LONG VƯƠNG TRỞ LẠI



Cô ta là em gái của Đường Lỗi, tên là Đường Mộng Oánh, là con gái của Đường Hải, con trai cả của Đường Thiên Long.

Cô ta vừa vào nhà đã nhìn thấy Đường Sở Sở và Giang Thần, không khỏi nhìn hai người thêm một cái.

Sau đó cô ta đi đến trước người Đường Thiên Long, lấy điện thoại ra, lướt đến một tin tức đưa cho Đường Thiên Long xem.

Sau khi Đường Thiên Long thấy Diệp Hùng khom người, mời Đường Sở Sở vào tòa cao ốc Thiên Quân, thì nhất thời ngây ngốc.

Đây chính là chủ tịch hội đồng quản trị Diệp Hùng của tập đoàn Thiên Quân đó.

Ở Giang Trung, ngay cả bốn gia tộc lớn cũng phải nhìn sắc mặt Diệp Hùng.

Ông ta nhanh chóng cầm hợp đồng đơn hàng trên bàn lên.

Sau khi thấy thật sự là hợp đồng đơn hàng một trăm triệu, ông ta vui sướng cười lớn: “Ha ha, Sở Sở, làm tốt lắm, không hổ là người nhà họ Đường ta.

Lấy được đơn hàng một trăm triệu của Thiên Quân, Đường Thị Vĩnh Nhạc ta cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt tại Giang Trung rồi.”1
“Ông nội, vậy còn Giang Thần?”
“Cái gì, cậu chủ nhà họ Tiêu đến rồi?” Ngoài nhà, lại lần nữa có một người phụ nữ trung niên đi tới.

Đây là mẹ của Đường Sở Sở, Hà Diễm Mai.

Bà ta vừa vào nhà, đã nhìn thấy Tiêu Thần, lập tức đi qua, cười nịnh nọt: “Cậu Tiêu Thần, nghe danh đã lâu.

Thấy sao, con gái Sở Sở của tôi thế nào? Chỉ cần cậu gật đầu, hôm nay Sở Sở chính là vợ của cậu.”
“Mẹ.” Đường Sở Sở gấp đến giậm chân.

Cô nhìn qua Đường Thiên Long, tủi thân đến sắp khóc: “Ông nội, lời là do ông nói, bây giờ hợp đồng đơn hàng cũng đã lấy về được rồi, ông cũng không thể thất hứa.”
“Hừ.”
Tiêu Thần đang ngồi không khỏi hừ lạnh, nói: “Lấy được hợp đồng về thì có thể bình chân như vại sao? Chỉ cần một cú điện thoại của Tiêu Thần tôi, thì có thể khiến cho Thiên Quân hủy bỏ hợp đồng.”

“Anh…” Đường Sở Sở giơ tay chỉ Tiêu Thần đang vênh váo, lại nhìn qua Đường Thiên Long, kêu: “Ông nội.”
Đường Thiên Long đặt hợp đồng xuống.

Ông ta không biết vì sao Diệp Hùng lại tự mình tiếp đón Đường Sở Sở.

Nhưng Thiên Quân và nhà họ Tiêu quả thật là đối tác thân thiết.

Đắc tội Tiêu Thần, hợp đồng vừa tới tay sẽ mất, vả lại hợp đồng này là do Đường Sở Sở lấy về, không phải Giang Thần.

Ông ta hút thuốc tẩu, nói: “Sở Sở, hợp đồng này là do cháu lấy về, không hề có liên quan gì đến Giang Thần.

Ông nội vẫn là câu nói đó, ly hôn với cậu ta, sau đó ở bên Tiêu Thần, gả vào nhà họ Tiêu, gả vào nhà quyền quý.”
“Như vậy mới đúng chứ.” Tiêu Thần bày ra vẻ mặt nắm chắc Đường Thiên Long.

Đợi có được Đường Sở Sở trong tay, sẽ giết chết Giang Thần.

Anh ta không tin, Đường Thiên Long sẽ vì một thằng ở rể được tuyển vào mà đắc tội anh ta.

Đắc tội anh ta, nhà họ Đường sẽ rất khó để tiếp tục lăn lộn ở Giang Trung.

Anh ta bày ra vẻ mặt đắc ý nói: “Đường Thiên Long, sự lựa chọn của ông rất sáng suốt.

Bố tôi sắp trở thành chủ nhân nhà họ Tiêu.

Chỉ cần nịnh nọt tôi cho tốt, ngày sau sẽ có nhiều đơn hàng hơn.”
“Chồng…” Đường Sở Sở uất ức nhìn Giang Thần đang đứng một bên.

Giang Thần nhìn cô, hỏi: “Sở Sở, em nghĩ sao?”
Đường Sở Sở nói một cách chắc chắn như đinh đóng cột: “Em đã nhận giấy chứng nhận kết hôn với anh rồi, em là vợ của anh.

Trừ khi em chết, bằng không sẽ không đời nào ly hôn.”1

Giang Thần gật đầu, nói: “Vậy thì em gọi điện thoại cho Diệp Hùng, nói rõ tình huống, xem thử Tiêu Thần có thể khiến Thiên Quân hủy hợp đồng đã ký với nhà họ Đường bằng một cú điện thoại hay không.

Nếu như Tiêu Thần thật sự có bản lĩnh lớn đến vậy, anh nghĩ là, em ở cùng anh ta sẽ hạnh phúc hơn là ở cũng một thằng nghèo như anh.”
Người nhà họ Đường lộ vẻ khen ngợi.

Đường Thiên Long cười nói: “Giang Thần, cậu cũng coi như biết điều.

Cậu yên tâm, tôi sẽ giữ lời đã nói lúc trước, sau khi ly hôn, sẽ cho cậu năm mươi vạn tiền bồi thường.”
Đường Sở Sở không biết Giang Thần có ý gì, cô vẫn cho là Giang Thần bị ép phải từ bỏ cô.

Cô nắm chặt tay Giang Thần, nói: “Chồng à, anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không để anh ở lại nhà họ Đường.

Nếu như bọn họ đuổi anh ra ngoài, em sẽ đi chết.”
“Gọi điện thoại trước đi.”
“Được.”
Đường Sở Sở lấy điện thoại cùng tấm danh thiếp mà Diệp Hùng cho, đang định gọi đi.

Hà Diễm Mai lại giật điện thoại của cô, khiển trách: “Gọi cái gì mà gọi, thằng vô dụng này cũng đã đồng ý ly hôn rồi, sao con còn u mê không chịu tỉnh ngộ? Theo thằng vô dụng này thì có gì tốt? Cậu ta có chỗ nào so được với cậu Tiêu?”
Tiêu Thần khẽ xua tay, không hề để ý nói: “Dì à, để cho cô ấy gọi, để cho cô ấy chết tâm đi.

Sở Sở, lúc cô gọi điện thoại, hãy hỏi Thiên Quân muốn hợp tác với nhà họ Tiêu, hay là hợp tác với nhà họ Đường.”1
Nghe vậy, Hà Diễm Mai mới trả điện thoại lại cho Đường Sở Sở.

Tiêu Thần lại bày ra vẻ mặt nắm chắc Đường Sở Sở.

Nhà họ Đường chỉ là một gia tộc hạng hai ở Giang Trung.

Thiên Quân không thể nào vứt bỏ hợp tác với nhà họ Tiêu mà hợp tác với nhà họ Đường được.

Đường Sở Sở đã gọi được Diệp Hùng.


“Chủ tịch Diệp, là tôi, tôi là Đường Sở Sở, là Đường Sở Sở mới ký hợp đồng với ông trước đó.

Đúng, chính là tôi.

Tiêu Thần của nhà họ Tiêu nói, sẽ hủy bỏ hợp đồng tôi đã ký với ông.”
Phòng làm việc của Diệp Hùng.

Diệp Hùng nhận được cuộc gọi của Đường Sở Sở, lập tức tức giận, quát lớn: “Tiêu Thần, Tiêu Thần nào? Hợp đồng do tôi ký, ai có thể hủy bỏ?”
“Chính là nhà họ Tiêu của Long Đằng.

Tiêu Thần còn hỏi, Thiên Quân muốn hợp tác với nhà họ Tiêu, hay là hợp tác với nhà họ Đường?” Giọng điệu nói chuyện của Đường Sở Sở rất thiếu tự tin.

Bởi vì nhà họ Tiêu chính là một trong bốn gia tộc lớn của Giang Trung, còn nhà họ Đường của cô chỉ là một gia tộc hạng hai.

“Sở Sở, cô đừng lo lắng.

Đợi tôi kiểm tra thử, rồi lập tức gọi lại cho cô.”
“Vâng.”
Đường Sở Sở cúp máy.

Tiêu Thần lộ vẻ đắc ý, hỏi: “Thế nào?”
Đường Sở Sở nói: “Chủ tịch Diệp nói đợi một lát sẽ gọi lại cho tôi.”
Sau khi cúp máy, Diệp Hùng nhanh chóng đi tra.

Thiên Quân hợp tác với công ty nào, cơ bản là ông ta không hề hỏi đến, toàn là do phó tổng giám đốc của công ty làm.

Ông ta lập tức gọi cho phó tổng giám đốc hỏi tình hình.

Lúc này mới biết Thiên Quân và nhà họ Tiêu là đối tác thân thiết, vừa ký thỏa thuận, sau này đơn hàng của Thiên Quân, sẽ ưu tiên cho Long Đằng.

“Phó tổng giám đốc Vương, anh đã bị sa thải, thu dọn đồ đạc rồi cút đi!”
Diệp Hùng lập tức truyền đạt mệnh lệnh, đồng thời thông báo với các bộ phận nghiệp vụ, hủy bỏ hợp tác với Long Đằng, từ nay về sau, đơn hàng của Thiên Quân, không bao giờ cho Long Đằng!
Sau khi làm xong những việc này, ông ta mới gọi điện thoại cho Đường Sở Sở.

“Sở Sở à, tôi đã làm rõ sự việc rồi.


Long Đằng gì đấy, Thiên Quân đã không còn hợp tác với bên đó nữa, từ nay về sau, đơn hàng của Thiên Quân, Đường Thị Vĩnh Nhạc sẽ được chọn trước.

Cô xem, tôi làm như vậy, cô có vừa lòng không?”
Điện thoại Đường Sở Sở mở loa ngoài.

Người nhà họ Đường có mặt tại đây đều nghe được giọng nói từ trong điện thoại truyền ra.

Một lời nói kinh thiên động địa.1
Còn Tiêu Thần thì tức thời bật cười: “Đường Sở Sở, cô đang gọi cho ai đấy, ai mà to mồm đến vậy, còn hủy bỏ hợp tác với Long Đằng, hợp tác với Đường Thị Vĩnh Nhạc? Miễn không phải là đồ ngốc, đều sẽ không lựa chọn như vậy đi? Không phải cô tìm đại người nào giả danh là chủ tịch hội đồng quản trị của Thiên Quân đấy chứ?”
Giọng nói của anh ta khá lớn, hơn nữa Đường Sở Sở còn mở loa ngoài, Diệp Hùng nghe rất rõ ràng.

Ông ta lập tức nóng nảy, quát: “Tiêu Thần đúng không? Tôi rất có lòng mà nói cho cậu biết, bắt đầu từ bây giờ, nhà họ Tiêu cậu xong đời rồi!”1
Nói xong, ông ta hạ giọng nói: “Sở Sở, cô cứ yên tâm về đơn hàng, không ai có thể hủy bỏ.

Nhà họ Tiêu gây rối cho nhà họ Đường đúng không? Cô đợi đó, tôi sẽ lập tức xử lý, trong vòng nửa tiếng tôi sẽ khiến cho nhà họ Tiêu phá sản!”
Nói xong, Diệp Hùng lập tức cúp máy.

Sau đó, ông ta tức khắc phân phó: “Dùng tất cả mọi thủ đoạn, chèn ép nhà họ Tiêu cho tôi, khiến nhà họ Tiêu hoàn toàn phá sản trong vòng nửa tiếng!”
Diệp Hùng, người cầm lái Thiên Quân.

Cho dù là ở nhà họ Diệp tại Kinh Đô, ông ta cũng có tiếng nói nhất định.

Ông ta khiến cho nhà họ Tiêu phá sản, nhà họ Tiêu chắc chắn phá sản.

Biệt thự nhà họ Đường.

Giang Thần nghe thấy những lời này, trên mặt lộ ý cười nhàn nhạt.

Anh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Đường Sở Sở, cười nói: “Sở Sở, xem ra chủ tịch Diệp rất xem trọng em, em có phải con gái nuôi của ông ấy không vậy?”
Mà Tiêu Thần thì lại lộ vẻ khinh thường, trong vòng ba mươi phút khiến nhà họ Tiêu phá sản?
Đây là trò đùa quốc tế gì đấy!
Song, ngay tại lúc này, anh ta nhận được cuộc gọi của bố anh ta, trong điện thoại truyền ra tiếng chửi: “Thằng con trời đánh, rốt cuộc mày đã đắc tội ai? Thiên Quân đã hủy bỏ hợp tác với Long Đằng rồi!”1
Nghe thế, Tiêu Thần sửng sốt..


Bình luận

Truyện đang đọc