LONG VƯƠNG TRỞ LẠI



Đường Thiên Long cho nhà Đường Bác hai mươi phần trăm cổ phần.

Ông ta bảo Đường Hải lấy thân phận giám đốc điều hành ra, còn bắt Đường Hải bằng mọi giá phải có được sự tha thứ của nhà Đường Bác.

Nhất định phải mời được Đường Sở Sở quay về.

Bằng không anh ta sẽ phải cuốn gói cút khỏi nhà họ Đường.

Vì thế mà Đường Hải lại chuẩn bị quà để tới nhà Đường Sở Sở.

Lần này không có nhiều người đi theo.

Chỉ có Đường Hải, vợ anh ta, Lý Dao, con trai Đường Lỗi và con gái Đường Mộng Oánh.

Trong tay bốn người đều cầm theo quà.

Đường Hải nhẹ nhàng gõ cửa.

Lúc này nhà Đường Sở Sở đang vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm.

Hà Diễm Mai sai: "Đường Tùng, ra mở cửa."
"Vâng."
Đường Tùng buông bát đũa xuống rồi ra mở cửa.

Nhìn thấy gia đình nhà Đường Hải, cậu ta lập tức cười tươi roi rói, niềm nở: "Bác cả, sao mọi người lại đến đây, mời vào trong."
Hồi sáng Hà Diễm Mai không đồng ý về nhà họ Đường, Đường Tùng cảm thấy hối hận muốn chết.


Không có nhà họ Đường, cậu ta phải chịu cảnh thất nghiệp, không có việc làm, vậy cả nhà cậu ta lấy gì mà ăn?
Bây giờ bác cả lại tới nhà, Đường Tùng hồ hởi nhận mấy món quà từ nhà họ, mang vào trong nhà, vừa đi vừa nói: "Đến là được rồi, sao còn phải quà cáp làm gì, đúng rồi, mọi người ăn cơm chưa, nhà chúng cháu đang ăn cơm, hay là cùng nhau ăn nhỉ."
Cậu ta dẫn gia đình Đường Hải vào trong nhà, lớn giọng quát: "A Mẫn, còn ngơ ngác ra đấy làm gì, không mau đi lấy bát đũa."
Đường Bác cũng đứng dậy, chào một tiếng: "Anh cả, chị dâu."
Trái lại, Hà Diễm Mai sầm mặt xuống, bà ta hung hăng đặt đôi đũa xuống, vẻ mặt không hề kiêng nể nhìn cả nhà Đường Hải vừa mới bước vào trong nhà: "Các người còn tới đây làm gì?"
"Mẹ..." Đường Tùng lập tức nói: "Mẹ bớt nói vài câu đi có được không, bác cả đích thân tới nhà, sao thái độ của mẹ lại như vậy?"
"Câm miệng." Hà Diễm Mai quát mắng.

Đường Hải không hề tỏ ra tức giận, ông ta còn vừa cười vừa nói: "Cô chú à, hôm nay anh tới là đặc biệt muốn xin lỗi hai người, cô chú cũng thấy đấy, sắp đến lễ mừng thọ tám mươi tuổi của bố rồi, cả nhà ta sống hòa thuận vui vẻ không tốt sao? Hơn nữa bố còn nói sẽ đưa cho nhà Đường Bác chú hai mươi phần trăm cổ phần."
Đường Tùng nghe vậy thì vui mừng ra mặt: "Thật sao?"
Ngô Mẫn lấy bát đũa đi ra nghe thấy vậy cũng vô cùng mừng rỡ, vội vàng nói: "Bác cả, bác dâu, mọi người đừng đứng nữa, mau ngồi xuống đi, Giang Thần, anh còn làm gì đấy mà không mau ngồi dậy nhường chỗ hả?"
Giang Thần đang định đứng dậy.

"Ngồi xuống." Hà Diễm Mai quát.

Giang Thần lập tức ngồi xuống.

Hà Diễm Mai lạnh lùng nhìn cả nhà Đường Hải rồi lại lạnh giọng nói: "Sao? Mấy người sợ không có Sở Sở nữa thì Thiên Quân sẽ không thể ký hợp đồng với Vĩnh Nhạc đúng không? Cụ ông đã đuổi gia đình tôi ra khỏi nhà họ Đường trước mặt bao nhiêu con người, hai mươi phần trăm cổ phần? Bây giờ cho, ngày mai lại lấy lại, vậy thì có ý nghĩa không?"
Mặc dù hai mươi phần trăm cổ phần nghe rất mủi lòng, nó tương đương mới tài sản một trăm triệu.

Nhưng Hà Diễm Mai làm dâu nhà họ Đường đã mấy chục năm, bà ta hiểu rõ tính cách Đường Thiên Long, hôm nay cho, nói không chừng ngày nào đó ông ta tức giận lại lập tức thu hồi lại.

"Mẹ, đừng nói nữa."
"Mẹ, những hai mươi phần trăm cổ phần lận đấy, mẹ không cần nhưng cũng phải nghĩ cho bọn con nữa chứ, con và A Tùng sắp có con rồi, mẹ không thể nghĩ cho cháu nội mẹ chút sao?"
Thái độ của Hà Diễm Mai khiến Đường Tùng và Ngô Mẫn rất sốt ruột.

Đường Lỗi cũng nhanh miệng nói xin lỗi: "Sở Sở, xin lỗi em, hồi trước là do anh không đúng, anh không nên nhục mạ em, cầu xin em hãy trở về tiếp tục là giám đốc điều hành, chuyện ở công ty vẫn đang đợi em về xử lý."

Đường Mộng Oánh cũng mở miệng nói: "Sở Sở, em trở về đi, ông nội nói tiếp tục để em đảm nhiệm chức vụ giám đốc điều hành, mức lương vẫn như cũ là ba trăm ngàn."
Nghe xong, Đường Sở Sở cũng thấy động lòng.

Cô thật sự muốn đi làm, không muốn phí phạm thời gian ở nhà đợi nữa.

Nhưng thấy bộ dạng của Hà Diễm Mai, cô cũng rất biết điều không mở miệng nói gì.

"Không thích."
Thái độ của Hà Diễm Mai rất kiên quyết.

Bà ta không muốn trở về nhà họ Đường để chịu ấm ức nữa.

"Cô chú à, mọi người việc gì phải vậy, đừng lạnh nhạt với tiền như vậy." Lý Dao cũng vừa cười vừa nói: "Những hai mươi phần trăm cổ phần gia tộc đó, tài sản nhà họ Đường cũng khá nhiều, hơn nữa cũng luôn trong trạng thái có lợi nhuận, hai mươi phần trăm cổ phần, mỗi tháng ít cũng lãi một triệu bạc."
"Mẹ, mau đồng ý đi." Đường Tùng sốt ruột sắp khóc tới nơi rồi.

Mỗi tháng lãi một triệu, từ trước tới giờ nhà cậu ta còn chưa được hưởng đãi ngộ nào cao như thế, mỗi tháng đã mua được hai chiếc xe sang.

"Mẹ, con xin mẹ đấy, đừng tức giận nữa được không?" Ngô Mẫn cũng mở miệng cầu xin, túi xách của cô ta, váy của cô ta, mỹ phẩm của cô ta, tất cả đều trông cậy vào số cổ phần này đó.

Đường Hải cười nói: "Cô chú, chuyện gì không vui, qua cũng qua rồi, mọi người xem, lần này bố rộng rãi như thế, một lần đã cho tận hai mươi phần trăm cổ phần."
Hà Diễm Mai cũng hơi hơi xiêu lòng.

Hai mươi phần trăm cổ phần này đều là tiền cả, một khi cụ ông qua đời thì kể cả phân chia tài sản thì số tiền họ nhận được cũng lên tới con số hơn trăm triệu lận.

Cái đồ phế vật Đường Bác, cho dù ông ta có phấn đấu cả đời cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy.


Nhưng cứ nghĩ lại thái độ những năm nay của người nhà họ Đường, nghĩ lại những ấm ức phải chịu khi còn ở nhà bọn họ, nghĩ lại địa vị của Đường Bác ở cái gia tộc ấy, Hà Diễm Mai lại muốn khóc.

Nhớ lại ngày hôm qua, người nhà họ Đường còn cuỗm luôn công lao của Giang Thần, không những thế còn nhục mạ cả nhà bà ta.

Nhớ lại hồi sáng, Đường Thiên Long đuổi cả nhà ba ra khỏi nhà họ Đường.

Trong lòng bà ta lại cảm thấy căm giận.

Nếu đã lựa chọn không quay về, vậy thì không quay về nữa.

Về rồi lại bị người khác cười nhạo.

Giờ đây bà ta đã quyết tâm, không cần tiền nữa, nghèo thì nghèo, ít ra còn được tự do, không phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.

"Cút." Bà ta quyết tâm, chỉ tay ra phía cửa.

Giang Thần ngồi một bên, cắm đầu ăn cơm.

Anh không ngờ, một Hà Diễm Mai thấy tiền sáng mắt, vẫn luôn càm ràm bắt Đường Sở Sở ly hôn với anh, rằng bà ta phải tìm cho cô một người chồng giàu có, ở cửa Mỹ Vị Hiên, đã bắt Vương Tĩnh nhà họ Vương quỳ xuống, một Hà Diễm Mai như vậy sẽ từ chối hai mươi phần trăm cổ phần.

"Bà điên này, bà đừng có không biết điều như thế." Đường Lỗi lập tức trở nên tức giận, ông nội đích thân đến bị đuổi ra ngoài, giờ bố anh ta đến cũng bị từ chối.

Ông nội đồng ý bỏ ra hai mươi phần trăm cổ phần, anh ta sớm đã không vui rồi.

Thái độ bây giờ của Hà Diễm Mai lại càng chọc tức anh ta.

"Ông nội cũng không cầu xin bà trở về, là cầu xin Sở Sở, Sở Sở còn chưa nói, bà đã ở đó lắm lời."
Hà Diễm Mai quát lớn: "Sở Sở là con gái tôi, nó có về hay không là do tôi quyết định, có cút hay không?"
Bà ta đứng dậy, vớ lấy cái chổi quét nhà muốn đuổi gia đình Đường Hải ra ngoài, sau đó "rầm" một tiếng, cửa lập tức bị đóng lại.

Ngoài cửa.


"Bố, bố xem, thái độ kiểu gì vậy?"
"Ông nội đã cho hai mươi phần trăm cổ phần rồi, bọn họ còn muốn thế nào nữa, chẳng lẽ còn chê ít sao? Đúng là tham lam vô độ."
Đường Lỗi và Đường Mộng Oánh đều tức giận mắng.

"Được rồi, về đã." Đường Hải đáp tỉnh rụi.

Trong nhà.

Hà Diễm Mai đuổi người đi xong cũng thấy hơi hối hận.

Hai mươi phần trăm cổ phần của nhà họ Đường, cũng đáng giá tới một trăm triệu lận.

"Mẹ, mẹ hồ đồ quá rồi."
"Mẹ, không phải con đã nói bao nhiêu năm nay mẹ ở nhà họ Đường chịu biết bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu uất ức, chỗ cổ phần đó là nhà chúng ta nên có được, sao mẹ lại từ chối, mẹ không suy nghĩ cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho con một chút chứ."
Đường Tùng và Ngô Mẫn đều mở miệng oán trách Hà Diễm Mai.

"Được rồi, đừng nói mẹ nữa." Đường Sở Sở nói: "Ông nội và bác cả, bọn họ vẫn luôn xem thường bố mẹ chúng ta, chị cũng làm bố mẹ mất mặt rồi, khó khăn lắm mẹ mới không chịu thua kém ai một lần, chị tán thành cách làm của mẹ."
Hà Diễm Mai nhìn Đường Sở Sở, nói: "Sở Sở nói rất đúng, so với về đó chịu sự khinh thường, chịu để người khác khinh khổ thì thà rằng dũng cảm đấu tranh một lần, chẳng phải muốn tổ chức sinh nhật rầm rộ sao, chúng ta cũng tổ chức đám cưới thật hoành tráng ở Đế Vương Cư, cho Đường Thiên Long vẫn luôn thiên vị một phen tức chết."
Đường Sở Sở thề thốt: "Mẹ, mẹ yên tâm, sau này con tuyệt đối không làm mẹ mất mặt nữa đâu."
Giang Thần cũng vừa cười vừa nói: "Mẹ, còn biết là mẹ cũng muốn cả nhà ta sống tốt một chút, mẹ cũng muốn trở về, nhưng không thể để mất mặt, mẹ yên tâm, nhà họ Đường lo ngại việc hợp tác giữa Thiên Quân và Vĩnh Nhạc, kiểu gì cũng sẽ lại đến cầu xin Sở Sở, mẹ phải cương quyết lên chút nữa, đến lúc đó sẽ giành được phần có lợi."
Trong lòng Hà Diễm Mai cũng cảm thấy hơi hối hận, không khỏi mở miệng hỏi: "Mẹ đã thế này rồi, bọn họ còn tới nữa sao? Nếu bọn họ thật sự tới nữa, vậy thì mẹ nên từ chối hay đồng ý đây?"
Giang Thần cười đáp: "Thế còn phải xem xem mẹ nghĩ thế nào, từ chối cũng được, đồng ý cũng được."
"Mẹ, bọn họ mà tới nữa thì mẹ nhất định phải đồng ý, con quỳ xuống cho mẹ đây." Đường Tùng "thịch" một tiếng đã quỳ gối xuống đất.

"Đúng là cái thằng không có tí khí khái nào." Hà Diễm Mai mắng, rồi lại nói: "Con nhìn Giang Thần đi, tuy nó nghèo, nhưng nó có khí khái, các con đó, chỉ vì chút tiền mà không cần mặt mũi."
Đường Tùng đứng dậy, lí nhí nói: "Không phải hồi trước mẹ cũng như vậy sao?"
"Cái gì, con nói lại lần nữa xem?" Hà Diễm Mai đứng phắt dậy, giọng nói của bà ta cao vút lên gấp tám lần người bình thường, đồng thời bà ta nhéo tai Đường Tùng, vừa nhéo vừa mắng to: "Con càng ngày càng to gan rồi nhỉ?"
"Mẹ, đừng nổi giận nữa mà." Ngô Mẫn kịp thời đứng ra khuyên can: "A Tùng cũng là vì cả nhà mình thôi, không có nhà họ Đường thì gia đình chúng ta lấy gì mà ăn đây."
"Không có gì ăn cũng không đời nào quay về." Hà Diễm Mai lại một lần nữa kiên quyết, lại mắng to: "Đi tìm việc hết cho tôi, các người đều có tay chân đầy đủ, tôi không tin không có nhà họ Đường thì nhà chúng ta sẽ chết đói đâu.".


Bình luận

Truyện đang đọc