LONG VƯƠNG TRỞ LẠI

Chương 373

Ông ta nhìn Đường Hải nói: “Đường Hải, chuyện dược liệu, con nên mau chóng điều tra rõ ràng, nếu thật sự là Đường Sở Sở làm, tuyệt đối không thể tha thứ.”

“Vâng.”

Đường Hải gật đầu.

Đường Lỗi biết âm mưu của bọn họ đã thành công nên nở nụ cười đắc thắng với Đường Uyển Tâm.

Đường Thiên Long đứng dậy chống gậy lên lầu nghỉ ngơi.

Lầu một, phòng khách.

Đường Hải nhìn Đường Lỗi: “Chuyện này có liên quan gì đến con sao?”

Đường Lỗi giật mình, anh ta vội vàng nói: “Bố, bố nói bậy gì vậy, chuyện này làm sao có thể liên quan đến con được.”

Giọng nói của Đường Hải đầy lạnh lùng: “Đây không phải là chuyện nhỏ. Một khi xảy ra chuyện, sẽ làm cho Vĩnh Nhạc bị thiệt hại nặng nề. Đường Sở Sở không phải tên ngốc, nó sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện như vậy.”

Hôm nay người nhà của người quá cố đến gây sự, Đường Lỗi thật sự hoảng sợ.

Bởi vì những gì anh ta làm là không chê vào đâu được, chỉ muốn gây rắc rối cho Đường Sở Sở, mặc dù thuốc có vấn đề nhưng tuyệt đối sẽ không gây chết người.

“Bố, Đường Sở Sở đè đầu cưỡi cổ chúng ta, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì nhà họ Đường cũng sẽ do nó làm chủ.”

Đường Lỗi lật bài ngửa.

“Đúng vậy, là do con làm. Con mua chuộc Trương Nguyên, người phụ trách nhập dược liệu bí mật đổi một ít thuốc, chính là muốn hạ uy phong của Đường Sở Sở, nhưng không ngờ suýt chút nữa đã xảy ra chuyện.”

“Bốp.”

Đường Hải đập lên mặt bàn.

Đường Lỗi vội vàng nói: “Bố, con làm chuyện này không phải vì bố sao. Tuy rằng hiện giờ nhà chúng ta đã có 20% cổ phần, nhưng hiện giờ Đường Sở Sở lại dùng toàn bộ lợi nhuận để mở rộng kinh doanh, cho nên chúng ta sẽ không được phân chia tiền bạc gì cả. Trong khi chúng ta có 20% cổ phần lại không được chia tiền, chỉ đuổi Đường Sở Sở đi, chúng ta mới có thể tiếp tục kiếm tiền. Để sau này nhà họ Đường cũng sẽ thuộc về bố.”

Đường Mộng Oánh cũng mở miệng nói: “Bố, bố mới là con trưởng của nhà họ Đường, dù có thế nào cũng không đến lượt Đường Sở Sở làm chủ, bố xem hôm nay đi, cũng chưa hỏi ý kiến ông nội mà Đường Sở Sở đã tự động lấy tiền đưa cho họ, trong mắt Đường Sở Sở còn có ông nội không, còn có bố không?”

Nghe vậy, Đường Hải cũng chậm rãi gật đầu.

“Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể đẩy hết mọi chuyện lên người Đường Sở Sở, bố sẽ tự mình đến tìm Trương Nguyên thu xếp chuyện này cho thỏa đáng.”

Đường Hải nhanh chóng đứng dậy đi tới công ty Vĩnh Nhạc.

Công ty Vĩnh Nhạc, văn phòng phó tổng.

Một ông cụ khoảng sáu mươi tuổi bước vào: “Tổng giám đốc Hải, ông tìm tôi à?”

Đường Hải nhìn Trương Nguyên, đã ngoài sáu mươi tuổi hỏi: “Ông Trương, ông đã làm việc ở Vĩnh Nhạc hơn hai mươi năm rồi phải không?”

Trương Nguyên gật đầu, thở dài nói: “Đúng vậy, chớp mắt một cái đã hơn hai mươi năm. Năm đó khi tôi gia nhập Vĩnh Nhạc, Vĩnh Nhạc vẫn chỉ là một xưởng nhỏ, bây giờ Vĩnh Nhạc đã là một công ty lớn.”

Đường Hải lấy ra một tấm thẻ đặt trên bàn, đẩy qua phía Trương Nguyên.

Bình luận

Truyện đang đọc