LONG VƯƠNG TRỞ LẠI

Chương 422

Còn có bức Hoa Nguyệt Sơn Cư báu vật gia truyền thần bí của gia tộc.

Rốt cuộc bốn gia tộc lâu đời lớn mạnh thế nào anh cũng không biết, nhưng Thiên Tử một trong Ngũ Đại Soái cũng là người của bốn gia tộc lớn đó, nếu như thật sự là kẻ địch của anh, vậy chuyện này lại phiền phức rồi.

Cho nên, anh không thể nói ra thân phận của mình được.

Không thể để Sở Sở bị cuốn vào trong những chuyện này được.

Như vậy là tốt nhất.

“Chồng à, anh phải tin em.”

“Anh tin em mà.” Giang Thần nhìn Đường Sở Sở, nói: “Có thể ở rể ở nhà họ Đường, có thể cưới được em là phước đức cả đời này của anh, cho dù sau cùng có kết quả thế nào, anh cũng sẽ không trách em.”

“Ôi.”

Đường Sở Sở than thở một tiếng.

Tần Niên đến rất nhanh.

Chưa được nửa tiếng đã đến nhà họ Đường.

Cộp cộp cộp!

Trong lúc mọi người đang cãi nhau, tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên.

Một người nhà họ Đường bước ra mở cửa.

Tần Niên dẫn theo Tần Sương bước vào.

Đường Thiên Long nhìn thấy người lạ đến thăm không khỏi đứng dậy.

Những người khác đang ngồi cũng đứng dậy theo.

Đường Thiên Long chống gậy bước đến, gương mặt già nua đầy nghi ngờ, hỏi: “Ông, ông là ai?”

Tần Niên bây giờ và Tần Niên trước đó như hai người khác nhau.

Ông ấy mặc một bộ đồ dài màu đen, trên người mang hơi thở cao quý, còn Tần Sương sau khi trang điểm sửa soạn cũng có thần thái hơn người.

Hai người đều nhìn thấy Giang Thần.

Nhưng Giang Thần đã dặn dò trong điện thoại trước, hai người cũng không nói nhiều.

Tần Niên nói: “Tôi là người của tập đoàn Giang Long.”

Nghe xong mọi người đều giật mình.

Trước đó bọn họ còn bàn tán về tập đoàn Giang Long, bây giờ người của tập đoàn Giang Long đã tìm đến tận cửa rồi.

Đường Thiên Long lập tức bảo hai người ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Tần niên nói: “Tôi thay chủ tịch đến đây, người mang quà đến trước đó không nói rõ, hơn nữa chủ tịch dặn mang quà đến tặng cho cô Sở Sở, nhưng lại gửi nhầm đến biệt thự lớn nhà họ Đường.”

Tần Niên chỉ vào số sính lễ trong phòng khách, nói: “Đây là sính lễ chủ tịch của chúng tôi tặng cho cô Sở Sở.”

Nghe thấy lời này, Đường Sở Sở chợt sửng sốt, cô bước đến không nhịn được hỏi: “Chủ, chủ tịch họ Giang sao? Là người nhà họ Giang mười năm trước đúng không? Là người nhà họ Giang tôi cứu mười năm trước à?”

Tần Niên mỉm cười, gật đầu nói: “Ừm, đúng vậy.”

Bình luận

Truyện đang đọc