LONG VƯƠNG TRỞ LẠI

Chương 445

Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện thì đã bị cô phủ định ngay.

Cô nhớ Giang Thần đối xử với cô rất tốt, chăm sóc cô từng li từng tí.

“Hứa Tinh, cậu đừng nói nữa, tớ biết cậu Nguỵ rất xuất sắc, rất ưu tú, nhưng bây giờ tớ cũng đang sống rất hạnh phúc. Tớ không để ý đến ánh mắt của người khác về Giang Thần, cũng không để tâm đến việc anh ấy có phải là người biết vươn lên hay không, chỉ cần anh ấy đối xử tốt với tớ là đủ rồi.”

“Ôi…”

Hứa Tinh thở dài: “Sở Sở, cậu thật là quá mềm lòng rồi, tớ nghe nói rồi, là do anh ta đã trị khỏi cho cậu, nhưng đây không phải là tình yêu, cậu cứ đưa tiền cho anh ta, xem như là tiền thuốc thang và trị liệu là được rồi, tớ nhìn ra được cậu vốn dĩ không hề thích Giang Thần.”

“Hửm?” Đường Sở Sở nhìn Hứa Tinh.

Hứa Tinh tiếp tục nói: “Lúc trước, khi hai người gặp nhau, tớ chưa từng thấy cậu nắm tay anh ta, cậu đối với anh ta không phải là tình yêu, mà là cảm kích, nghe lời tớ đi, cho anh ta chút tiền, đuổi anh ta đi, nếu không có tiền thì tớ có thể cho cậu mượn.”

Đường Sở Sở cũng không chú ý đến.

Đây thật sự không phải là tình yêu sao?

Cô thật sự chỉ cảm kích anh thôi sao?

Nghĩ lại khoảng thời gian ở cùng Giang Thần, cô đúng là không có cảm giác tim đập bùm bụp, cũng không có cảm giác máu huyết sôi trào.

Còn khi nhìn thấy cậu Giang bí ẩn, cô lại có những cảm giác đó.

Tim đập nhanh, máu sôi trào, căng thẳng, không biết phải làm gì.

Đây không phải là cảm giác nhìn thấy người trong lòng mà trên sách hay nói sao?

Khoảnh khắc đó, Đường Sở Sở dường như cũng cảm thấy cô không hề yêu Giang Thần, cô không có tình cảm với anh, chỉ có cảm kích mà thôi.

Cô cảm kích Giang Thần đã chữa khỏi cho cô.

“Ôi!”

Cô thở dài một hơi thật sâu, ném hết tất cả những thứ linh tinh ra sau đầu.

“Hứa Tinh, cảm ơn cậu, tớ sẽ suy nghĩ về đề nghị của cậu.”

Giang Thần trở về nhà họ Đường.

Nhưng trong nhà lại không có ai cả, tất cả đều đến khu biệt thự Cảnh Tú xem biệt thự rồi.

Lúc Giang Thần ra khỏi cửa cũng đi khá vội vàng nên không mang theo chìa khoá.

Anh định gọi điện thoại cho Đường Sở Sở, nhưng nghĩ lại thì lại thôi.

Anh ngồi ở đầu cầu thang trước cửa nhà, hút thuốc, lấy điện thoại ra, chơi trò trái cây đại chiến zombie để giết thời gian.

Bất giác đã đến trưa.

Người nhà họ Đường vẫn chưa về, Đường Sở Sở thì về rồi.

Cô vừa đi ra khỏi thang máy thì nhìn thấy Giang Thần đang ngồi ở đầu cầu thang, nhíu mày đi qua, hỏi: “Anh ngồi ở đây làm gì?”

Nghe thấy tiếng kêu, Giang Thần vội đứng dậy.

Anh cầm điện thoại trong tay, cười nói: “Vợ, anh ra khỏi nhà quên mang theo chìa khoá, trong nhà không có ai, nên anh ngồi ở đây đợi.”

Bình luận

Truyện đang đọc