta tất nhiên sẽ phải chịu thiệt thòi liền!”


Ngón tay gõ gõ lên địa đồ, “Hàn quốc tất nhiên cũng sẽ ôm ý đồ này! Muốn đánh, cũng là để Hàn quốc ra tay trước, hoặc là tất cả đồng thời cùng nhau động thủ rồi dựa vào bản sự mà chia, chứ sao có thể để Tống quốc ta phải nhận áp lực trước tiên được?”



Tô Nguyên Bạch cười khổ, “Việc đã đến nước này, Ngô Công Lĩnh đã chạy về phía chúng ta bên này, giờ lại bảo hắn phải quay một vòng đi tới Hàn quốc, cái này tựa hồ rất không có khả năng a.”


La Chiếu: “Bên kia có người của chúng ta, có thể thử dùng người bức Ngô Công Lĩnh thay đổi lộ trình, đi sang hướng Hàn quốc được không?”


Tô Nguyên Bạch thở dài: “Lương thảo trên tay Ngô Công Lĩnh không đủ, bây giờ cũng không có cách nào lại đưa lượng tài nguyên lớn vào cho hắn giải quyết, biện pháp này không có khả năng làm được.”


La Chiếu: “Không làm được cũng phải cố gắng nghĩ biện pháp cho được, nhân mã gây họa trong cảnh nội Yến, cũng không phải tại Tống quốc ta, ta mặc kệ hắn cướp bóc đốt giết hay là dùng biện pháp gì thu gom lương thảo, tóm lại nhất định phải tận lực giảm bớt tổn thất cho Tống quốc ta.”


Tô Nguyên Bạch lại là thở dài, “Đại đô đốc có khả năng không biết rõ tên Ngô Công Lĩnh kia như nào, chuyện hắn quyết định ngay cả huynh trưởng hắn cũng không ngăn được, người ngay cả huynh trưởng mình cũng có thể xử lý, sợ là không có cách nào làm cho hắn thay đổi chủ ý.”


Mặt La Chiếu lộ ra ngoan lệ, “Hắn bất quá chỉ là một quân cờ, há có thể cho phép hắn làm chủ! Người của chúng ta ở bên cạnh hắn, có thể tìm kiếm người nào bên cạnh có thể thay thế hắn, sau đó âm thầm câu thông. Nếu Ngô Công Lĩnh không nghe khuyên bảo, vậy thì im lặng xử lý luôn, rồi đỡ cho người về phe ta lên tiếp nhận đại quân. Đằng sau trên đường đi ngược lại, phản quân Thương Châu tất nhiên sẽ phải gặp nhân mã Yến quốc ngăn cản, lại có thể tiến hành giả bại đi vòng sang Hàn quốc, có thể khiến phía Hàn quốc bên kia không thể nói lời nào.”


Huyết Thần điện Đông Ứng Lai lắc đầu nói: “Đại đô đốc. . . Cái này sợ là không được, nói thật, Ngô Công Lĩnh nhiều lần kiệt ngạo bất tuân, chúng ta không phải là chưa từng có cân nhắc việc thay người. Nhưng sau khi cẩn thận cân nhắc thì phát hiện, nhân mã Thương Châu lâm vào tình cảnh như vậy còn có thể đi theo từ đầu đến cuối, đều toàn bằng uy tín và kĩ năng thao túng quân tâm của Ngô Công Lĩnh, nếu không không nhìn thấy tiền đồ còn bị giày vò như vậy, nhân mã đã sớm chạy, sớm giải tản cả rồi.”


Tô Nguyên Bạch cũng gật đầu: “Tại Thương Châu, lúc Ngô Công Sơn còn sống tuy có uy vọng, lại trường kỳ cầm giữ binh quyền xây dựng quyền uy, nhưng luận đến uy tín chân chính, luận đến mức độ thân cận với các tướng sĩ trong quân, thì chỉ sợ Ngô Công Sơn còn không bằng đệ đệ Ngô Công Lĩnh của mình, đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi Ngô Công Lĩnh xử lý huynh trưởng hắn lại có thể cấp tốc mua chuộc quân tâm đứng về phía mình. Hắn bây giờ bị chúng ta khống chế, muốn giết hắn không khó, thế nhưng hậu quả khi giết hắn sẽ không được tốt lắm, trước nghịch cảnh như vậy, phản quân Thương Châu ngoại trừ Ngô Công Lĩnh ra sợ là không còn ai hội tụ được lòng người, trên đường hành quân tám chín phần mười sẽ bỏ chạy hết.”


Đông Lai Ứng lại nói: “Ngô Công Lĩnh còn làm một chuyện, cho mỗi tên quân sĩ trên người cất giữ ba ngày lương khô, tướng sĩ nguyện đi theo có thể cùng hắn liều cái tiền đồ, cam đoan sau khi thành công cùng chia sẽ phú quý tuyệt không bạc đãi, còn người nào không muốn theo có thể tự động rời đi, tuyệt đối không miễn cưỡng cũng tuyệt đối không ngăn trở, nói cái gì huynh đệ một trận, có gặp nhau cũng có lúc chia tay, mà khẩu phần lương thực ba ngày kia chính dự phòng tối thiểu cho người rời đi tìm đường sống, khiến cho không ít tướng sĩ cảm động đến rơi nước mắt. Bây giờ thật muốn giết hắn, người người đều có khẩu phần lương thực trên thân, chạy trốn lên sợ là một chút cố kỵ cũng đều không có, mấy chục vạn người muốn chạy trốn rất khó lòng phòng bị, giả đi tiểu liền có thể trốn đi, làm sao cản?”


La Chiếu hận đến nghiến răng, “Áo mão đường hoàng* quá nhỉ (*~ quan tốt) ! Một kẻ ngay cả huynh đệ ruột thịt của mình cũng còn giết, lại có mặt mũi nói ra được câu huynh đệ gặp nhau một trận cũng có lúc chia tay, loại chuyện hoang đường này cũng có người tin?”


Thường Phi thở dài: “Mấu chốt hắn nói huynh hắn không phải do hắn giết, phản quân Thương Châu liền tin chuyện hoang đường của hắn, hắn chính là người có thể làm được loại chuyện hoang đường không có đạo lý như thế. Chẳng lẽ bây giờ lại giết Ngô Công Lĩnh xong lai tịch thu lại ba ngày lương thực Ngô Công Lĩnh đã phát? Ngô Công Lĩnh vừa chết, người kế nhiệm lại đoạt lại khẩu phần lương thực, sợ là có muốn không cho người ta suy nghĩ nhiều cũng khó, quân tâm còn ổn định được sao?”


Ngay cả đường sau này cũng bị chặn rồi? La Chiếu đầy mặt cau có cắn răng nói: “Tên khốn kiếp này thật đúng là ‘dụng binh như thần’ nhể, La mỗ hôm nay xem như được mở mang kiến thức!”


Cái hắn gọi là  ‘dụng binh như thần’  này cũng không phải là chỉ sa việc điều binh khiển tướng giỏi trên chiến trường, mà là chỉ phương diện khác.



Bình luận

Truyện đang đọc