MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

“Nếu người nhà họ Lôi các ngươi không tới Đông Thành cướp mối làm ăn với ta, thì liệu ta sẽ ra tay với các ngươi không? Người họ Lôi các ngươi cũng thật quá đáng, đã đến cướp mối làm ăn của ta, mà còn trắng trợn như thế, nếu ta không giáo huấn các ngươi một trận thì sau này trong nghề âm dương còn có quy củ nữa hay không đây?” Người đàn ông trung niên tức giận nói.

“Vị doanh nhân giàu có ở Đông Thành kia đã mời nhà họ Hà các ngươi, mà các ngươi không đi, nên họ mới đến mời nhà họ Lôi ta, vậy đâu phải là cướp chứ? Chẳng lẽ cả đời này các ngươi cũng chỉ làm ăn ở Đông Thành thôi sao?” Lôi Minh trả lời đầy mỉa mai.

Hai bên chỉ tay chửi bới lẫn nhau, bất ngờ người đàn ông trung niên đang được người ta đỡ kia bỗng há mồm phun ra một ngụm máu trên mặt đất, ngay lập tức kết thúc cuộc khẩu chiến giữa hai nhà.

Người nôn ra máu hẳn là người đã hạ thuật huyết trớ với Lôi Phong Vân.

Mặc dù Lôi Phong Vân rất yếu nhưng đã được người giúp việc đỡ và bước ra ngoài, vừa nhìn thấy người đàn ông đang nôn ra máu, Lôi Phong Vân nói với Cát Vũ đang ở bên cạnh: “Chính là ông ta, ngày đó ta vừa ra khỏi nhà của vị nhà giàu kia thì gặp ông ta. Ngay sau đó, vừa nói được vài câu thì ông ta đã xông tới túm tóc định đánh ta, cả hai cùng ra tay nhưng mới được vài chiêu thì ông ta đã giận dữ bỏ đi.”

“Trước khi đi, ông ta còn buông những lời cay nghiệt rằng sẽ khiến ta hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Không lâu sau khi về đến nhà, ta đã cảm thấy rất khó chịu... Người nhà họ Hà ra tay thật độc ác.”

Lôi Phong Vân nhìn đám người nhà họ Hà với vẻ mặt vô cùng căm giận.

Nhưng người của nhà họ Hà nhìn thấy người của nhà họ Lôi cũng như nước với lửa.

“Rốt cuộc là ai đã ra tay hạ thuật huyết trớ với em trai ta, mau giải ngay cho ta, nếu không Hà Đại Tráng ta sẽ khiến cả nhà họ Lôi các ngươi chôn theo cùng.” Người đàn ông trung niên kia nhìn thấy anh em của mình hộc máu, thì đau lòng mà chỉ vào Lôi Minh nói.

Lôi Minh hừ giọng: “Nhà họ Hà các ngươi hạ huyết trớ với bọn ta, là bọn ta tự nghĩ cách hoá giải, các ngươi có bản lĩnh thì tự tìm cao nhân hoá giải, liên quan gì đến nhà họ Lôi bọn ta chứ? Các ngươi đi đi, nhà họ Lôi bọn ta không chào đón các ngươi đâu.”

“Vậy thì không cần phải nói nữa, nếu người nhà họ Lôi đã không cứu người thì ta đây sẽ lấy mạng của các ngươi.” Hà Đại Tráng bước tới vài bước, độc ác nói.

“Được, xem ra các ngươi quyết tâm muốn gây phiền phức cho nhà họ Lôi ta rồi, vậy ra tay đi, chúng ta dựa theo quy củ giang hồ, đấu pháp hay tỷ thý vũ lực đây?” Lôi Minh nói.

“Chúng ta văn trước võ sau, hãy thể hiện bản lĩnh của ngươi đi.” Hà Đại Tráng nói xong, đột nhiên lấy ra mấy lá cờ có màu sắc khác nhau từ sau lưng ra, nắm chặt chúng trong tay.

Lôi Minh cũng từ bên này đứng lên, bước tới trước mấy bước, lấy từ trên người ra một thanh kiếm gỗ đào.

Chỉ trong vài giây, hai người đã giao chiến, Hà Đại Tráng ném lá cờ trong tay xuống, trên mặt đất đột nhiên lưu chuyển một làn khí tức màu trắng, bao vây nơi cách chỗ Lôi Minh đang đứng khoảng ba bốn thước.

Lôi Minh giật mình, biết đối phương đã bày trận, lại còn là một sát trận nữa.

Một lúc sau, Hà Đại Tráng của nhà họ Hà kia chợt kết khởi pháp quyết, miệng niệm chú ngữ, sau đó quát to: “Trận khởi!”

Vừa dứt lời, một luồng hắc khí xuất hiện từ một lá cờ đen cắm trên mặt đất, tạo thành một luồng gió cuồng bạo, chém về phía Lôi Minh.

Thanh kiếm gỗ đào trong tay Lôi Minh loé lên, ông ta chém về phía trận gió màu đen kia, nhưng lại bị trận gió ấy làm cho thân hình chấn động, phải lui về phía sau mấy bước.

Sau đó, một luồng khí màu vàng xuất hiện từ một lá cờ vàng ngay sau lưng Lôi Minh, lại tạo thành một trận cuồng phong, tiếp tục hướng về phía Lôi Minh mà giết.

Bóng dáng Lôi Minh không ngừng lập lòe di chuyển bên trong trận pháp, ông ta vung thanh kiếm gỗ đào trong tay lên chống lại những cơn gió cuồng bạo, có vẻ như hơi gặp khó khăn.

Tất cả mọi người trong nhà họ Lôi nhìn Lôi Minh đang bị mắc kẹt trong trận pháp thì không khỏi lo lắng, không ngờ người nhà họ Hà lại lợi hại đến vậy.

Cát Vũ cũng đang xem xét thủ đoạn của nhà họ Hà, hắn chắc chắn đối phương chính là đệ tử Mao Sơn, không thể sai được.

Thủ đoạn mà Hà Đại Tráng sử dụng vừa rồi cũng là một trong những thuật pháp của Mao Sơn, được gọi là Ngũ Kỳ Sát Trận.

Chỉ dùng năm loại màu sắc khác nhau vẽ ký hiệu trên lệnh kỳ, dùng sức của ngũ hành để hình thành trận gió có thể giết người, từ đó lấy mạng sống của đối thủ.

Nhưng tu vi của đối phương quá yếu, sức mạnh của trận gió chưa đủ, nếu là Cát Vũ thi triển thủ đoạn như vậy, thì chỉ cần pháp trận vừa mở ra là trận gió thứ nhất đã chém Lôi Minh thành hai đoạn rồi.

Tu vi của đối phương vẫn chưa đủ sức nên chỉ miễn cu0ng có thể dùng Ngũ Kỳ PhápTrận này. Đệ tử của Mao Sơn trải khắp Hoa Hạ, rất nhiều gia tộc nổi tiếng là chi nhánh của Mao Sơn, có thể là người từ Mao Sơn đi ra, bất kể họ ở đâu đều có thể dựa vào những thứ mà họ đã học được để có được chỗ đứng. Trong những năm qua, rất nhiều đệ tử Mao Sơn đã gửi con cái đến Mao Sơn tu luyện, nhưng phần lớn sẽ không gửi chúng đến Mao Sơn, mà truyền lại những gì họ đã học được cho con cái. Đây gọi là đệ tử ngoại môn của Mao Sơn.

Nhìn thấy thủ đoạn của đối phương, Cát Vũ bất lực lắc đầu, xem ra bản lĩnh của nhà họ Hà học của Mao Sơn không tới nơi tới chốn rồi.

Trong Ngũ Kỳ Sát Trận, trận gió càng ngày càng dày đặc, chúng liên tục đánh vào Lôi Minh. Lúc đầu Lôi Minh dùng kiếm gỗ đào có thể chống lại, nhưng về sau không chống lại được nữa nên đã lấy ra mấy lá bùa màu vàng ném ra, tạo thành hàng rào phòng hộ che chắn trước mặt mình. Nhưng hàng rào này cũng khó ngăn cản trước những trận gió mạnh mẽ kia, chỉ vài trận thổi qua là những tấm lá chắn liền vỡ vụn.

Hà Đại Tráng kết chỉ pháp quyết, quát lớn: “Ngũ Kỳ Sát Trận, hợp lực giảo sát!”

Vừa dứt lời, cùng lúc đó, năm khí tức năm màu ngưng tụ thành một trận gió đồng loạt đánh về phía Lôi Minh.

Lôi Thiên Kiều đang đứng bên cạnh Cát Vũ đã kích động nắm lấy cánh tay hắn, run giọng nói: “Vũ ca… mau nghĩ cách cứu cha ta đi.”

Bây giờ ngay cả Lôi Thiên Kiều cũng nhận ra cha của cô cũng không phải là đối thủ của nhà họ Hà.

Nhưng Cát Vũ vẫn đứng ở nơi đó bất động, cũng không tỏ vẻ gì. Đúng lúc này,  Lôi Kinh Vũ vẫn một mực im lặng đã lách mình nghiêng tới trước, hướng đến bên trong Ngũ Kỳ Sát Trận, tung ra một lá bùa màu xanh lam. Một tiếng ầm vang lên, một lửa màu xanh lam nổ tung toé 

Bình luận

Truyện đang đọc