MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Tr4n Trạch San lấy năm vạn đưa tới trước mặt hiệu trưởng Vương.

Hiệu trưởng Vương nhìn thấy tiền trong tay Tr4n Trạch San mà nhận không được, không nhận cũng không phải, vẻ mặt vô cùng lúng túng.

Cát Vũ vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ, đột nhiên bước tới và trầm giọng nói: “Tr4n tiểu thư, ngươi làm vậy là có ý gì?”

Tr4n Trạch San nhếch miệng, lộ ra nụ cười châm chọc: “Ngươi nói có ý gì ư? Đến Nhà họ Tr4n bọn ta lừa tiền, các ngươi không cần năm vạn này, chẳng lẽ lại muốn cả năm mươi vạn kia ư?”

Cát Vũ bình tĩnh nói: “Đúng vậy, ta đến đây là vì năm mươi vạn kia. Hôm nay ta sẽ nói rõ tại đây, nếu ta không làm xong chuyện này thì ta cũng chẳng cần năm vạn tiền đặt cọc kia, ta đến từ đâu thì về lại đó.”

Tr4n Trạch San hơi sửng sốt, không ngờ một tên bảo vệ nhỏ nhoi mà lại nói ra những lời như vậy, chẳng lẽ hắn thực sự có bản lĩnh ư?

“Tiểu tử, khẩu khí cũng không nhỏ đấy.”

Lại có một giọng nói khác vọng đến.

Cát Vũ nhìn về phía người vừa nói thì thấy trên ghế sô pha còn có một người nữa đang ngồi. Đây là một lão đạo mặc áo đạo sĩ, khoảng sáu mươi tuổi, già nhưng vẫn tráng kiện, tiên phong đạo cốt, trên đầu búi tóc củ hành, trên vai có một cái phất tr4n. Bên cạnh lão ta còn có một tiểu đạo đồng, trông rất có khí thế của một cao nhân đắc đạo.

Người vừa nói chính là lão đạo trước mắt.

Cát Vũ nhìn lão ta, lão đạo kia cũng hừ giọng rồi đứng dậy lạnh lùng nói: “Bần đạo đã tu hành mấy chục năm, cũng không dám đảm bảo sẽ hoàn toàn xử lý chuyện của gia chủ Nhà họ Tr4n, ngươi chỉ là một tên bảo vệ nhỏ nhoi mà dám bảo đảm, dựa vào cái gì chứ?”

“Vị đạo trưởng này là…” Cát Vũ ngập ngừng hỏi.

“Đây là Vũ Thanh đạo trưởng của Thanh Hà Quán tại thành phố Giang Thành, đạo pháp cao thâm, ẩn thế bất xuất. Nhà họ Tr4n ta phải đi mời ba lần, vất vả lắm mới mời đạo trưởng đến đây, có cụ ấy thì chuyện của gia chủ nhà bọn ta sẽ được giải quyết. Sở dĩ mời các ngươi đến đây là để phòng hờ mà thôi, thế mà lão phu không ngờ hiệu trưởng Vương lại không nể mặt Nhà họ Tr4n, lại tuỳ tiện kéo một tên bảo vệ đến đây thật giả lẫn lộn. Nếu không phải nể mặt tiểu thư học ở đại học Giang Thành thì ta đã đuổi hai người ra khỏi đây từ lâu rồi, ta thấy hai người hãy mau cầm tiền và biến khỏi đây đi.”

Quản gia Lưu thật biết gió chiều nào theo chiều ấy, thấy Tr4n Trạch San tức giận nên biết thời biết thế mà bỏ đá xuống giếng.

Hiệu trưởng Vương sầm mặt lại, rất không hài lòng nói: “Có bản lĩnh hay không phải ra tay mới biết được. Các ngươi vẫn chưa thấy đội trưởng Cát ra tay mà dựa vào cái gì đã nói hắn không thể trị bệnh được cho lão gia tử? Vừa rồi đội trưởng Cát cũng đã nói, nếu trị không được tình hình của ông cụ thì hắn cũng không thèm lấy năm vạn kia, bọn ta sẽ quay về.”

Hiệu trưởng Vương đã tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Cát Vũ, căn bệnh thoái hóa đốt sống cổ của ông ta đã rất lâu rồi thế mà đã được chữa khỏi chỉ bằng mấy cây ngân châm.

Sư phụ của hắn là Tr4n Duyên Chân Nhân, là một nhân vật giống như thần tiên nên chắc chắn Cát Vũ cũng chẳng kém cạnh gì.

Bây giờ Nhà họ Tr4n và đạo sĩ Vũ Thanh kia vô cùng coi thường Cát Vũ, coi mình như kẻ lừa đảo, với tư cách là hiệu trưởng trường đại học, chắc chắn ông ta sẽ rất mất mặt.

Quản gia Lưu cũng không khách sáo mà lấy lại số tiền kia.

“Đã gần đến giờ rồi, đưa bần đạo đi gặp gia chủ Nhà họ Tr4n đi.” Vũ Thanh bất chợt lên tiếng.

“Xin Vũ Thanh đạo trưởng đợi một lát. Thực ra, Nhà họ Tr4n cũng đã mời thêm một người đến, chắc cũng sắp đến nơi rồi. Đợi mọi người tụ tập đông đủ, chúng ta sẽ đi gặp gia chủ một lượt.” Quản gia Lưu đi tới bên cạnh Vũ Thanh đạo trưởng, khom người nói.

“Còn một người nữa ư?” Vũ Thanh cau mày hỏi.

“Đúng vậy, người này cũng đến từ thành phố Giang Thành, hắn là truyền nhân của  Âm Dương thế gia. Có thể là Vũ Thanh đạo trưởng cũng biết, người đó là Lôi Phong Vân, con trai cả của Nhà họ Lôi ở Giang Thành. Nghe nói mấy nhà giàu ở bên cảng đảo đều mời hắn qua đó xem phong thuỷ cho, đây là một nhân vật rất giỏi. Mấy ngày trước bọn ta đã mời người của Nhà họ Lôi đến đây nhưng hắn lại ra ngoài, hai hôm nay mới trở về nên phải vất vả lắm mới mời được người đến đây đấy ạ.” Quản gia Lưu vội vàng giới thiệu.

Khi Vũ Thanh đạo trưởng nghe nói đến người này cũng không tỏ vẻ tức giận nữa.

Nhà họ Lôi cũng có chỗ đứng trong thành phố Giang Thành, tuy rằng uy danh ở Giang Thành không thể so với Nhà họ Tr4n nhưng không ai dám xúc phạm họ, dù sao cũng là một âm dương thế gia.

Người ta đồn rằng tổ tiên của Nhà họ Lôi đã từng tu đạo pháp ở Long Hổ Sơn, sau khi xuống núi thì định cư ở thành phố Giang Thành, nghề âm dương này đã được truyền qua mấy đời, đã tích luỹ được rất nhiều của cải cho Nhà họ Lôi.

Có thể mời người nhà họ Lôi ra tay, phi phú tức quý, bởi đơn giản là những người bình thường không thể mời nổi họ với mức giá đó.

Ở thành phố Giang Thành, có thể nói không có người trong ngành âm dương nào không biết đến Nhà họ Lôi.

Đương nhiên Vũ Thanh đạo trưởng cũng không ngoại lệ.

Lúc này, quản gia bảo hạ nhân dâng trà lên nhưng chỉ bưng một chén trà cho Vũ Thanh đạo trưởng và hiệu trưởng Vương chứ chẳng thèm ngó ngàng gì đến Cát Vũ.

Cát Vũ không hề quan tâm, ánh mắt cứ nhìn về một hướng nào đó của biệt thự, bởi vì yêu khí phát ra từ đó là mạnh nhất.

Đợi khoảng hai mươi phút, quản gia Lưu đã trả lời một cuộc gọi, thông báo cho Tr4n Trạch San rồi vội vàng chạy ra khỏi biệt thự.

Không lâu sau, quản gia Lưu cùng một người bước vào.

Người đàn ông này trông khoảng ngoài ba mươi tuổi, mặc một bộ vest đứng đắn, trên tay cầm một chiếc hộp gỗ. Chiếc hộp gỗ kia có phong cách rất cổ xưa, hẳn là đã rất lâu rồi, trên mặt chiếc hộp còn có một hình vẽ âm dương.

Cát Vũ liếc mắt nhìn người nọ, thầm nghĩ người này hẳn là người của nhà họ Lôi gì đó.

“Tiểu thư, Lôi tiên sinh đến rồi…” Quản gia Lưu vừa đón tiếp người kia vào nhà, vừa mừng rỡ nói với Tr4n Trạch San.

Cuối cùng một nụ cười cũng nở trên khuôn mặt băng giá của Tr4n Trạch San, nàng ta bước tới, vòng eo thon thả uyển chuyển đi về phía người của nhà họ Lôi.

“Lôi đại ca… Cuối cùng ngài cũng tới rồi, có ngài ra tay, chắc chắn ông nội của ta sẽ được cứu.” Tr4n Trạch San kích động nói.

Lôi Phong Vân khẽ gật đầu, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm, giơ tay nhìn chiếc đồng hồ Rolex trên cổ tay rồi lạnh lùng nói: “Thời gian của ta rất gấp, lát nữa còn phải đi một nơi khác nữa, các ngươi hãy mau chóng đưa ta đi gặp Tr4n lão gia tử đi.”

“Lôi tiên sinh… chuyện này cũng đừng vội, để ta giới thiệu với ngươi một người.”

Sau khi nói xong, quản gia Lưu bèn nhìn về phía Vũ Thanh đạo trưởng giới thiệu: “Vị này chính là Vũ Thanh đạo trưởng, cũng đến đây để chữa bệnh cho gia chủ bọn ta.”

Lôi Phong Vân sầm mặt lại: “Nếu đã mời người đến thì sao lại còn mời ta đến đây làm gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc