LONG VƯƠNG TRỞ LẠI



Đường Sở Sở ra khỏi phòng, thấy Ngụy Tri đã đi rồi, lúc này mới thở phào một hơi.

“Con nhóc chết tiệt này.”
Cô vừa đi ra, Hà Diễm Mai lập tức chửi ầm lên, dạy dỗ: “Theo Giang Thần có gì tốt? Cậu Ngụy là người của gia tộc lớn, gia tài hơn trăm tỷ, Ngụy Quang chỉ có một đứa con trai là cậu ta, cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ kế thừa…”
“Mẹ, con có việc, đi trước đây.”
Đường Sở Sở vội vàng chạy ra khỏi cửa.

Sau khi cô đi, cô đã gọi điện thoại cho Giang Thần: “Chồng, em đến Dược Phẩm Trường Sinh tìm Lâm Y lấy mấy đơn hàng để cho Vĩnh Thái phục hồi sản xuất trước.”
“Ừm.”
Giang Thần gật đầu.

Đường Sở Sở đi làm việc, Giang Thần cũng ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi phòng, lập tức đi về phía cửa.

Hà Diễm Mai đang ngồi trong phòng khách lập tức gọi anh lại: “Đứng lại.”
“Mẹ~”
Giang Thần ngại ngùng đi qua.

Hà Diễm Mai lấy một cái thẻ ra, đặt trên bàn, lạnh lùng nói: “Trong thẻ có năm mươi vạn, đây là một chút tiền riêng tôi để dành, bây giờ cho cậu, cậu ly hôn với Sở Sở, cậu không xứng với Sở Sở, đừng làm lỡ nó.”
“Mẹ, mẹ có tiền riêng?” Đường Tùng mở to mắt: “Lúc trước mua bảo hiểm, không phải nói không có một xu nào sao?”
Hà Diễm Mai xụ mặt, nói: “Sao, không thể cất chút tiền riêng à? Không có tiền riêng, cả nhà lớn bé chúng ta ăn gì?”
Đường Tùng lập tức ngậm miệng.

Cậu ta nghịch chìa khóa xe Ferrari trong tay, lại nhìn Giang Thần, nói: “Giang Thần, tôi thừa nhận anh thật sự làm việc nhà rất tốt.

Nhưng, anh phải biết rằng, anh không xứng với chị tôi, anh có thể mua cho tôi một chiếc xe mấy trăm vạn không? Anh không thể, nhưng cậu Ngụy có thể.”
Giang Thần dở khóc dở cười.

Anh cảm thấy mình phải ngả bài thôi.

Chứ không ở trong cái nhà này, anh sẽ không có một chút địa vị gì cả.

“Mẹ, thật ra con có tiền.” Giang Thần bất đắc dĩ nói: “Thật ra, Đế Vương Cư chính là của con.”

“Ha~” Đường Tùng lập tức bật cười: “Giang Thần, anh biết chém gió thật đấy.

Sao anh không nói thành phố mới Thời Đại Khoa cũng là của anh luôn đi.”
“Nói đúng rồi, thật sự đấy.” Giang Thần gật đầu.

Đường Tùng chửi ầm lên: “Mẹ nó, nói anh mập, anh còn thật sự hốc thêm.

Anh cũng biết chém gió quá đấy, còn thành phố mới Thời Đại Khoa, anh biết đó là khái niệm gì không? Một tên nghèo mạt như anh, cả đời này cũng không hiểu nổi.”
“Thật sự là của tôi, tôi gọi một cú, đã sắp xếp Hà Tâm vào làm trong thành phố mới Thời Đại Khoa rồi.”
Vẻ mặt Hà Diễm Mai chứa sự chán ghét.

Giang Thần này, mấy cái khác đều tốt, chỉ là quá nghèo, còn thích chém gió.

Công việc của Hà Tâm, bà ta đã sớm biết rồi, là bởi vì trên đường đi ứng tuyển thì gặp được chủ tịch Bạch Tố của tập đoàn Thời Đại Khoa, được nhìn trúng.

“Giang Thần, cậu phải rời khỏi Sở Sở.” Hà Diễm Mai trách mắng: “Sở Sở ở bên cậu, căn bản sẽ không hạnh phúc.”
Nói thật thì không có ai tin.

Giang Thần cũng cạn lời.

Anh đứng dậy, nói: “Con sao cũng được, chỉ cần Sở Sở đồng ý ly hôn, vậy thì con sẽ ly hôn.”
Anh đứng dậy ra khỏi cửa.

Sở Sở không có ở đây, anh ở nhà cũng không có ý nghĩa gì.

Hơn nữa, anh đã dặn dò Bạch Tố chuẩn bị sính lễ rồi, sính lễ sẽ được gửi đến nhanh thôi, đến lúc đó nhà họ Đường sẽ tin thân phận của anh.

“Mẹ, mẹ xem cái thằng đó, càng ngày càng coi trời bằng vung.

Chị Sở Sở cũng thật là, không phải là Giang Thần chỉ chữa khỏi vết thương trên người chị ấy thôi sao? Có cần phải chân thành với thằng đó không, cho chút tiền là được rồi mà."
Đường Tùng tức giận chửi ầm.

Nhà họ Ngụy là một gia tộc có hành vi khiêm tốn, nhưng thực lực lại không hề khiêm tốn.

Quà mấy trăm vạn, xe sang mấy trăm vạn, biệt thự hơn trăm triệu, nói tặng là tặng.


Có người anh rể như thế, cậu ta ra ngoài cũng có thể ưỡn ngực mà đi.

Nói không chừng, đợi sau khi Đường Sở Sở và Ngụy Tri kết hôn, cậu ta cũng có thể có được một căn biệt thự.

Càng nghĩ, cậu ta càng kích động.

“Mẹ, nhất định phải khiến cho Giang Thần ly hôn với chị Sở Sở.”
Hà Diễm Mai gật đầu nói: “Ly hôn, chắc chắn phải ly hôn.”
Cả nhà đều đang bàn bạc làm thế nào để khiến cho Đường Sở Sở ly hôn với Giang Thần.

Còn Giang Thần, thì lại đến phòng khám phàm nhân tìm Tiểu Hắc nói chuyện.

Người quen của anh ở Giang Trung không nhiều, một người là Đường Sở Sở, còn một người nữa là Tiểu Hắc mà thôi.

Mà có thể thành thật nói chuyện với nhau, cũng chỉ có Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc mở phòng khám.

Nhưng mở phòng khám trên đường Cửu Long, chính là đâm đầu vào chỗ chết.

Người Giang Trung đi khám bệnh, đều đến phố Y.

Còn những người ở vùng khác đến Giang Trung khám bệnh, đều sẽ đến phố Y nổi tiếng, sẽ không đến một phòng khám nhỏ bình thường.

Cửa phòng khám phàm nhân nửa đóng nửa mở.

Giang Thần còn chưa vào phòng, đã nghe thấy có giọng nói của con gái.

“Đù, chuyện gì vậy?”
Biểu cảm trên mặt anh lập tức trở nên phấn khích, cũng không vội vàng vào phòng, mà đứng ở cửa nghe.

Trong phòng khám.


Tiểu Hắc đang ngồi trên ghế, đối diện anh ta có một cô gái.

Tuổi tác của cô gái khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, có trang điểm, mặc một chiếc váy xinh đẹp, trông cũng có chút xinh.

“Tiểu Hắc đúng không? Tôi nghĩ chúng ta không hợp, anh không có xe, không có nhà, không có tiền tiết kiệm, chỉ mở một cái phòng khám rách, còn không có khách khứa gì.

Yêu cầu của tôi đối với bạn trai rất cao, ít nhất phải có một căn nhà ở nội thành, một chiếc xe năm mươi vạn trở lên, còn phải có trăm vạn tiền tiết kiệm.”
Cô gái cầm túi xách trên bàn lên, vừa ngồi, vừa nhìn Tiểu Hắc một cách khinh thường, tựa như nhìn một khúc gỗ.

“Nghèo mạt, không có tiền, còn xem mắt cái gì.”
Để lại một câu, cô ta lắc mông, xoay người rời đi.

“Tôi…”
Tiểu Hắc muốn mở miệng giữ lại, nhưng lời đến bên miệng, lại không biết mở lời thế nào.

“Haizz.”
Anh ta đành phải thở dài một hơi.

Sau khi cô gái đó đi, Giang Thần mới cười cười đi vào, anh sắp cười muốn xoắn ruột rồi.

Anh dùng tay đập bàn, chỉ thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.

“Tiểu Hắc, không phải chứ! Anh vậy mà đi xem mắt, có xem mắt cũng phải lựa một nơi lãng mạn chứ, thế mà lại ở phòng khám phàm nhân, cười chết tôi rồi.”
Tiểu Hắc xấu hổ.

“Anh, anh Giang, anh đến lúc nào vậy?”
“Đến được một lúc rồi, tôi nghe thấy hết rồi, ha ha, không có tiền, không có xe, không có tiền tiết kiệm, nghèo mạt…”
Giang Thần làm như thể nghe được chuyện cười hay nhất trên đời, cười đến nỗi không khép được mồm, cười đến mức muốn chảy cả nước mắt.

“Được rồi, đừng cười nhạo tôi nữa.” Tiểu Hắc xụ mặt.

Giang Thần bụm miệng, anh không muốn cười, nhưng lại không dừng được.

Tướng quân Hắc Sát tiếng tăm lừng lẫy của Nam Hoang, vậy mà lại đi xem mắt, còn bị chửi là nghèo mạt.

“Khụ…”
Cười xong, Giang Thần đứng thẳng người, vỗ vai Tiểu Hắc: “Nói thật với anh đây, anh thích kiểu gì, anh đây sẽ giới thiệu cho anh.”
“Tôi, tôi chỉ là buồn chán, tải một cái app xem mắt về, tùy tiện hẹn một cô gái ra ngoài gặp mặt thôi.


Tôi cũng không thật sự muốn yêu đương, tôi cảm thấy, tôi cũng không thích hợp với chuyện yêu đương.”
Tiểu Hắc nghiêm trang nói.

Giang Thần cười nói: “Tôi biết, tôi hiểu, anh bị nghẹn đến phát hoảng, hơn ba chục tuổi rồi còn là trai tân.

Không sao, anh đây dẫn anh đến mấy nơi cao cấp, tìm mấy em người mẫu xinh tươi khai trai cho anh.”
“Xì~”
Tiểu Hắc bày ra vẻ mặt khinh bỉ, nói: “Không phải anh cũng giống vậy à? Đừng nghĩ là tôi chưa nghe tin đồn ở bên ngoài, nghe nói là đến bây giờ anh vẫn chưa ngủ với chị dâu.”
“Khụ~”
Khuôn mặt già của Giang Thần đỏ bừng, biện minh: “Ai nói thế, tối nay sẽ lên giường, ngày mai sẽ sinh một đứa nhóc mũm mĩm.”
“Thế không phải là vẫn chưa sao.” Tiểu Hắc khinh bỉ: “Bản thân mình cũng như vậy, còn không biết xấu hổ đi nói tôi.”
“Không nói mấy thứ này nữa.

Anh cũng già đầu rồi, đi, anh đây đưa anh ra ngoài chơi bời một vòng.

Đợi chút, để tôi gọi điện thoại hỏi thử Giang Trung có chỗ nào vui chơi giải trí, chúng ta đến lượn.”
“Anh Giang, không phải chứ, anh đi thật à?”
“Đi lượn vài vòng, coi như trải nghiệm cuộc sống đi.”
Giang Thần nói gọi là gọi.

Anhh trực tiếp gọi điện thoại hỏi Diệp Hùng.

Thật ra, anh không có hứng thú với mấy thứ này, chỉ là muốn quan tâm đến cấp dưới thôi.

Tiểu Hắc cũng là đàn ông, cũng có dục vọng, phải phát tiết một chút, để anh ta làm một người đàn ông chân chính.

Còn anh…
Tối nay anh sẽ có thể cùng Đường Sở Sở.

Nghĩ đến đây, anh không khỏi kích động.

Tối nay, khẳng định sẽ về sớm chút.

“Diệp Hùng, là tôi, Giang Thần.

Cái đó, tôi hỏi ông, ông có biết ở Giang Trung có chỗ nào vui chơi giải trí có thể chơi mấy em người mẫu xinh tươi không? Tôi chỉ hỏi giúp bạn thôi…”
Sau khi hỏi Diệp Hùng xong, Giang Thần cúp máy, nhìn vẻ mặt buồn bực của Tiểu Hắc, cười nói: “Sửng ra đó làm gì, tôi đã hỏi rõ rồi.

Đi, đi dạo chơi, sắp xếp ổn thỏa cho anh xong, tôi còn phải về sớm.”.


Bình luận

Truyện đang đọc