MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Cát Vũ mỉm cười với hiệu trưởng Vương, nụ cười có phần ẩn ý khiến ông ta vô cùng lo lắng.

Tuy nhiên ông ta vẫn mời Cát Vũ vào văn phòng, Cát Vũ không khách sáo mà đi thẳng đến ghế sô pha ngồi xuống.

Hiệu trưởng Vương vội vàng rót trà cho Cát Vũ, sau khi nhìn thấy bản lĩnh của Cát Vũ ở nhà họ Trần thì hiệu trưởng Vương đã hoàn toàn bị thuyết phục và coi Cát Vũ như một vị thần.

Đùa sao, một con rắn lớn như vậy lại chỉ chém một nhát kiếm đã bay đầu, ngay cả Nhà họ Lôi cũng không giải quyết được, thế mà đến tay Cát Vũ lại dễ dàng vô cùng.

“Đội trưởng Cát, lần này ngài đến tìm ta, chắc là có chuyện gì đúng không?” Hiệu trưởng Vương đặt tách trà trước mặt Cát Vũ rồi nói.

“Đúng vậy, có một chuyện, hơn nữa còn rất quan trọng.” Cát Vũ nghiêm mặt nói.

Nhìn thấy sắc mặt của Cát Vũ, hiệu trưởng Vương tái mặt, ông ta chột dạ ngồi xuống bên cạnh Cát Vũ.

“Ông biết chuyện đã xảy ra đêm qua, đúng không?” Cát Vũ hỏi.

“À, ta biết rồi, đội bảo vệ đã thông báo cho ta.” Hiệu trưởng Vương lật đật nói.

“Biết thì tốt, vậy thì sự việc cũng đơn giản thôi. Ta tới đây để hỏi ông, trường đại học Giang Thành có chuyện gì vậy? Sư phụ ta cứ phải sắp xếp ta đến đây để làm bảo vệ, hiệu trưởng Vương có thể nói cho ta biết để còn chuẩn bị thật tốt được không?” Cát Vũ trầm giọng nói.

Hiệu trưởng Vương sửng sốt rồi ngây người nói: “Vấn đề gì… Ta cũng không biết.”

Hiệu trưởng Vương bối rối, biện giải nói: “Đội trưởng Cát… ta thật sự không biết. Mười mấy năm rồi ta đã không gặp Trần Duyên Chân Nhân, nếu không phải ngài mang đến một phong thư thì ta cũng không biết ngài là đồ đệ của ông ấy, nào biết được ông ấy sắp xếp ngài ở đây là có dụng ý gì…”

Cát Vũ là người tu đạo, chắc chắn biết nhìn thấu tâm can, biểu hiện và hành động của hiệu trưởng Vương lúc này rõ ràng là nói dối, nhất định ông ta phải biết nguyên do.

Nhưng hiệu trưởng Vương không chịu nói, cũng không thể ép ông ta nói ra, thực sự là rất khó.

Ngay lúc Cát Vũ còn chưa biết làm gì thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Cát Vũ nói: “Ông nghe điện thoại trước đi.”

Hiệu trưởng Vương cảm thấy như được đại xá, nhanh chóng lấy điện thoại di động trên người ra, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, ông ta nói: “Đội trưởng Cát, không phải điện thoại di động của ta đang đổ chuông, mà là của ngài.”

Cát Vũ sững sờ một lúc, sau đó mới nhớ tới chuyện mình có điện thoại di động, thật sự vẫn chưa quen.

Từ khi Trần Trạch San đưa cho hắn chiếc điện thoại này, nó vẫn chưa đổ chuông, đột nhiên có điện thoại truyền đến nên hắn hơi bối rối, nhanh chóng lấy điện thoại ra xem thì là Chung Cẩm Lượng gọi.

Sau khi bắt máy, Cát Vũ nói: “Làm gì vậy? Có phải ngươi thử xem điện thoại của ta có gọi được không chứ gì? Lát về ta sẽ xử lý ngươi.”

“Không phải đâu Vũ ca, có người tới tìm ngươi. Mau đến xem đi, trời ạ, là một chiếc siêu xe đấy. Đang đứng trước cổng này, chỉ đích danh muốn tìm ngươi.” Chung Cẩm Lượng kích động nói.

“Siêu xe ư?”

Cát Vũ khó hiểu, nghĩ thầm mình vừa đến Giang Thành được mấy ngày, có ai lại lái siêu xe đến tìm mình được chứ. Nếu là Trần Trạch San thì không thể nào, nàng ta vẫn còn ở trong trường mà.

Nghĩ xong, Cát Vũ không khỏi cảm thấy vui mừng trong lòng, nhanh chóng nghĩ ra là ai, vội đứng dậy nói với Chung Cẩm Lượng: “Được rồi, ngươi bảo hắn chờ đi, ta sẽ đến ngay.”

“Đội trưởng Cát phải đi à?” Hiệu trưởng Vương thở phào nhẹ nhõm, áp lực đột nhiên được giảm xuống.

Cát Vũ đáp lại và từ từ rời khỏi văn phòng hiệu trưởng Vương, đi thẳng đến cổng trường.

Vì Hiệu trưởng Vương không chịu mở miệng nên Cát Vũ không còn cách nào khác là tự mình điều tra từ từ.

Sau khi Cát Vũ rời đi, hiệu trưởng Vương nhanh chóng đóng cửa phòng lại, suy sụp ngồi xuống ghế sô pha, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Trời ơi, chẳng lẽ trường học không còn thái bình nữa hay sao? Mười năm trước Trần Duyên Chân Nhân cũng không có cách diệt trừ quỷ vật, xem ra lại sắp có mạng người trong trường bị hại rồi…”

Đã mười phút trôi qua kể từ khi Cát Vũ quay lại phòng bảo vệ ở cổng trường, mọi người của phòng bảo vệ đã chặn kín cổng, như thể họ đang thảo luận điều gì đó.

Khi Cát Vũ đến, các nhân viên bảo vệ lần lượt quay đầu lại, nhìn Cát Vũ và gọi đội trưởng Cát một cách nồng nhiệt.

“Vũ ca, ta không lừa ngươi chứ, ngươi xem đi, là một siêu xe đấy. Đây là xe gì nhỉ? Logo trên xe là một con người nhỏ, có hai chiếc cánh nhỏ ở phía sau...” Chung Cẩm Lượng nói.

“Đồ ngốc, đúng là không có văn hoá, đây không phải là một chiếc Rolls-Royce sao? Rất đáng giá đấy.” Lý Quý tỏ vẻ mặt chán ghét nói.

“Ai tìm ta thế?” Cát Vũ liếc mắt nói.

Lúc này, một người đàn ông trung niên từ trong chiếc ô tô sang trọng bước tới, trông chưa tới năm mươi tuổi, đeo kính vàng, đi tới trước mặt Cát Vũ và nói rất lịch sự: “Là đội trưởng Cát phải không, ta là quản gia của chủ tịch Triệu, ngài cứ gọi ta là lão Mã được rồi. Chủ tịch Triệu bảo ta lại đây mời ngài qua đó ạ.”

Cát Vũ đã đoán được đó là ai, nhưng hắn vẫn cố tình nói: “Chủ tịch Triệu nào nhỉ? Hình như ta không biết chủ tịch Triệu, mà không phải ai mời ta đi thì ta đều phải đi đâu.”

Quản gia Mã hoảng sợ nói: “Đội trưởng Cát, ngài đúng là hay quên mà, chiều hôm qua ngài đã gặp được chủ tịch Triệu ở Dược Tiên Trang mà. Đó chính là Triệu Siêu của tập đoàn Siêu Việt, bảo ta qua đây mời ngài qua đó.”

Cát Vũ giả vờ nhớ ra: “Ồ, ra là hắn…”

“Đúng đúng đúng… Chính là chủ tịch Triệu của bọn ta.” Quản gia Mã vui mừng, vội vàng nói.

“Thực xin lỗi, ta không quen với chủ tịch Triệu của các ngươi, hơn nữa còn từng đánh nhau, ta sẽ không đi đâu.” Cát Vũ lạnh lùng nói.

Quản gia Mã tái mặt, đau khổ nói: “Đội trưởng Cát, ngài nhất định phải đi. Chủ tịch Triệu đã căn dặn cho dù thế nào cũng nhất định phải mời ngài qua.”

“Ta không đi. Lúc đó ta đã nói với chủ tịch Triệu của các ngươi là hắn phải đích thân đến tìm ta, nếu không ta sẽ không đi.” Cát Vũ dứt khoát nói.

Quản gia Mã càng thêm khó xử, định nói thêm gì đó nhưng Cát Vũ đã xua tay: “Đừng nói nữa, bảo hắn đích thân tới đi, có nói gì cũng vô dụng.”

Quản gia Mã đành bất lực thở dài, thôi đành phải quay về nói với chủ tịch Triệu vậy.

Sau khi quản gia Mã lên chiếc xe Rolls-Royce, các nhân viên bảo vệ đứng ở cổng đều sững sờ nhìn Cát Vũ với vẻ không thể tin được.

Má ơi, Cát Vũ thật sự rất ghê gớm, chủ tịch của tập đoàn Siêu Việt đưa siêu xe đến đón còn không đi, lại còn muốn đích thân chủ tịch Triệu đến, cho dù là thị trưởng của thành phố Giang Thành cũng không có được vinh dự này.

Bình luận

Truyện đang đọc