LONG VƯƠNG TRỞ LẠI

Chương 440

Sau khi Đường Sở Sở rời đi, anh gọi một chiếc taxi.

Còn chưa kịp lên xe đã thấy một con xe Jeep chạy đến, kính xe được hạ xuống.

Ngồi bên ghế phó lái là Tiêu Dao Vương, ông ta vẫy tay với Giang Thần: “Đi đâu? Để tôi chở cho.”

Suy nghĩ một chút, giờ đón xe về cũng phải hết mấy chục đồng, giờ có người cho quá giang cũng tiết kiệm được một ít rồi.

Anh xoay người bước lên xe Tiêu Dao Vương.

Người lái xe là Hoắc Đông.

Tiêu Dao Vương xuống hàng ghế dưới ngồi cạnh Giang Thần, ông ta đưa sang một điếu thuốc được cung cấp đặc biệt.

Giang Thần nhận lấy.

Tiêu Dao Vương cầm bật lửa châm thuốc giúp anh.

Hành động của Tiêu Dao Vương cực kỳ khác thường khiến Giang Thần không khỏi nghi ngờ.

Bình thường Tiêu Dao Vương nhìn thấy anh cứ như thấy thằng ôn dịch, giờ là thế nào đây?

“Tiêu Dao Vương, khi không lại ân cần, không phải trộm cũng là cướp, ông đang có toan tính gì đây?”

Tiêu Dao Vương cười: “Không hổ là Hắc Long, không có chuyện gì qua mắt cậu nổi, đúng là có chút chuyện vặt.”

Giang Thần thản nhiên hút thuốc nói: “Có chuyện thì nói, có rắm thì phóng nhanh lên.”

Tiêu Dao Vương đưa một phần hồ sơ mật đến.

Giang Thần nhận lấy, anh mở ra xem một chút rồi ném trả lại Tiêu Dao Vương: “Ải này liên quan gì đến tôi?”

Tiêu Dao Vương nói: “Cấp trên hạ lệnh thành lập một đội đặc chiến siêu cấp từ các quân khu trong cả nước, tầng tầng lớp lớp trong lực lượng cảnh sát vũ trang, chọn ra một vạn người để tiến hành đặc huấn ba tháng, những người đạt tiêu chuẩn sẽ trổ thành một thành viên của đội đặc chiến.”

“Ừ.” Giang Thần gật đầu, nói: “Tôi đã xem văn kiện rồi, nhưng cái này vẫn liên quan gì tôi chứ, trên đó chỉ bảo là để ông phụ trách.”

Tiêu Dao Vương cười: “Hắc Long à, gần đây tôi cũng dọn dẹp tàn cuộc cho cậu không ít lần, giúp không ít việc, có phải cậu cũng nên giúp lại tôi một chút không?”

Giang Thần nhìn vào mắt Tiêu Dao Vương, thờ ơ hỏi: “Ông muốn tôi làm gì?”

Tiêu Dao Vương lập tức nói: “Cậu là huyền thoại của quân nhân, là tất cả tín ngưỡng của họ, tôi định để cậu làm huấn luyện viên trưởng của cuộc đặc huấn này…”

Giang Thần giơ tay ngắt lời Tiêu Dao Vương.

“Bỏ đi, giờ tôi đang tự do tự tại, không muốn tự dưng mua việc vào người đâu.”

Tiêu Dao Vương giải thích: “Chỉ cần treo cái danh của cậu thôi, như vậy có thể kích thích tính tích cực của những người tham gia đặc huấn. Nếu bảo rằng chỉ cần đạt tiêu chuẩn là có thể gặp Hắc Long, còn được Hắc Long chỉ điểm, đám nhóc con này nhất định sẽ ra sức cố gắng, đến lúc ấy không cần cậu tự mình huấn luyện, chỉ cần xuất hiện nói vài câu là được rồi.”

“Ra là vậy…”

Giang Thần bắt đầu nghĩ ngợi.

Kể từ khi đến Giang Trung, quả thật ông ta đã giúp anh không ít lần.

Coi như gọi là có qua có lại.

Bình luận

Truyện đang đọc