LONG VƯƠNG TRỞ LẠI



Đường Thiên Long đang chìm trong sự hối hận, hối hận mình phô trương đến vậy, còn nổ pháo ngoài quân khu, khiến cho cấp trên bất mãn, lúc này mới bị loại bỏ tư cách tiến vào xem nghi lễ.

Lúc này, có tiếng còi truyền đến, ngay sau đó, ông ta lập tức nhìn thấy Giang Thần lái xe đến.

Ông ta đang lo không tìm được chỗ trút giận đây!
Ông ta chống gậy ba-toong đi qua, bước đến trước xe, tức giận chống thẳng gậy ba-toong, quát: “Đồ vô dụng, ngại bẽ mặt còn chưa đủ hả? Còn không mau lái xe đi chỗ khác cho tôi.”
“Bíp.”
Giang Thần nhìn Đường Thiên Long đứng trước xe tức giận chửi, anh bấm còi xe, ra hiệu ông ta tránh ra.

Hà Diễm Mai ló đầu ra: “Bố, bố làm sao thế này? Sao lại nhếch nhác như vậy? Trên người sao lại có bụi nữa? Đúng rồi, Giang Thần nói có thể lái xe vào, bố đã lớn tuổi rồi, hay là lên xe, ngồi xe đi vào?”
Lời của Hà Diễm Mai khiến Đường Thiên Long tức đến phát run.

Bà ta cũng cố ý muốn khiến Đường Thiên Long tức giận.

Bởi vì bà ta biết, Đường Thiên Long là người sỉ diện, sẽ không lên chiếc xe này, cũng sẽ không tin lời bà ta nói.

Đường Lỗi đi qua, quát mắng: “Giang Thần, thằng vô dụng mày làm gì đấy, muốn chết hả? Còn không mau cút xa ra, mày có biết đây là nơi nào không hả? Còn dám lái xe đến đây, mày có muốn chết, thì cũng đừng liên lụy đến nhà họ Đường.”
Đường Hải cũng đi qua, đến trước ghế lái, muốn tát cho Giang Thần một tai.

Nhưng, Giang Thần đã kịp thời bấm cửa kính xe lên.

“Thần, đừng làm loạn nữa.

Ông nội đã chọc cho Tiêu Dao Vương không vui, cứ tiếp tục làm loạn như vậy, sao chúng ta rời đi được.” Đường Sở Sở cũng có hơi sợ hãi.

Đây là bên ngoài quân khu, hiện tại bên trong đó, ngoài Tiêu Dao Vương ra, còn có không ít nhân vật lớn.

“Bíp bíp!”

Giang Thần lại lần nữa bấm còi, ra hiệu cho người nhà họ Đường ở phía trước xe tránh ra.

Sau khi Hà Diễm Mai nói một câu, thấy Đường Thiên Long không lên xe, lúc này mới cười nói: “Con rể tốt, ông già ngoan cố này không lên xe, tôi biết ông ấy sẽ không chịu lên mà, bây giờ cậu có thể lái xe đi vào rồi.

Tôi cảnh cáo cậu, lần này cậu tuyệt đối đừng khiến tôi mất mặt, bằng không, tôi sẽ không tha cho cậu!”
Còn một số người nhà giàu ở ngoài quân khu đều bày ra vẻ mặt xem kịch.

Nhà họ Đường này quá hài hước rồi.

Chuẩn bị một thiệp mời giả, còn làm trò phô trương đến thế, nào là chiêng trống, nào là dây pháo, cứ như là sợ người khác không biết.

Bây giờ lại muốn lái xe đi vào, cái nhà này đều là kẻ ngốc à?
Giang Thần cũng không dám trực tiếp lái xe tông thẳng Đường Thiên Long, anh khẽ chuyển bánh, sau đó né Đường Thiên Long và những người họ Đường ở trước đầu xe ra, lái xe đi vào.

Nhưng, phía trước có không ít người đang đứng xếp hàng.

“Bíp bíp.”
Tiếng còi xe lại vang lên lần nữa.

Hà Diễm Mai thò đầu ra, quát mắng: “Mắt mù hết rồi à, không nhìn thấy có xe đi vào sao, muốn chết hả?”
Mấy người nhà giàu đó đều là anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

Sau đó bày ra vẻ mặt xem hề, tự giác nhường ra một con đường.

“Đồ vô dụng.”
Đường Thiên Long tức đến run người, nhấc gậy ba-toong xông đến, đập mạnh lên cửa kính sau xe.

Nhưng, ông ta không những không đập bể được cửa kính, ngược lại còn bị đẩy lùi mấy bước, cơ thể loạng choạng, ngã xuống mặt đất.


Những người nhà họ Đường đi qua đỡ Đường Thiên Long dậy.

Đường Thiên Long tức đến sắc mặt tái xanh, quát lên: “Mau, mau đi ngăn cái thứ vô dụng kia lại.

Cậu ta muốn chết, thì đừng liên lụy đến nhà họ Đường.”
Người nhà họ Đường ào ào chạy đi, tất cả đều đuổi đến, đứng trước đầu xe Giang Thần, cản đường anh, không cho anh tiến vào thêm nữa.

“Giang Thần, mày muốn chết à?”
“Mày tìm đường chết thì cũng đừng có liên lụy đến nhà họ Đường.”
“Mày lái chiếc Wuling Hongguang là muốn làm gì? Tông cổng quân khu à?”
Người nhà họ Đường nhao nhao trách mắng.

Cổng quân khu có rất nhiều chiến sĩ mang vũ trang đầy đủ, còn có một phó tướng có cấp bậc rất cao.

Nhưng, những chiến sĩ đó lại đứng thẳng tắp, không hề động đậy.

Vị phó tướng kia cũng không đứng ra nói gì, mà đi qua một bên, lấy điện thoại ra, lặng lẽ gọi đến một số, nói nhỏ: “Vương, tôi đã quăng Đường Thiên Long ra ngoài rồi, nhưng xe của Hắc Long đã đến, bây giờ đang bị người nhà họ Đường cản lại.

Hình như nhà họ Đường không biết thân phận của Giang Thần, bây giờ xử lý thế nào?”
“Làm tốt chức trách của mình là được, đừng quá quan tâm.”
“Vâng.”
Sau khi phó tướng gọi một cuộc điện thoại, hỏi ý kiến của Tiêu Dao Vương xong thì đứng đợi ở cổng, cũng không bắt đầu kiểm tra thiệp mời cho vào.

Mà đối diện với sự chỉ trách của người nhà họ Đường, Giang Thần cũng cạn lời.


Tôi lái xe đi vào, có liên quan gì đến mấy người chứ?
Anh bấm cửa kính xuống, thò đầu ra.

Nhìn đám người Đường Lỗi đang mắng chửi đến hăng say, thậm chí còn trèo lên đầu xe, anh bất đắc dĩ nói: “Này, các người đang làm gì thế hả? Các người không vào được, đâu có nghĩa là tôi không vào được.

Ai quy định nơi này không thể lái xe vào hả?”
Ngay lúc này, có một chiếc xe chạy từ xa đến.

Đây là một chiếc Hồng Kỳ, biển số xe là Giang 00001.

Nhìn thấy chiếc xe đó chạy đến, người nhà họ Đường nháo nhào tránh ra, còn các chiến sĩ ở cổng thì chào theo nghi thức quân đội, sau đó cho vào.

Giang Thần nhìn thấy cảnh này, chỉ chiếc xe mới vừa vào, nói: “Mấy người xem đi, không phải có xe đi vào rồi đấy sao?”
“Giang Thần, đầu mày bị kẹp cửa hả?” Đường Lỗi ngồi trên đầu xe hung hăng mắng chửi: “Đó chính là xe của ông lớn trong thành phố, mày đây là xe gì? Mày nghĩ mày là ai? Mau cút xuống cho tao.”
Lúc này, trong lòng Hà Diễm Mai cũng có chút không chắc chắn, hỏi nhỏ: “Con rể, có được hay không thế?”
Giang Thần thề thốt nói: “Mẹ, yên tâm đi, lần này nhất định sẽ để mẹ được nở mày nở mặt.

Chắc chắn có thể lái xe vào, không lái vào được, con sẽ ly hôn với Sở Sở.”
“Ly hôn cái đầu anh.” Đường Sở Sở quở mắng.

Mà Hà Diễm Mai lại lần nữa có lòng tin.

Nhìn đám người nhà họ Đường ở ngoài xe, ánh mắt bà ta dừng lại trên khuôn mặt tức đến tái mét mặt mày của Đường Thiên Long, cười nói: “Bố, bố bị người ta đuổi ra ngoài sao? Không phải nhà họ Liễu đã ra mặt, để cho nhà họ Đường nhận được một thiệp mời sao? Đây là có chuyện gì? Nếu không cho vào, vậy thì lên xe của Giang Thần đi, để Giang Thần đưa bố vào.”
“Đồ vô dụng, mất thể diện.” Đường Thiên Long tức giận chửi to, rồi lại quát lên: “Kể từ bây giờ, cả nhà Đường Bác không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Đường nữa.

Mọi người đều tránh ra đi.

Bọn chúng đã muốn tìm cái chết, vậy thì để bọn chúng đi!”
Nghe thế, người nhà họ Đường mới nhường ra một con đường.

Bọn họ đều ra bày dáng vẻ xem kịch, nhìn đám người Giang Thần trên xe, biểu cảm đó giống như là đang nhìn thằng hề.

Những người nhà giàu khác đều đứng ở một bên, cũng không nói gì, chỉ có một ít người mới nhìn ra được một số manh mối.


Giang Thần lái xe đi về phía cổng chính.

Nhìn chiếc xe đó, người chỗ cổng đứng thẳng tắp, chỉnh tề chào theo nghi thức quân đội.

Giang Thần cố ý bấm hạ cửa kính xe xuống, nhìn phó tướng đứng một bên, cười hỏi: “Này anh, tên là gì đấy?”
Vị phó tướng đó khẽ sửng sốt, lập tức đứng thẳng người, trả lời: “Thưa chỉ huy, tôi là phó tướng dưới trướng Tiêu Dao Vương, tên là Hoắc Đông.”
“Hoắc Đông à, rất tốt, làm tốt bổn phận chức trách của mình.

Trở về tôi sẽ nói vài câu tốt về anh trước mặt Tiêu Dao Vương, anh cứ chờ thăng chức đi.”
“Cảm ơn cấp trên.”
Cảnh này đã khiến không ít người khiếp sợ.

Người nhà họ Đường đều trợn mắt há hốc mồm.

Giang Thần lại lái xe đi vào quân khu dưới cái nhìn chăm chú của vô số con mắt.

Đường Thiên Long phản ứng lại, nhanh chóng đuổi theo, vừa đuổi, vừa gọi: “Cháu rể à, đợi ông với, đợi ông với.”
Nhưng ông ta lại bởi vì đi quá vội vàng, trượt chân một phát, ngã sõng soài ra đất.

Đợi đến khi ông ta bò dậy được, xe của Giang Thần đã hoàn toàn đi vào trong quân khu.

Ông ta muốn đuổi theo, nhưng lại bị chiến sĩ ở cổng cản lại.

“Làm gì, các người làm gì hả.

Các người có biết là người đi vào trước đó là ai không? Đó chính là cháu rể của tôi đó.” Đường Thiên Long đứng thẳng sống lưng.

“Quăng ra ngoài.” Hoắc Đông lại lần nữa lên tiếng.

Đường Thiên Long lại bị quăng ra ngoài lần nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc