LONG VƯƠNG TRỞ LẠI

Chương 387

Cô biết Giang Thần từng rửa tiền nên anh mới phải lên tòa án quân sự, sau đó bị khai trừ khỏi danh sách quân đội.

Có điều cô cũng không biết trong thẻ này có bao nhiêu tiền.

“Không nhiều, cũng chỉ có hai trăm triệu mà thôi.” Giang Thần nói một con số rất cụ thể.

Hai trăm triệu, vừa hay giải quyết được vấn đề của Đường Sở Sở.

Một trăm triệu vốn thu mua, một trăm triệu còn lại là vốn điều hành.

Anh không dám nói nhiều, sợ sẽ dọa Đường Sở Sở hú hồn.

“Đúng rồi, thẻ này của anh không có mã số, thế thì chuyển khoản kiểu gì?” Đường Sở Sở nhìn thẻ Hắc Long, mặt lộ vẻ ngờ vực.

“Ha ha, nó liên kết với chứng minh thư của anh, mã chứng minh thư chính là mã thẻ đó.” Giang Thần cười bí ẩn.

Đường Thiên Xương nhìn Giang Thần, mặt đầy vẻ nghi ngờ.

Ông ấy nghe nói anh là một chàng rể ở nhờ nhà vợ, không tiền không quyền.

Vậy mà giờ trong thẻ của anh lại có hai trăm triệu sao?

Cơ mà đó không phải chuyện của ông ấy.

“Sở Sở, giờ chúng ta tới công ty ký hợp đồng.”

Công ty Vĩnh Thái.

Mặc dù quy mô Vĩnh Thái không lớn lắm nhưng vẫn có trụ sở công ty đàng hoàng.

Lúc này tại phòng làm việc của chủ tịch hội đồng quản trị công ty Vĩnh Thái.

Một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi đang ngồi trên ghế sô pha, anh ta mặc trên người một bộ đồ của nhãn hiệu nổi tiếng, giá không hề rẻ, tay ôm một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp.

Trong phòng làm việc còn có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi nữa.

Người đàn ông mặc đồ vest, thắt cà vạt chỉnh tề.

Ông ta liên tục gỡ lỏng cà vạt ra, trên trán lấm tấm mồ hôi hột.

“Liễu, cậu chủ Liễu, chuyện tiền nong, chúng tôi nhất định sẽ tìm cách hoàn trả, cậu cho chúng tôi thêm vài ngày nữa được không?” Người đàn ông trung niên lau lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt vô cùng lễ phép nói với chàng trai ngồi ở ghế sô pha kia.

Ông ta là con trai của Đường Thiên Xương, Đường Long.

Cũng là một trong số những người điều hành Vĩnh Thái.

Chàng trai được gọi là cậu chủ Liễu kia chỉ chán ghét liếc ông ta một cái, anh ta lộ ra một nụ cười chế nhạo: “Đường Long, Vĩnh Thái của mấy người còn có thể xoay tiền được nữa sao? Cứ cho là mượn được thì thế nào, vẫn không có đơn đặt hàng, vẫn có nguy cơ phá sản, tôi nói lời giữ lời, bây giờ các công thế chấp Vĩnh Thái cho tôi, số nợ mười triệu tôi sẽ lập tức xí xóa, hơn nữa còn cho mấy người thêm mười triệu nữa, thấy sao?”

“Không, tôi tuyệt đối không bán Vĩnh Thái.” Thái độ của Đường Long rất kiên định.

Vĩnh Thái là tâm huyết mấy chục năm của bọn họ, trải qua biết bao sóng gió, sao giờ lại có thể bán ra với giá thấp như vậy chứ!

Sắc mặt cậu chủ Liễu tức thì sầm xuống, anh ta lấy giấy nợ ra: “Đây là giấy vay nợ do Đường Thiên Xương viết, ông ta mượn mười triệu, kì hạn ba tháng, lãi năm triệu, tổng cộng là mười lăm triệu, trên giấy nợ đã ghi rõ rành rành, nếu đến kỳ mà các người không thể trả tiền thì sẽ phải thế chấp Vĩnh Thái, giấy trắng mực đen còn muốn quỵt tiền sao?”

“Tôi…”

Đường Long ú ớ, không nói thành lời.

Bình luận

Truyện đang đọc