LONG VƯƠNG TRỞ LẠI



Bên ngoài biệt thự nhà họ Đường, mấy chục chiếc xe Jeep chạy tới, toàn bộ quân nhân đã được trang bị vũ khí vọt vào nhà họ Đường.

Mấy người nhà họ Đường luống cuống trong nháy mắt, Đường Thiên Long vốn đã chìm vào giấc ngủ lại mặc đồ ngủ đứng dậy, nhìn thấy mấy chục quân nhân thì mặt mày tái nhợt, vội vàng hỏi: “Quân gia, có chuyện gì vậy?”
“Mang đi!”
Người kia vừa ra lệnh, Đường Thiên Long đã bị hai người kéo đi.

Mà người của nhà họ Đường đã ngủ say cũng bị cưỡng chế lôi dậy.

Cùng lúc đo, nhà của Đường Sở Sở.

Đường Bác và Hà Diễm Mai đã ngủ.

“Rầm!”
Cửa phòng bị phá, một đám người vọt vào lôi bọn họ đi.

Nhà hàng Giang Trung, tần chót, trong một căn phòng bí mật.

Đường Sở Sở bị trói lại, người của nhà họ Đường đều bị mang đến ngay sau đó.

Ông nội Đường Thiên Long, bố Đường Bác, bác cả Đường Hải, bác hai Đường Kiệt của cô cùng mấy chục người thuộc nhà họ Đường đều bị đưa đến đây.

Người nhà họ Đường đều bị trói lại.


Bọn họ đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẻ mặt ai cũng hoang mang không biết tại sao bản thân lại đắc tội nhà họ Tiêu, không biết vì sao lại bị mang đến biệt thự nhà họ Tiêu.

Trên chiếc ghế trong tầng hầm.

Tiêu Chiến ngồi, miệng ông ta ngậm một điếu thuốc.

Không ít quân nhân được trang bị vũ khí đứng phía sau ông ta, vẻ mặt ông ta lạnh nhạt, nói: “Đường Sở Sở, mày biết vì sao tao trói mày lại không?”
Đường Sở Sở không biết.

Không phải cô làm hỏng bức tranh, nhưng tại sao trong video lại là cô làm chứ?
Đường Thiên Long đang bị trói cầu xin: “Tướng quân Tiêu, nhà họ Đường chúng tôi chưa từng đắc tội nhà họ Tiêu, Đường Lỗi nhà chúng tôi còn có quan hệ tốt với Tiêu Thần, cậu bắt chúng tôi tới đây làm gì? Cầu xin cậu, để chúng tôi đi, nếu chúng tôi có đắc tội thì sau này chúng tôi sẽ chuẩn bị lễ vật rồi đến nhà họ Tiêu nhận lỗi.”
Tiêu Chiến hơi giơ tay, ngắt lời Đường Thiên Long: “Ở buổi đấu giá, Đường Sở Sở phá hư một bức tranh nổi tiếng trị giá một tỷ tám trăm triệu.

Đường Thiên Long, bản tướng quân thả ông trở về bán tài sản của nhà họ Đường lấy tiền mặt, sau khi gom đủ một tỷ tám trăm triệu thì cầm tiền đến chuộc người, nếu không có tiền thì mấy người chờ chết đi!”
“Cái gì?”
“Một tỷ tám trăm triệu?”
“Đường Sở Sở, sao mày lại thế này?”
“Sao mày lại làm hỏng bức tranh trị giá một tỷ tám trăm triệu?”
Người nhà họ Đường bị số tiền này dọa sợ, tất cả cùng nhau chỉ trích Đường Sở Sở.

Bọn họ mắng Đường Sở Sở, mắng cô là sao chổi mang đến phiền phức lớn đến như vậy cho nhà họ Đường.

Đường Sở Sở giống như người câm ngậm phải bồ hòn, có nỗi khổ nhưng không nói được.1
Tiêu Chiến ra lệnh một tiếng: “Thả Đường Thiên Long đi!”
Trước khi hành động, ông ta có điều tra nhà họ Đường, toàn bộ tài sản của mấy chục người cũng chỉ có khoảng chừng một tỷ năm trăm triệu, bức tranh này đủ để làm nhà họ Đường phá sản.

Sau khi được thả ra, Đường Thiên Long đến trước mặt Đường Sở Sở tát cô một cái, thở hổn hển mắng: “Đồ ăn hại, mày đã rước tai họa ngập đầu cho nhà họ Đường này rồi!”
Mặt Đường Sở Sở bị tát đỏ, nước mắt lăn xuống khóe mắt, cô kêu lên: “Ông nội, không phải con, thật sự không phải con mà.”
“Còn dám nói dối, tướng quân Tiêu sẽ đổ tội cho mày sao?” Đường Thiên Long tức đến nỗi tát thêm mấy cái nữa.

Đánh xong, ông ta quỳ trên mặt đất, tựa như chó chết cầu xin: “Tướng quân Tiêu, xin cậu tha cho nhà họ Đường một đường sống!”
Tiêu Chiến lạnh lùng nói: “Tha cho nhà họ Đường một đường sống? Thế còn nhà họ Tiêu thì sao? Bởi vì một cú điện thoại của Đường Sở Sở mà Diệp Hùng, chủ tịch của Thiên Quân lập tức nhắm vào nhà họ Tiêu, làm nhà họ Tiêu phá sản.”
Đường Sở Sở tỉnh ngộ, kêu lên: “Là, là ông hãm hại tôi?”
“Đúng vậy.” Tiêu Chiến không phủ nhận: “Hãm hại mày thì sao? Một tỷ tám trăm triệu, nhà họ Đường muốn cầm cũng phải cầm, không muốn cầm cũng phải cầm, Tiêu Chiến tao đây là phó tổng chỉ huy của Tây Cảnh, giết chết mấy chục người nhà họ Đường là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Dường như Đường Thiên Long mất hết sức lực và tinh thần, ông ta ngã quỹ trên mặt đất.

Trong chớp mắt, ông ta tựa như già hơn mấy chục tuổi, kêu thảm thiết: “Xong rồi, nhà họ Đường xong rồi!”
“Mang ông già này quăng ra ngoài!”
“Vâng.”
Hai người được trang bị vũ khí cưỡng chế kéo Đường Thiên Long đang khóc đi.


Còn người nhà họ Đường đều bị dọa ngốc.

Tướng quân Tiêu làm thật, nhà họ Đường xong rồi, đây đều là do Đường Sở Sở ban tặng.

“Đường Sở Sở, cái đồ sao chổi này, là mày hại nhà họ Đường!”
“Sao tao lại có một đứa con gái như mày?”
“Đường Sở Sở, là một mình mày sai, sao lại liên lụy cả nhà chúng tao?”
“Tướng quân, tôi không có liên quan gì đến Đường Sở Sở, thả tôi đi được không?”1
“Hu hu, tôi không muốn chết, tướng quân Tiêu, tôi cầu xin ngài thả tôi đi! Oan có đầu, nợ có chủ, đều là do Đường Sở Sở, ngài tìm Đường Sở Sở báo thù đi, ngài giết cô ta rồi thả chúng tôi có được không?”
Người của nhà họ Đường sôi nổi xin tha.

Đối mặt với Tiêu Chiến quyền thế ngập trời, bọn họ không thể làm gì khác.

Nghe những người này nói, lòng của Đường Sở Sở chết lặng, giận thấu tim gan, cô ngất xỉu ngay lập tức.

Tiêu Chiến dùng tay ra hiệu.

Có người bưng một chậu nước hắt lên mặt Đường Sở Sở ngay lập tức.

Đường Sở Sở đã ngất đi lại tỉnh dậy.

Tiêu Chiến đứng dậy, đi qua, một tay nâng cằm cô lên, một tay cầm lấy dao lướt qua gương mặt trắng nõn của cô.

Ông ta lạnh lùng ép hỏi: “Đường Sở Sở, mười năm trước mày lao vào biển lửa nhà họ Giang rồi bị bỏng, nhưng hiện giờ mày lại rất xinh đẹp! Mười năm trước mày cứu ai ra khỏi biển lửa, người đó giờ ở đâu?”
“Tôi, tôi không biết.” Sắc mặt của Đường Sở Sở tái nhợt, cơ thể run bần bật.

“Xẹt!”

Tiêu Chiến cầm dao rạch một đường thật mạnh lên mặt Đường Sở Sở, một vết thương hiện trên gương mặt cô, máu tươi tràn ra, nháy mắt nhuộm đỏ nửa bên mặt.1
“A!”
Đường Sở Sở kêu lên một cách đầy đau đớn, cô không ngừng giãy giụa nhưng tứ chi bị trói, cho dù có giãy giụa như thế nào cũng không được.

Người của nhà họ Đưỡng cũng bị dọa run, một vài người nhát gan thì ngất tại chỗ.

“Nói, người mà mày cứu là ai? Tên đó có trở về tìm mày hay không? Còn nữa, mày có quan hệ gì với Diệp Hùng, vì sao Diệp Hùng lại kính trọng mày như vậy?”
“Tôi không biết, tôi không biết thật mà, hu hu, tôi không biết gì hết.” Đường Sở Sở vừa khóc vừa nói.

“Xẹt!”
Tiêu Chiến lại rạch thêm một đường, trên mặt của Đường Sở Sở lại có thêm một vết thương.

Cô chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng rát đau nhức, hơn nữa có thể cảm nhận được máu tươi chảy từ mặt xuống cổ.

Tiêu Chiến quát: “Người mày cứu là ai? Tên đó có tới tìm mày hay không?”
Đường Sở Sở bị rống ngốc, cô không biết, cô không biết mười năm trước mình cứu ai, cô khóc, nước mắt chảy thành từng hàng.

“Hu hu, tôi không biết thật, lúc ấy tôi không biết đó là nhà họ Giang, sau này tôi mới biết.

Tôi không biết mình cứu ai, sau khi lôi người đó ra khỏi biển lửa thì mặt của anh ta đã bị đốt, rồi anh ta nhảy xuống sông, bị nước cuốn đi, anh ta cũng chưa từng trở về tìm tôi.

Tướng quân Tiêu, tôi nói thật, ông thả tôi đi hu hu…”.


Bình luận

Truyện đang đọc