MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Vừa ngửi thấy mùi máu tanh này, tim Cát Vũ bỗng treo lên, trong lòng thầm kêu không ổn, chắc chắn là đã xảy ra án mạng rồi.

Một nam một nữ ban nãy là chạy ra từ nơi này, chẳng lẽ ở đây vẫn còn người khác nữa hay sao?

Cát Vũ vừa nghĩ vừa cầm Mao Sơn Thất Tinh Kiếm, dè dặt đi vào bên trong, càng tiến về phía trước thì mùi máu tanh đó càng nồng nặc. Như thế này là chảy bao nhiêu máu mới có mùi tanh nồng nặc như vậy chứ?

Lúc tiến vào sân nhỏ này, Cát Vũ vẫn không ngừng quan sát xung quanh, rồi dựa vào hoàn cảnh nơi này để phán đoán xem, rốt cuộc nơi này sẽ xuất hiện quỷ vật như thế nào?

Sau khi quan sát xung quanh, Cát Vũ mới nhìn thấy không ngờ đây lại là một tòa nhà kiểu Châu Âu, nhưng kiến trúc lại không giống như mấy thập niên gần đây, mà giống như kiến trúc thời kỳ quân phiệt chiếm đóng hơn một trăm năm trước.

Tại sao trong trường đại học Giang Thành lại có một tòa nhà kỳ quái như vậy?

Trên tường có đủ các loại thực vật, nhưng đã khô héo, ngoài mùi máu tanh ra thì xung quanh còn có mùi mục nát.

Sau khi âm khí nồng nặc đến một mức độ nhất định, mới có thể khiến cỏ cây ở xung quanh không thể sinh trưởng.

Nghĩ đến đây, tim của Cát Vũ lại treo lơ lửng.

Chẳng lẽ nơi này lại có tà vật mà mình không thể thu thập được ư? Âm khí nồng nặc như vậy, xem ra nó cực kỳ đáng sợ, ngay cả Cát Vũ cũng cảm thấy hiếm thấy.

Nói không chừng cái mạng nhỏ của mình cũng phải bỏ lại đây.

Bầu không khí nặng nề yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân. càng tiến về phía trước, hắn càng cảm thấy hoảng hốt, đã lâu lắm rồi hắn không có cảm giác này. Hắn nhớ năm đó khi đi theo lão già kia thu phục một quỷ yêu có đạo hạnh cực kỳ cao, hắn cũng không thấp thỏm như thế này.

Cát Vũ cũng không biết hôm nay mình bị gì nữa.

Thế là Cát Vũ lại lấy la bàn trên người ra, một tay cầm Mao Sơn Thất Tinh Kiếm, còn tay kia thì cầm la bàn.

Vừa lấy la bàn ra, mấy kim chỉ nam ở trên đó đã không ngừng chuyển động loạn xạ, lắc qua lắc lại, hơn nữa còn chuyển động cực kỳ nhanh. Mẹ kiếp, rốt cuộc là quỷ hung dữ đến mức nào mới có thể quấy nhiễu khí trận xung quanh thành thế này?

Kim chỉ nam trên la bàn đã chuyển động đến mức chẳng khác gì cái quạt máy rồi.

Cát Vũ lại tiến lên mười mấy bước, lòng bàn tay đã toát mồ hôi lạnh. Lúc này hắn mới ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra trước mặt có một bồn hoa, ở trung tâm bồn hoa có một ngọn núi giả, phía trên đó còn có một bóng người.

Người đó đang nằm ngang trên đỉnh ngọn núi giả, trên đó có một tảng đá rất nhọn, đúng lúc xuyên qua cơ thể người đó, khiến máu tươi chảy khắp ngọn núi giả. Cát Vĩ chỉ vừa liếc mắt đã biết người đó đã không thể sống sót, hồn phách cũng đã rời đi, chết đến mức không thể siêu sinh.

Vừa nhìn thấy thi thể trên đỉnh ngọn núi giả đó, Cát Vũ đã vội tiến lên mấy bước để nhìn kỹ hơn, phát hiện ra đó lại là một cô gái. Nhìn trang phục thì có lẽ là sinh viên trường Đại học Giang Thành, hai chân trắng bệch tách ra ở hai bên ngọn núi giả, hai tay cũng giang rộng ra, biến thành hình chữ ‘đại’, miệng mở rất to, mắt cũng trợn tròn, chắc chắn trước khi chết đã cực kỳ sợ hãi.

Máu tươi đã chảy gần cạn rồi, nhuốm đỏ cả ngọn núi giả.

Trong hồ dưới ngọn núi giả vốn có nước, không biết đã khô cạn bao nhiêu năm rồi, nhưng lúc này lại có không ít máu của nữ sinh này chảy vào trong hồ nước khô cạn đó.

“Chậc chậc, chết thật thảm thương. Nếu cô không có chuyện gì thì chạy tới đây làm gì hả?” Cát Vũ nhíu chặt mày, không ngừng thương tiếc nói.

Người này cũng đã chết rồi, đúng lúc đập đầu vào thành hồ nước, nửa bên đầu cũng đã mất, óc cũng lòi ra ngoài, máu tươi đọng lại một chỗ.

Đây cũng là sinh viên trường Đại học Giang Thành, nhưng là một nam sinh, tầm hai mươi tuổi. Mặc dù đã chết, nhưng điều kỳ lạ ở đây là khóe miệng nam sinh này lại cong lên, nở một nụ cười cực kỳ quỷ dị, mắt cũng trợn tròn, nhìn chằm chằm về phía Cát Vũ không chớp mắt.

Cho dù Cát Vũ có đạo hạnh nhiều năm, tu vi đã đạt tới cảnh giới cao, nhưng cũng không khỏi hơi biến sắc khi đối diện với ánh mắt của thi thể nam này.

Chết cũng chết rồi, còn làm ra vẻ đáng sợ như vậy.

Lúc Cát Vũ nhìn chằm chằm nam thi thể này, thì đột nhiên thi thể đó bỗng mở miệng nói: “Ngươi không nên tới đây... Nhiều năm trôi qua, ngươi lại tới đây... Ha ha...”

Một người đàn ông nhưng giọng nói lại rất sắc bén trống rỗng giống như một nữ sinh, vang lên rất đột ngột không kịp chuẩn bị, khiến Cát Vũ cực kỳ ngạc nhiên.

“Thật to gan, ngay cả đạo trưởng bắt quỷ mà cũng dám hù dọa, còn không mau cút ra đây cho bần đạo.” Cát Vũ nhìn về phía nam thi thể đó.

Điều kỳ lạ ở đây là từ đầu đến cuối, Cát Vũ đều không cảm nhận được bất kỳ sự tồn tại của quỷ vật nào trên người thi thể nam này. Nói cách khác, lúc nãy không hề có quỷ vật nào bám lên người thi thể nam đó, mà là thi thể nam đó có thể mở miệng nói chuyện.

Tình huống này có hơi đáng sợ, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của Cát Vũ, quỷ vật đạt tới cấp bậc từ quỷ yêu trở lên, mới có thể có được thần thông khống chế thi thể, chẳng lẽ...

Cát Vũ không dám nghĩ tiếp nữa.

Hắn thật sự không ngờ trong trường Đại học Giang Thành lại ẩn chứa một sự đáng sợ lớn như vậy.

Thảo nào lão già kia cứ khăng khăng bảo mình tới đây để làm bảo vệ, hóa ra là vì lão muốn để mình đối phó với sự đáng sợ trong trường đại học này.

Nghĩ đến đây, trong lòng Cát Vũ không khỏi thầm mắng lão già đó một câu, có một quỷ vật lợi hại như vậy ở đây, vậy mà bản thân lão lại không đến, ngược lại bảo một đồ đệ như hắn tới đây tìm đường chết. Rõ ràng lão đang hãm hại đồ đệ của mình.

Thảo nào lão già đó chẳng hề nói gì với mình, bởi vì lão sợ mình mặc kệ không làm gì cả.

Haizzz thật là, mình đâu có rảnh rỗi như vậy.

Nhưng bây giờ đã đến đây rồi, nếu mình ảo não rời đi, chẳng phải sẽ bị lão già đó chế giễu hay sao?

Mẹ kiếp, mình đã mắc lừa lão già đó rồi.

Lúc Cát Vũ đang nghĩ đến chuyện này, thì đột nhiên gió lạnh nổi lên ở khắp sân, cuốn theo lá khô đầy đất, vô số cơn gió xoáy đen kịt đang không ngừng lượn lờ xung quanh hắn.

Tới rồi tới rồi... Thứ hại mạng người đó đã tới rồi.

Cát Vũ hít sâu một hơi, bây giờ cũng mặc kệ nỗi sợ, mà dứt khoát vung Mao Sơn Thất Tinh Kiếm ở trong tay, ánh vàng nhất thời lóe lên, biến thành một bảo kiếm dài hơn một mét, bảy thanh tiểu kiếm đang không ngừng đung đưa, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

“Đệ tử Mao Sơn Long Viêm đang ở đây, đám quỷ vật các ngươi còn không mau bó tay chịu trói, bằng không chắc chắn ta sẽ chém các ngươi đến mức hồn bay phách lạc.” Dứt lời, Cát Vũ bỗng cắm Mao Sơn Thất Tinh Kiếm xuống mặt đất cứng rắn. Một luồng hơi thở tràn đầy quang minh chính đại của đạo gia khuếch tán ra bốn phía như một làn sóng.

Bình luận

Truyện đang đọc