MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Thấy Cát Vũ không nhận tiền, Trương Hàng thoáng hoảng sợ. Điều này chỉ có thể giải thích một vấn đề, Cát Vũ không có ý định kết bạn với Trương Hàng. Lý do Cát Vũ đồng ý giúp ông ta hoàn toàn là để trả lại một ân tình cho ông ta. Tiền này không nhận có nghĩa là từ nay về sau sẽ không bao giờ có quan hệ gì nữa. Nếu sau này lại gặp phải rắc rối lớn không giải quyết được, Cát Vũ nhất định sẽ không tới giúp ông ta.

Loại ông trùm như Trương Hàng khá là nhạy bén, chỉ dựa vào khả năng quan sát ý tứ qua lời nói và biểu hiện, thì đã có thể xác định được Cát Vũ lúc này đang nghĩ gì, nhanh chóng thành khẩn nói: "Cát đại sư, nếu ngài không nhận tiền này thì không coi Trương Hàng ta là bạn rồi. Trương mỗ lăn lộn trong giang hồ luôn lấy chữ nghĩa làm đầu. Tuy hồi trẻ có làm một số việc không đúng mực, nhưng bây giờ cũng là một người làm ăn giữ khuôn phép. Nếu ngài còn xem ta là bạn thì nhất định phải nhận số tiền này."

Nói rồi, Trương Hàng cầm thẻ ngân hàng bằng hai tay đưa cho Cát Vũ.

Chuyện đã đến nước này, Cát Vũ không thể xuống đài được nữa. Bên cạnh Trương Hàng còn có một ít thủ hạ, nếu hắn không nhận, Trương Hàng cũng sẽ khó xử.

Do dự một lúc, Cát Vũ đưa tay nhận lấy và nói: "Được, ta sẽ lấy tiền."

Trương Hàng vui mừng khôn xiết, lại nhanh chóng nói: "Cát đại sư, hay là hôm nay đừng đi nữa. Phòng ở đã sắp xếp thỏa đáng rồi, sáng mai lại tiễn ngài đi được không?"

“Không cần, trời vẫn còn sớm, bọn ta vẫn nên về sớm một chút thôi.” Cát Vũ lịch sự từ chối.

Trương Hàng không nhiều lời thêm nữa, trực tiếp chào rồi lái một chiếc xe, đưa Cát Vũ và Tô Mạn Thanh trở về thành phố Giang Thành.

Khoảng cách hai nơi không xa lắm, trong vòng hai tiếng đồng hồ, hai người đã trở lại cổng khu dân sư Cổ Lan.

Trên đường về nhà, Cát Vũ đưa thẻ ngân hàng một ngàn vạn tệ cho Tô Mạn Thanh và nói: "Cô cầm số tiền này đi."

Tô Mạn Thanh sửng sốt, giật mình. Đây là một ngàn vạn tệ đấy, Tô Mạn Thanh đã bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy đâu! Cô có hơi hoảng sợ nhìn Cát Vũ nói: "Ngươi cho ta làm gì?"

"Thật ra số tiền này cũng không phải là ta cho cô. Chỉ là muốn cô giúp ta giải quyết một chút. Ta nghe nói không phải có dự án hy vọng gì đó sao? Cô quyên góp hộ ta đi." Cát Vũ nói.

Tô Mạn Thanh nhìn về phía Cát Vũ, cảm thấy có chút khó tin. Đây là một ngàn vạn tệ đấy, thế mà cũng không là gì trong mắt Cát Vũ, nói quyên góp là quyên góp. Cô không khỏi sùng bái Cát Vũ nhiều hơn một chút, nhanh chóng nói: "Vũ ca, sao ngươi không tự giữ số tiền này mà lại đem đi quyên góp?”

"Có tiền có thể nhận, có tiền không thể nhận. Ta thấy Trương Hàng đó có vẻ cũng không phải là người hay làm việc thiện tích đức gì. Số tiền này coi như là ta quyên góp thay cho hắn, tích lũy một chút công đức, cũng có lợi cho hắn. Người này cũng không xem như kẻ ác gì cả.” Cát Vũ vừa đi vừa nhàn nhạt nói.

Nghe Cát Vũ nói như vậy, Tô Mạn Thanh mới yên tâm, cầm thẻ ngân hàng của Cát Vũ, nghĩ đến một ngày nào đó rảnh rỗi sẽ tìm một nơi để quyên góp số tiền lớn này, coi như là làm chuyện k1ch thích nhất trong đời.

Vung tay là một ngàn vạn tệ, thật là một khoản kếch xù.

Hai người trở về căn nhà thuê, mỗi người đều có chút mệt mỏi. Cát Vũ đi tắm rửa rồi trở về phòng tu luyện.

Bởi vì Cát Vũ luôn thấy có chút lo lắng, luôn cảm thấy tòa nhà kia là mối họa lớn trong lòng mình. Nếu chuyện này không được giải quyết, hắn sẽ không thể thả lỏng trái tim đang treo lơ lửng của mình.

Liên tiếp mấy ngày sau, thân thể của Cát Vũ rốt cuộc cũng bình phục gần ổn. Mấy ngày trước, Đàm gia còn nhờ Ô Nha gửi cho hắn một cái thẻ ngân hàng, nói là bên trong có một trăm triệu ba ngàn vạn tệ, là thù lao của Cát Vũ trong trận luận võ ở Thái Bình trấn.

Số tiền này Cát Vũ lại nhận, dự bị cho bất cứ tình huống nào sau này.

Ngoài ra, Cát Vũ còn nghĩ đến sự tồn tại của cao nhân lánh đời kia, Kiếm Thần Lê Trạch Kiếm, y rất có một loại phong phạm đại hiệp, ẩn cư ngay tại Ngưu gia trang. Cao thủ như vậy thật ra rất đáng để kết bạn, chỉ tiếc vị Kiếm Thần này thoạt nhìn không muốn có gì tiếp xúc với người tu hành trên giang hồ, có lẽ vì sợ lộ hành tung của mình.

Điều khiến Cát Vũ băn khoăn là, một cao thủ siêu cấp như Lê Trạch Kiếm thì rốt cuộc đang e ngại sự đuổi giết của người nào? Thế mà lại cam tâm ẩn cư tại Ngưu gia trang, mười mấy năm cũng không lộ diện, thật sự là che giấu quá sâu.

Cát Vũ luôn cảm thấy rằng một ngày nào đó mình sẽ gặp lại vị Kiếm Thần này.

Mấy ngày nay không có việc gì, Cát Vũ cũng đi vòng quanh tòa nhà kia vài vòng, chủ yếu là để kiểm tra xem phong ấn Huyết Chú mà mình bố trí có vấn đề gì không. Không nhìn thấy xuất hiện tình trạng gì, Cát Vũ mới có thể yên tâm.

Vì thế, hiệu trưởng Vương cũng đặc biệt bố trí một lão già canh gác ngày đêm cách tòa nhà vài trăm mét, chỉ để ngăn không cho sinh viên đến gần tòa nhà.

Mặc dù vậy, một vài ngày sau đó vẫn xảy ra sự cố.

Lại còn là một vấn đề lớn.

Buổi tối hôm đó, Cát Vũ không phải trực ca đêm nên tu luyện trong phòng ở căn nhà thuê. Sáng sớm hôm sau đã nhận được điện thoại của Hiệu trưởng Vương, cảm xúc hiệu trưởng Vương vô cùng kích động mà nói với Cát Vũ: "Đội trưởng Cát... xảy ra chuyện rồi, có người chết gần tòa nhà kia!"

Cát Vũ không có thời gian để hỏi nguyên do, đã trực tiếp bật người dậy và đi thẳng đến trường đại học Giang Thành.

Khi đến đó lại thấy khu vực xung quanh tòa nhà bị phong tỏa. Trong khuôn viên có rất nhiều xe cảnh sát đậu, nhiều cảnh sát đi qua đi lại. Hiệu trưởng Vương đứng cùng vài thành viên trong đội bảo vệ, vẻ mặt cay đắng kinh hoảng.

Nhìn thấy Cát Vũ đến, hiệu trưởng Vương đến gần, buồn rười rượi nói: "Đội trưởng Cát... Lần này rắc rối lớn rồi."

Cát Vũ nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Chuyện gì vậy? Ông cẩn thận nói cho ta biết đi."

“Lần này đã có ba người chết, nhiều hơn lần trước!” Hiệu trưởng Vương kích động nói.

Bình luận

Truyện đang đọc