ĐẠO QUÂN

Chương 357: Tối nay khó ngủ

Edit: Luna Huang

Tô Chiếu thi pháp kiểm tra trong bụng Viên Cương một chút, cũng không phát hiện Khổ Thần Đan trong đó, tựa hồ thật sự đã bị luyện hóa, lập tức xù lông lên, lướt đến, một tay nắm chặt cổ Tần Miên, trực tiếp đè Tần Miên vào vách tường, rõ ràng đã động sát tâm.

Nàng biết quá rõ Khổ Thần Đan là thứ gì, một khi độc tính phát tác, mùi vị thống khổ kia căn bản là không người nào có thể chống đỡ được.

Mặc dù có giải dược, thế nhưng cái gọi là giải dược kia mỗi lần chỉ có thể làm dịu được ba tháng, căn bản không có giải dược có thể triệt để trừ tận gốc, một khi ăn vào, liền mang ý nghĩa vĩnh viễn không có cách nào thoát khỏi sự khống chế của Khổ Thần Đan.

Nàng không nghĩ tới, nam nhân vừa mới cùng nàng có cá nước thân mật, khiến nàng động chân tình, thổ lộ tình cảm, liền lập tức gặp phải độc thủ của Tần Miên!

Làm sao đều không có nghĩ đến, Tần Miên thế mà lại cho Viên Cương ăn thứ đồ vật độc ác này!

Trước kia, lúc nàng đem thứ này đút cho người khác ăn, cũng không có cảm thấy có cảm giác gì, lần này thì thật là lo lắng, nàng biết tương lai Viên Cương sẽ tiếp nhận nỗi thống khổ như thế nào, đến lúc đó để nàng làm sao giải thích với Viên Cương đây?

“Nói cho ta biết, đây không phải là sự thật!” Tô Chiếu nghiêm nghị chất vấn, vẫn còn ôm một tia hi vọng.

Tần Miên bị bóp lấy cổ, nghẹn thở đỏ mặt, chỉ chỉ cái tay nàng đang bóp cổ mình, biểu thị nàng bóp như thế ta không có cách nào nói chuyện!

Tô Chiếu buông tay ra, một mặt đầy sát cơ!

“Khụ khụ!” Tần Miên hơi ho khan mấy tiếng, nàng trước đó cũng như vậy, cũng ôm lấy một tia hi vọng, hi vọng Tô Chiếu có thể từ bỏ, kết quả Tô Chiếu vì Viên Cương, thế mà lại động thủ với nàng, nàng minh bạch, vị đông gia này thật sự là thích nam nhân đó. Hơi có vẻ thất vọng, nói: “Đông gia, ngươi tự hỏi lấy lòng mình, mấy năm nay ta đối với ngươi như thế nào? Vô luận là tư lịch hay là tư cách, vị trí hương chủ ở bên này đều phải là của ta, phía trên cũng có ý nói thuộc về ta, là Bạch tiên sinh hi vọng ta tặng nó lại cho ngươi, ta không nói hai lời đáp ứng ngay, cũng luôn một mực tuân theo Bạch tiên sinh phân phó, tận tâm tận lực chiếu cố ngươi, chúng ta cộng sự cùng nhau nhiều năm qua như vậy, ngươi lại vì một người ngoài mà động thủ với ta sao?”

Tô Chiếu mím chặt môi, không thể không thừa nhận, những năm này Tần Miên chiếu cố nàng quả thực là không có gì để mà nói, nhưng có một số việc, là không thể làm giống như vậy được, nàng hỏi lại: “Không phải ta đã nói cho ngươi là, chuyện không nên nhúng tay thì đừng có can thiệp vào rồi? Mặc kệ vị trí hương chủ này vốn nên thuộc về ai, quan hệ cấp trên cấp dưới ở trong tổ chức ngươi còn để vào mắt hay không? Ta đã ra lệnh nghiêm cấm ngươi làm, ngươi lại dám kháng mệnh ta?”


Tần Miên tranh luận kịch liệt: “Ta cũng là vì tốt cho ngươi, nếu như ngươi xảy ra chuyện, ta không có cách nào ngươi bàn giao cho Bạch tiên sinh!”

Tô Chiếu: “Nếu như ngươi có gì bất mãn với ta, có thể khiếu nại lên phía trên, ai bảo ngươi tự tiện sử dụng Khổ Thần Đan vậy? Ngươi chẳng lẽ không biết, thứ này không thể dùng lung tung sao? Chẳng lẽ ngươi không biết, bất luận kẻ nào, trước khi muốn sử dụng thứ này nhất định phải được cấp trên đồng ý đã hay sao? Ta đã đồng ý chưa? Ai bảo ngươi tự tiện làm chủ hả?”

“Khiếu nại lên trên? Hương chủ, ngươi có biết ngươi đã làm cái gì hay không? Hắn đã phá vỡ quan hệ giữa ngươi với Tây Viện đại vương, ngươi biết rõ mà còn cố phạm phải, làm hỏng chuyện của phía trên, ngươi cảm thấy phía trên sẽ bỏ qua cho hắn, hay là bỏ qua ngươi đây?” Tần Miên đi lui đi tới, đặt câu hỏi chỉ điểm cho đôi nam nữ này.

Sắc mặt Tô Chiếu nhìn rất khó coi, trầm mặc một hồi, vẫn cắn răng hỏi: “Ngươi rốt cuộc có cho hắn dùng thuốc rồi hay chưa?”

Tần Miên đau lòng nhức óc nói: “Hương chủ, ta đây là vì muốn cứu vãn ngươi a! Việc này mà bù đắp trễ mà nói, ai cũng không bảo vệ được ngươi! Ngươi suy nghĩ lại cho kỹ coi, sau lưng của hắn là Hô Diên gia, nghe nói Thượng tướng quân Hô Diên Vô Hận cực kỳ thưởng thức hắn, vẫn luôn muốn lôi kéo hắn vào Kiêu Kỵ quân, cho hắn dùng thuốc kia, sau đó giải thích với bên trên, là vì muốn xếp người vào bên cạnh Hô Diên Vô Hận. Có lý do này, lại có Bạch tiên sinh ra mặt nói giúp, ngươi sẽ không có việc gì!”

“Hương chủ, ngươi suy nghĩ lại thử xem, nếu hắn thật sự thích ngươi, sẽ không cần để ý đến cái này, chẳng lẽ ngươi lại sẽ để cho hắn bị tra tấn trường kỳ nữa hay sao? Chúng ta còn có thể thiếu giải dược cho hắn hay sao? Chỉ cần hắn nguyện ý, thật tâm thật tình đối với ngươi, có uống thuốc này hay không cũng không có gì khác biệt, ngươi vẫn có thể cùng hắn sinh hoạt bình thường! Hương chủ, ta đây cũng là đang thành toàn giúp các ngươi, nếu như ngươi thực tâm ưa thích hắn, chỉ cần có thể bàn giao được cho phía trên, về sau cũng không cần tiếp tục lo lắng hãi hùng, ngươi liền có thể ở cùng hắn thật sự.”

Nghe nói có thể ở cùng thật sự, Tô Chiếu răng ngà cắn môi.

“Hương chủ, ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, ngươi lo lắng sau khi hắn tỉnh lại, không thể tiếp nhận được hiện thực này, sẽ có lời oán giận với ngươi phải không? Ngươi yên tâm, hắn vừa mới đi ra khỏi phòng ngươi, liền đã rơi vào tay ta, sau khi hắn minh bạch việc này không phải là chủ ý của ngươi. Sẽ không có việc gì. Về việc này, ngươi cứ xem như là không biết gì hết đi, chỉ cần không để cho người ngoài biết được mối quan hệ giữa các ngươi, ngươi muốn làm sao lui tới với hắn đều được, những mặt khác cứ để ta an bài, ác nhân để ta làm cho, ta nhất định sẽ an bài thỏa đáng giúp ngươi, cho ngươi được như ý nguyện, còn sẽ không để xảy ra việc gì. Ta đã đáp ứng Bạch tiên sinh, nên nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt, tuyệt đối sẽ không làm loạn, nếu không Bạch tiên sinh cũng sẽ không bỏ qua cho ta. . .  . . .”

Toàn bộ Tề kinh đã được bao phủ trong màn đêm, trên thảo nguyên, có năm người cưỡi ngựa, một đường chạy thẳng về phía Tây, đuổi theo mặt trời đang dần hạ xuống, chân trời là một mảnh đỏ rực, bao la, xinh đẹp!

Hí hí hí hi …. hi! Một tiếng ngựa rên rỉ, khói bụi quay cuồng, tuấn mã mất vó, ngã lộn xuống đất, Ngưu Hữu Đạo phi thân bay lên khỏi lưng ngựa.

Bốn người cưỡi ngựa còn lại cũng lần lượt siết dây cương ngừng tọa kỵ lại.

Ngưu Hữu Đạo hạ xuống mặt đất, chống kiếm ở trước người, quay đầu lại nhìn về phía Tề kinh, nhìn chăm chú thật lâu.


Khói bụi bắn lên khi tuấn mã ngã lật theo gió bay đi, y phục trên người Ngưu Hữu Đạo bay phần phật, đứng thẳng tắp trong gió, dưới ánh trời chiều, cái bóng kéo ra thật dài trên mặt đất, trong ánh mắt nhìn về phía kinh thành, có mấy phần ngưng trọng.

Tọa kỵ mất vó, không phải là dấu hiệu tốt lành gì, khiến cho cõi lòng hắn không hiểu sao có chút không yên, cả người cứ rần rật, đứng lặng ngó về phía kinh thành.

Bốn người cưỡi ngựa vọt qua vòng trở lại, Quản Phương Nghi phong trần mệt mỏi lập tức nhảy xuống, nói: “Không được nữa rồi, tọa kỵ chịu hết nổi rồi, nhất định phải dừng lại cho bọn nó nghỉ ngơi một chút!”

Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại, nhìn về phía con ngựa đang còn giãy dụa đứng dậy, chân cẳng rõ ràng có chút nhũn ra, lại nhìn lại những con ngựa khác, đều là đang đứng thở dốc kịch liệt, đoạn đường này chạy quá lâu, ở giữa đường lại không gặp được bất kỳ khu vực dân chăn nuôi nào, không có ngựa để đổi, thể lực đích thật là chịu không nổi, nếu tiếp tục chạy nữa, chỉ sợ toàn bộ đều muốn ngã lăn quay!

“Nghỉ ngơi một chút vậy!” Ngưu Hữu Đạo chỉ cái một cái dốc núi nằm khuất gió . . .  . . .

Viên Cương tỉnh lại trong cơn đau đớn kịch liệt.

Khi tỉnh lại, phát hiện chính mình đang nằm ở trên mặt đất lạnh như băng, chưa kịp nhận ra thứ gì khác, vừa thanh tỉnh cái lập tức bị cơn đau đớn như xé da cắt thịt kia nuốt mất.

Cái cảm giác đau nhức không cách nào hình dung kia, phảng phất như đang còn chịu đựng thiên đao vạn quả tra tấn, phảng phất như bị đặt ở trong chảo dầu sôi sùng sục, phảng phất như trong cơ thể có vô số con côn trùng đang còn cắn xé, phảng phất như ngay cả linh hồn đều đang bị lửa đốt dày vò.

Sắc mặt Viên Cương biến đổi liên hồi, nằm trên mặt đất cuồn tròn, hai tay ôm lấy đầu, thỉnh thoảng đấm mạnh xuống nền đất, hoặc đánh vào đầu của mình, phát ra tiếng kêu rên thống khổ.

Rất nhanh, quần áo trên người cũng bị chính hắn kéo rách, trước mắt có thể nhìn thấy được một người, chính là Tần Miên, Tần Miên từ ở trên cao nhìn xuống hắn.

Bởi vì đau đớn, hình ảnh Tần Miên trong mắt hắn đồng thời có năm sáu bóng người.

Hắn đưa tay khẽ vồ lấy hai lần, ngã xuống, lại lảo đảo bò lên, vung quyền đánh tới.


Hắn đã thành cái dạng này, tay chân đã nhũn ra như vậy, sao có thể đánh người ta được nữa, Tần Miên dễ dàng tránh đi, trơ mắt nhìn xem Viên Cương lảo đảo ngã xuống đất quay cuồng.

Thấy hắn thế mà không có tru lên thống khổ, còn có thể phản kích, Tần Miên cũng nhịn không được mở miệng chậc chậc, “Hảo một đầu hán tử, thật cứ như làm từ tinh cương sắt thép vậy, được lắm, ta ngược lại muốn xem coi, ngươi có thể chống cự tới bao lâu mới có thể cầu xin tha thứ!”

Nhưng ở bên ngoài có người không chịu được nữa, thùng thùng! Có người nghe được động tĩnh trong phòng, dùng sức đập lên cửa hai lần.

Tần Miên quay đầu lại nhìn, không để ý tới.

Thùng thùng! Cửa lại bị gõ kịch liệt mấy cái.

Tần Miên có chút bất đắc dĩ, lại dông dài sợ vị bên ngoài kia muốn chạy vào luôn quá, đành phải tiến lên đạp một cước, dẫm Viên Cương nằm im, lấy ra một viên dược hoàn màu đen, bỏ vào trong miệng Viên Cương. . . . . .

Viên Cương cũng không biết bản thân làm thế nào tỉnh táo lại nữa, sau khi tỉnh lại, phát hiện toàn thân mình đều là mồ hôi nhễ nhại, cứ như lọt vào trong hố nước vậy, thân thể cũng có chút suy yếu, quần áo trên người đã bị kéo rách bươm.

Gần trước mắt có cái váy nữ nhân, ngước con mắt lên nhìn lại, lại vẫn là Tần Miên từ trên cao nhìn xuống chính mình.

Viên Cương dùng sức chống đỡ ngồi dậy, mùi vị đau đớn trước đó, bây giờ suy nghĩ một chút, y nguyên vẫn khiến hắn rùng mình, hắn đã ý thức được, bản thân có khả năng đã bị dính phải cái gì rồi.

Tần Miên ngồi xổm xuống trước mặt hắn, lạnh lùng nói: “Lá gan của ngươi không nhỏ a, ngay cả tiện nghi của đông gia chúng ta mà cũng dám chiếm, đông gia hồ đồ, ta còn chưa có hồ đồ! Bạch Vân gian có thể đặt chân vững vàng tại Tề kinh, chính là dựa vào danh tiếng của Tây Viện đại vương, mặc kệ đông gia và Tây Viện đại vương có cái gì hay không, việc này nếu mà bị truyền ra ngoài, để Tây Viện đại vương làm sao chịu nổi? Ngươi chiếm tiện nghi thì sướng rồi, còn với đông gia chúng ta mà nói, đó là chuyện mất mạng, còn đối với chúng ta mà nói, đó là tai hoạ ngập đầu, ngươi đã làm chuyện tốt rồi, ngươi nói coi, ngươi nên bàn giao như thế nào đây?”

Viên Cương trầm mặc, một màn mây mưa kiều diễm cùng với Tô Chiếu lại xuất hiện ở trong đầu, việc này hoàn toàn chính xác khiến hắn rất áy náy. . .  . . .

Cuối cùng, bên này vẫn là thả Viên Cương rời đi.

Tận mắt thấy thân ảnh Viên Cương biến mất ở cửa sau rồi, Tô Chiếu mới từ trong góc tối kia bước ra, trong đôi mắt sáng tràn đầy vẻ tự trách.

Tần Miên từ từ đi tới bên người nàng, chậm rãi nói: “Cũng không quá khó nói chuyện, coi như là còn có chút là nam nhân, hắn nói, hắn sẽ chịu trách nhiệm với ngươi! Hừ, cũng không biết ước lượng được cân lượng của mình, lại còn dám nói, muốn dẫn ngươi rời đi! Ta không có đồng ý, bảo hắn có năng lực đó đi đã, rồi hãy nói câu này, nếu không chính là đánh rắm!”

Tô Chiếu cười, khóc, từng giọt nước mắt thật to lăn xuống trên khuôn mặt nàng. . .  . . .


Tối nay, Tô Chiếu nhất định là khó ngủ rồi.

Chân trần, quỳ gối, tựa ở bên cạnh giường, đầu ngón tay chơi đùa với Nguyệt Điệp, một mực đang tại thất thần.

Rất nhanh, hừng đông tới, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Tần Miên tiến đến, bước nhanh đi vào, nhỏ giọng cấp báo: “Đông gia, Bạch tiên sinh tới, đang rất tức giận!”

Tô Chiếu giật mình, vội vàng bò dậy, có chút hoảng loạn nói: “Không phải ngươi truyền tin tức còn chưa tới mấy canh giờ sao? Làm sao nhanh như vậy đã đến rồi?”

Tần Miên cũng khẩn trương nói: “Ta cũng không biết.”

Nơi này vội vàng mặc quần áo vào, hai người bước nhanh đi ra, lần nữa đi tới phòng tối trước đó giam giữ Viên Cương.

Dưới ánh đèn lờ mờ, một bóng người được bao phủ trong đấu bồng đen đưa lưng về phía này.

Hai người tiến đến, Tô Chiếu bước tới hành lễ, “Đại bá!”

Bóng người đưa lưng về phía này chậm rãi nói: “Làm sao lại quên rồi, đã nói bao nhiêu lần, về sau đừng có gọi là đại bá nữa!”

Tô Chiếu vội vàng sửa lời: “Sư phụ!”

Bóng người đưa lưng về phía này đột nhiên quay người, phất tay chính là một cái cái tát.

Bốp! Tô Chiếu bị đánh ngã xuống đất, tay bụm gò má, khóe miệng có máu tươi chảy ra.

Tần Miên bước tới trước đỡ, kết quả bị người che ở trong áo choàng đưa tay chỉ một cái, động tác lập tức cứng đờ, nơm nớp lo sợ bước lui lại.

Người kia lại chỉ về phía Tô Chiếu đang ngã ngồi trên mặt đất, nổi giận mắng: “Ngươi có còn coi ta là sư phụ của ngươi sao? Cái thứ không biết xấu hổ, thế mà tại thanh lâu bồi nam nhân ngủ, uổng cho ngươi làm được, ngươi thật sự coi đây thành thanh lâu cho ngươi tiếp khách rồi? Mặt mũi lịch đại tổ tiên Bạch gia ta đã bị ngươi làm mất sạch, thứ vô sỉ, thấp hèn. . . . . .”


Bình luận

Truyện đang đọc