LONG VƯƠNG TRỞ LẠI



Mười năm trước, Đường Sở Sở chịu đựng tất cả các kiểu trào phúng, mỗi lần đi trên đường, cô đều phải trùm khăn kín mít.

Cô cho rằng cô đã quen rồi.

Nhưng bây giờ tất cả những lời nói khó nghe truyền đến, cô cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt của mọi người, trong lòng dâng lên cảm giác tự ti.

"Nhue thế này thì có cho tôi tiền, tôi cũng không thèm."
"Còn là người phụ nữ đẹp nhất Giang Trung, truyền thông đúng thật là mù mắt rồi mà, bình luận vớ vẩn."
Đường Sở Sở cúi đầu, nhưng cô lại có thể tưởng tượng ra bộ mặt cười nhạo của mọi người xung quanh, tủi thân tuôn trào, mũi chua xót, những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.

Vương Tĩnh thấy bộ dạng này của Đường Sở Sở, tâm trạng trong lòng rất tốt, nâng cằm của Đường Sở Sở lên, nhìn thẳng vào những vết sẹo đang dần khép lại, cười nhạo nói: "Đúng là một khuôn mặt đẹp, đáng tiếng làm ha ha..."
"Cô, cô làm cái gì?" Đường Sở Sở cuống quít giãy dụa, cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của Vương Tĩnh.

"Bốp."
Ngay lúc này, một tiếng bạt tai vang lên.

Đường Sở Sở cúi đầu, nhận thất được có một bàn tay mạnh mẽ kéo cô lại, cô ngẩng đầu nhìn, thấy Giang Thần đã quay trở về, trong nháy mắt mọi oan ức đều tuân ra, cô gục ở trong ngực của Giang Thần mà khóc.

"Anh, anh dám đánh tôi?"
Vương Tĩnh vươn tay che lấy khuôn mặt vừa nóng vừa đau do bị đánh của mình, chỉ vào Giang Thần, nổi giận mắng: "Giang Thần, anh cái đồ rác rưởi này, anh có biết tôi là ai không, tôi là Vương Tĩnh nhà họ Vương..."
Giang Thần khẽ buông Đường Sở Sở ra, vươn tay bẻ ngón tay của Vương Tĩnh.

"A..."
Vương Tĩnh đau đến mức trên mặt đều vặn vẹo.


"Quỳ xuống nói xin lỗi." Giọng nói lạnh lùng của Giang Thần truyền đến.

Một màn này khiến cho không ít người chú ý đến, thậm chí còn có người lấy điện thoại di động ra, quay lại toàn bộ cảnh này.

Ngón tay của Vương Tĩnh bị bẻ gãy, vẻ mặt vặn vẹo vì đau của cô ta, ngay cả nói cũng không nói được.

Giang Thần hơi dùng sức.

Cơ thể Vương Tĩnh theo ngón tay mà xoay vòng, Giang Thần đá một phát vào trên đầu gối của cô ta, đầu gối của cô ta đau xót, phịch một cái, quỳ trên mặt đất.

Đầu gối và mặt đất tiếp xúc với nhau, phát ra một tiếng bịch, Vương Tĩnh đau đớn ngã quỵ xuống đất, đau đớn mà kêu lên,
Đường Sở Sở thấy thế, ngay lập tức nóng nảy: "Thần, cô ta là người của nhà họ Vương, nhà họ Vương là một trong bốn gia tộc lớn, chúng ta đắc tội không nổi."
Giang Thần không thèm đếm xủa đến Vương Tĩnh đang kêu đau nằm trên mặt đất, nhìn Đường Sở Sở, trên khuôn mặt lạnh lùng mang theo chút dịu dàng, nói: "Thực xin lỗi..."
"Bốp."
Giang Thần bị đánh một cái vào đầu.

Là Hà Diễm Mai.

Lẽ ra bà ta không muốn quan tâm, nhưng Giang Thần đã đánh người nhà họ Vương.

Trước kia Đường Sở Sở đắc tội với nhà họ Tiêu, làm hại nhà họ Đường thiếu chút nữa bị phá sản.

Hiện tại Giang Thần lại đắc tội với nhà họ Vương, bà ta hung dữ mắng: "Giang Thần, ai cho mày đánh, còn không mau đỡ cô Vương dậy, còn không mau dập đầu nhận sai!"
Đường Tùng, Ngô Mẫn đi tới, nhanh chóng đỡ Vương Tĩnh đang nằm trên mặt đất dậy.


Nhưng đầu gối của Vương Tĩnh đã bị đánh vỡ, chảy không ít máu, đỏ cả tất chân màu da.

Cô ta được đỡ ngồi xuống.

Trên mặt Vương Tĩnh đầy đau đớn, nỗi tức giận trong lòng không thể phát tác, vươn tay chỉ vào người nhà họ Đường: "Các người, các người biết tôi là ai không, tôi là Vương Tĩnh nhà họ Vương, tôi thề, ngày tàn của nhà họ Đường các người đã đến rồi."
"Bốp."
Nghe nói như thế, Hà Diễm Mai lại đánh một cái vào đầu Giang Thần, cả giận nói: "Còn không mau quỳ xuống nhận sai."
Đường Sở Sở cũng rất sợ.

Chuyện lần trước với nhà họ Tiêu vẫn còn rành rành trước mắt, cô cũng không dám đụng vào người của bốn gia tộc lớn nữa.

Cô khom người định quỳ xuống.

Nhưng, Giang Thần lại túm lấy cô, mạnh mẽ kéo cô lại, thản nhiên nói: "Sở Sở, chuyện này không liên quan đến em, người là do anh đánh, có việc gì, cứ nhắm vào anh, anh tuyệt đối sẽ không làm liên lụy đến nhà họ Đường."
"Được, nhắm vào anh đứng không?" Vương Tĩnh ngồi trên ghế ngay lập tực nổi giận, cô ta lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại cho quản lí của Mỹ Vị Hiện: "Quản lý Đinh, tôi là Vương Tĩnh nhà họ Vương, là thành viên vàng của Mỹ Vị Hieen, tôi bị người khác đánh ở trước cửa Mỹ Vị Hiên, mau phái hai người bảo vệ ra đây."
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Vương Tĩnh hung dữ nhìn Giang Thần: "Anh chết chắc rồi, cho dù bây giờ có quỳ xuống đất xin tha thứ, tôi tuyệt đối cũng sẽ không tha cho anh, không đánh gãy chân của anh, tôi không phải tên Vương Tĩnh!"
Hà Diễm Mai đến trước mặt Vương Tĩnh, gập người một cái xin lỗi.

"Cô Vương, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, đều là lỗi của đứa con rể rác rưởi của tôi, tôi xin lỗi cô, cô đại nhân đại lượng, coi chúng tôi như rắm mà thả thôi."
Hà Diễm Mai thực sự rất sợ.

Thật vất vả mới nhận được cổ phần của gia tộc, bà ta nghĩ cũng không muốn phải đắc tội với nhà họ Vương, làm cho ông cụ nổi giận, mà thu lại cổ phần.


Vương Tĩnh nghênh ngang kiêu ngạo, chỉ vào mũi của Hà Diễm Mai đang khom người giải thích, mắng: "Bà ngay cả rắm cũng không xứng, lập tức quỳ xuống cho tôi, liếm sạch sẽ giày cao gót cho tôi, không, bà không xứng, để Đường Sở Sở qua đây liếm."
Vương Tĩnh thay đổi chủ ý, chỉ vào Đường Sở Sở đang lúng ta lúng túng ở bên cạnh.

Ngay lúc này, một người đàn ông trung niên dẫn theo mấy người bảo vệ đi ra.

Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người ở bên ngoài Mỹ Vị Hiền đều hiểu rõ, cả gia đình Đường Bác xong rồi.

Đường Tùng nhìn thấy người bảo vệ hung hăng cầm dùi cui điện, rất nhanh đã bị dọa cho sợ mất hồn, nhanh chóng kéo Ngô Mẫn lui về phía sau, vọt vào bên trong đám người, sợ bị hại cùng.

Nhìn thấy quản lý Đinh mang theo bảo vệ đi ra, Vương Tĩnh lại càng đắc ý hơn, cao ngạo liếc nhìn Đường Sở Sở.

"Phụt."
Phun một ngụm nước miếng trên mặt đất, chỉ vào mặt đất: "Đường Sở Sở, cô quỳ xuống, liếm sạch sẽ, tôi đảm bảo sẽ chỉ chặt đứt hai tay của tên chồng rác rưởi của cô mà thôi, chừa lại hai chân cho anh ta."
Hà Diễm Mai nhìn thấy quản lý của Mỹ Vị Hiên dẫn theo mấy người bảo vệ tới, cũng đã bị dọa sợ đến mức run lên, trong nháy mắt đã quỳ trên mặt đấtm đau khổ cầu xin tha thứ: "Cô Vương, chúng tôi sai rồi, chúng tôi thực sự biết sai rồi."
Hà Diễm Mai quỳ xuống, Giang Thần không để ý đến.

Trong lòng anh khinh thường Hà Diễm Mai, bắt nạt kẻ yếu nhưng sợ kẻ mạnh, chút khí phách cũng không có.

"Thần." Đường Sở Sở cũng sợ, gắt gao nắm chặt lấy tay Giang Thần.

Giang Thần dỗ dành nói: "Không có việc gì."
Vương Tĩnh một phát đá văng Hà Diễm Mai đang quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, nhìn thấy vẻ mặt không quan tâm của Giang Thần, trong lòng cô ta chỉ có giận dữ, chỉ vào anh, quát: "Quản lý Đinh, chính là anh ta, đánh chết anh ta cho tôi."
Đường Sở Sở ngay lập tức phóng tới, đỡ lấy Hà Diễm Mai bị đá văng.

"Mẹ."
"Đồ sao chổi, cút." Hà Diễm Mai vung tay tát một cái, bà ta liếc nhìn đám người, muốn tìm Đường Bác.

Nhưng lại nhìn thấy Đường Bác giống như một con rùa đen rụt đầu, đứng ở một bên cúi đầu, ngay cả rắm cũng không dám thả.


Nghĩ đến mình có một người chồng nhu nhược như vậy, bà ta ngay lập tức đau lòng đến mức khóc nấc.

Đinh Kiến Ba, quản lý của Mỹ Vị Hiên đi tới, mắt liếc Giang Thần một cái, thấy anh là con rể của nhà họ Đường nổi đình nổi đám gần đầy ở Giang Trung, ngay lập tức phân phó nói: "Đánh cho tôi."
"Ai dám?"
Ngay lúc này, một giọng nói từ bên trong Mỹ Vị Hiên truyền đến.

Đi kèm với giọng nói vừa truyền đến đó, là tiếng giày da va chạm với mặt đất vang lên.

Mọi người nghe thấy tiếng thì quay lại nhìn.

Một người đàn ông trung niên mặc quân phục đi tới, ở phía sau ông ta còn dẫn theo bốn người đàn ông được trang bị đầy đủ vũ khí.

Mà trên vai người đàn ông mặc quân phục, còn mang theo năm ngôi sao tỏa sáng lấp lánh.

Năm ngôi sao lấp lánh, rất chói mắt.

Đinh Kiến Ba vừa nhìn thấy người đến, nhất thời bị dọa sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, hai chân mềm nhũn, phịch một cái quỳ trên mặt đất.

Mấy người bảo vệ cũng bị dọa sợ đến mức cả người đều mềm nhũn, trong nháy mắt ngưng trệ, liên tiếp quỳ trên mặt đất, đây chính là người có chức vị vô cùng to lớn, ngay cả ông chủ của Mỹ Vị Hiên có thấy, cũng phải ngoan ngoãn mà quỳ gối.

Gần đây, sửa đổi lại Ngũ đại quân khu, trụ sở chính ở ngay tại Giang Trung.

Vị trước mắt, chính là tổng soái mới, bây giờ đang đóng vai trò là người đứng đầu Ngũ đại quân khu để chấn chỉnh và tích hợp, Tây Cảnh Tiêu Dao Vương.

11630520719244650830
Share the Moment on Facebook
16897135097031410393.


Bình luận

Truyện đang đọc