LONG VƯƠNG TRỞ LẠI

Chương 214

Ngay lúc người này đi tới, anh đã cảm nhận được một luồng khí thế mạnh mẽ từ người này.

Anh biết, Quỷ Kiến Sầu thật sự đến rồi.

Anh không ngờ rằng Quỷ Kiến Sầu được đồn thổi trong giới, thực ra lại là một ông già.

Ông già phất tay cho đám lính đánh thuê: “Lui xuống.”

“Vâng.”

Những tên lính đánh thuê được trang bị đầy đủ lúc này mới rút lui.

“Đại ca.”

Người đàn ông mặc áo ba lỗ đen khom người, gọi một tiếng kính cẩn.

Quỷ Kiến Sầu khẽ gật đầu, ngồi xuống ghế sô pha, mà người đàn ông mặc ba lỗ đen đang đứng sau lưng ông ta.

Quỷ Kiến Sầu nhìn đoàn người Giang Thần, nói: “Cậu muốn sự thật về chuyện nhà họ Giang bị thiêu rụi vào mười năm trước?”

Giang Thần nhìn ông ta, đáp: “Phải, trong tay ông có chứ?”

“Thực sự là có, nhưng, giá cả vẫn là giá cả, mười tỷ.”

Giang Thần vểnh miệng cười, nói: “Mười tỷ quá đắt, tôi trả mười đồng.”

Nghe vậy, sắc mặt Quỷ Kiến Sầu nháy mắt trở lên âm trầm.

Người đàn ông mặc áo ba lỗ đen phía sau có thể rút súng, đối mặt với Giang Thần, lạnh lùng nói: “Cố tình bới móc à?”

“Phải…”

Sắc mặt Giang Thần trầm xuống, tiện tay ném tàn thuốc.

Tàn thuốc lá nhỏ, trong tay Giang Thần lại trở thành ám khí đáng sợ.

Người đàn ông mặc ba lỗ đen còn chưa kịp nổ súng thì đã bị bắn trúng vào cổ tay, cơn đau dữ dội ập đến làm khẩu súng trên tay anh ta rơi xuống đất.

Giang Thần lắc mình, lăn qua bàn, nháy mắt xuất hiện trước mặt người đàn ông mặc ba lỗ đen, đá ông ta ra, sau đó nhặt súng trên mặt đất lên.

Một loạt sự việc xảy ra chỉ như cái chớp mắt.

Quỷ Kiến Sầu còn không có kịp phản ứng, đàn em của ông ta đã bị đạp bay, khẩu súng găm vào trán ông ta.

Nghe thấy động tĩnh, đám lính đánh thuê vừa lui đã trở lại, đều giơ súng lên, chĩa về phía Giang Thần.

Quỷ Kiến Sầu bị dí súng lên trán cũng không có chút hoang mang, vẻ mặt thong dong, thản nhiên nói: “Cậu biết đây là chỗ nào không, cho dù cậu có giết tôi thì cậu cho rằng cậu có thể sống sót ra ngoài sao?”

“Mười đồng, bán hay không?”

Giang Thần dùng súng đẩy đầu Quỷ Kiến Sầu, trên mặt mang theo ý cười nói: “Tốt nhất là ông kêu đám đàn em của ông đi ra, nếu không, ngón tay tôi khẽ run một cái là đầu ông nở hoa đấy.”

Lúc này, người đàn ông mặc ba lỗ đen bị Giang Thần đá bay bò dậy từ mặt đất, ông ta tức giận chửi rủa: “Khốn kiếp, làm càn.”

Quỷ Kiến Sầu phất tay, người đàn ông mặc ba lỗ đen mới dừng lại.

Quỷ Kiến Sầu bình tĩnh ngồi ở trên ghế sô pha, vẻ mặt bình tĩnh, hỏi: “cậu đến cùng là ai?”

“Tiểu Hắc, nói cho ông ta biết tôi là ai.”

Tiểu Hắc lại ngồi xuống lần nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc