MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Trong ký túc xá bảo vệ, Cát Vũ vừa thay bộ đồng phục bảo vệ do thư ký Trương đưa cho, đang ngắm mình trong gương.

Khỏi phải nói, bộ đồng phục bảo vệ này khá vừa vặn, mặc vào người của Cát Vũ cứ trông như được may đo theo yêu cầu vậy. Dáng người của Cát Vũ vốn đã không tệ, hàng năm tu hành vẫn duy trì hình thể hoàn mỹ, vừa đến độ hai mươi, đương lúc tuổi trẻ thanh xuân, khuôn mặt cương nghị, mày nhỏ mắt sáng, lại phối với bộ đồng phục vừa người này, cũng thể hiện phần nào khí chất đặc biệt.

Khi Cát Vũ đang say sưa ngắm mình trong gương, hắn chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ trên hành lang. Nhìn lại thì thấy chính là những nhân viên bảo vệ hắn gặp ở cửa lúc chiều đang đi tới.

Lý Quý bước nhanh về phía trước, cười hơ hớ nói: "Ái chà, chúc mừng chúc mừng... Đội trưởng Cát, chuyện lúc chiều thật sự xin lỗi, mong rằng đội trưởng Cát ngàn vạn lần đừng để ở trong lòng. Lý Quý ta đặc biệt lại đây bồi tội cho ngài."

Cát Vũ cười tủm tỉm liếc nhìn Lý Quý, trong lòng không khỏi lóe lên suy nghĩ. Đi theo bên cạnh lão già kia mấy năm nay, hắn đã học được rất nhiều thứ. Ngũ Mạch Đạo gia: Sơn, Y, Mệnh, Tương, Bốc, hắn đều tinh thông mọi thứ. Bản lĩnh quan sát lời nói và biểu cảm đương nhiên không phải là vấn đề. Vừa thấy tướng mạo của Lý Quý này đã thấy không giống như là người dễ chung sống.

Chiều nay nhìn thấy mấy nhân viên bảo vệ ở cổng đều nghe theo Lý Quý, sai đâu đánh đó, liền biết người này là đội trưởng đội bảo vệ ban đầu. Bây giờ hiệu trưởng Vương đã bổ nhiệm hắn làm đội trưởng đội bảo vệ mới, thay thế vị trí của hắn ta. Tên nhóc này lại đến đây bồi tội cho mình, phỏng chừng là chồn chúc Tết gà, không có ý gì tốt.

Mặc dù vậy, Cát Vũ vẫn cười nói: "Không có gì đâu, từ giờ chúng ta sẽ là đồng nghiệp rồi. Ta đã sớm không nhớ hôm nay đã xảy ra chuyện gì nữa rồi."

"Đội trưởng Cát thật là rộng lượng. Hôm nay Lý Quý ta làm chủ, mời đội trưởng Cát đi ăn cơm, xem như bồi tội cho ngài. Mong rằng đội trưởng Cát sẽ nể mặt, cũng cho các huynh đệ một cơ hội nữa để làm quen lại với ngài."

"Đúng đó, đội trưởng Cát nhất định phải đi nha. Về sau bọn ta còn nhờ đội trưởng Cát chiếu cố các huynh đệ nữa đấy." Vương Toàn ở một bên nhanh chóng phụ họa.

Vừa nói đến ăn cơm, Cát Vũ đúng là thấy có chút đói bụng. Cả ngày hôm nay đều gấp rút lên đường, ngay cả cơm trưa cũng không ăn, vừa lúc thuận tiện nhìn xem Lý Quý này muốn giở trò gì.

“Được, được, bây giờ đi thôi.” Cát Vũ vẫn là vẻ mặt vô hại với cả người lẫn vật như trước.

Nghe được Cát Vũ đồng ý, trong lòng Lý Quý nhất thời vui mừng khôn xiết, thầm nghĩ nếu tên nhà quê ngươi dám giành chức vị đội trưởng đội bảo vệ của ta, ông đây sẽ khiến cho ngươi chịu không nổi, Hồng Môn Yến tối hôm nay sẽ để cho tên nhà quê ngươi hoàn toàn biến mất khỏi Đại học Giang Thành!

Con phố ăn vặt gần Đại học Giang Thành đông đúc xe cộ và người qua lại.

Hai bên đường có rất nhiều quầy bán đồ ăn vặt cũng như một số quán ăn vừa và nhỏ. Thông thường, sinh viên Đại học Giang Thành cũng thích kiếm đồ ăn và đi mua sắm ở phố ăn vặt này.

Bên cạnh Lý Quý có một vài nhân viên bảo vệ, cùng Cát Vũ đến một quầy bán thịt nướng rồi dừng lại.

"Đội trưởng Cát, hay là chúng ta ăn ở đây đi? Ta biết ông chủ tiệm thịt nướng này, tay nghề rất tuyệt. Ta và các huynh đệ thường xuyên ăn xiên nướng và uống bia tươi ở đây." Lý Quý cười nói.

"Được, khách theo chủ. Đội trưởng Lý nói ở đây thì ở đó, cứ chọn nơi này đi." Cát Vũ cười nói.

Nói rồi, cả nhóm tìm một chỗ ngẫu nhiên và ngồi xuống. Chẳng mấy chốc, ông chủ đi lên tiếp đón, nói vài câu với nhân viên bảo vệ, vừa nhìn đã biết là bọn họ đến đây khá thường xuyên.

Trong khi mấy người Lý Quý gọi món, Cát Vũ liếc mắt nhìn xung quanh. Trên con đường này, quán ăn này xem như khá có quy mô, phía trước cửa hàng thịt nướng bày mấy chục cái bàn, khách hàng phần lớn là sinh viên của Đại học Giang Thành. Tốp năm tốp ba, uống chút rượu, ăn thịt nướng và trò chuyện luyên thuyên, bầu không khí rất hài hòa, dường như không có gì đặc biệt.

Tuy nhiên, khi ánh mắt Cát Vũ rơi vào trên một bàn ăn cách đó không xa, trước mắt không khỏi sáng lên. Hắn nhìn thấy trên bàn có bảy tám người đang ngồi, trong đó có một cô gái rất xinh đẹp, làn da tinh tế nõn nà, vô cùng mịn màng, đôi mắt to rất có biểu cảm, khuôn mặt trái xoan, khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn, đường nét khuôn mặt rất thanh tú. Cô gái mặc áo phông trắng và quần đùi denim, đặc biệt là đôi chân dài thon thả trơn bóng, vô cùng hút mắt, thân thể lại có lồi có lõm, bên trong nét trong sáng còn mang theo vẻ hoạt bát. Cát Vũ vừa liếc mắt nhìn qua lập tức không muốn dời mắt nữa.

Nhìn thấy gái xinh cỡ này, oán hận của Cát Vũ với lão già kia lại nhỏ đi vài phần, nghĩ rằng lão già có lương tâm, sắp xếp mình vào bên trong trường đại học có mỹ nữ như mây thế này cũng xem như không đối xử tệ bạc với mình rồi.

Giờ phút này, trước mặt cô gái có một cái bánh kem lớn cùng mấy ngọn nến mới thắp sáng bên trên. Xung quanh nàng có mấy chàng trai cô gái vây quanh, tất cả đều giống sinh viên, hẳn là bạn học của cô gái kia tổ chức sinh nhật cho nàng.

Nhìn thấy ánh mắt của Cát Vũ ở trên người cô gái trong chốc lát, Lý Quý cười he he nói: "Đội trưởng Cát, cô gái đó xinh không?"

"Cô gái tên là Tô Mạn Thanh, là tân hoa hậu giảng đường của trường Đại học Giang Thành năm nay. Vừa đến trường Đại học Giang Thành báo danh đã gây chấn động mạnh. Các chàng trai theo đuổi nàng ấy nhiều lắm, không chỉ có mấy cậu ấm nhà giàu có mà còn có rất nhiều con ông cháu cha. Chỉ là ánh mắt Tô Mạn Thanh cực cao, chưa từng coi trọng ai."

"Ngươi có nhìn thấy nam sinh ngồi bên cạnh nàng ấy không? Đó là Tống Hồng Viễn, con trai của ông chủ Tống chủ chợ hải sản thành phố Giang Thành, gia sản hơn một chục triệu tệ. Hôm nay không dễ dàng gì mới nhờ được người bạn cùng phòng của Tô Mạn Thanh hẹn nàng ấy đi chơi, chúc mừng sinh nhật cho nàng ấy. Đại mỹ nữ như vậy, chúng ta cũng chỉ có thể nhìn thôi. Đội trưởng Cát đừng nghĩ nhiều nữa, khà khà..." Lý Quý cười nói.

Đi theo bên cạnh lão già kia nhiều năm như vậy, chưa có người nào là Cát Vũ chưa từng gặp. Đừng nói là gia sản hơn một chục triệu, ngay cả ông chủ lớn với tài sản mấy tỷ, khi nhìn thấy hai thầy trò bọn họ cũng phải khách khí thôi.

Không bao lâu sau, món thịt xiên và rau xào mà Lý Quý gọi đã được bưng ra bàn. Lý Quý rót đầy rượu cho Cát Vũ rồi bảo mọi người uống bia dùng bữa.

Cát Vũ vừa uống một hớp bia thì đột nhiên có một nhóm đàn ông vạm vỡ từ phố ăn vặt đi ra, có bảy tám người đang đi về phía họ. Đám người vạm vỡ này mang vẻ mặt dữ tợn, có mấy người đeo sợi dây chuyền vàng to, có người còn có hình xăm trên người, thoạt nhìn đã biết là xã hội đen, không nên trêu chọc.

Những người này vừa đi vừa la mắng, lệ khí trên người rất nặng. Các sinh viên của trường Đại học Giang Thành này dường như rất sợ những người này, đều lần lượt tránh ra, ánh mắt nhìn về phía những người này cũng tràn ngập vẻ hoảng sợ.

Lý Quý đang rót rượu cho Cát Vũ không khỏi nhếch mép nở nụ cười khẩy khi thấy nhóm người này đi tới.

Cát Vũ ơi Cát Vũ, đừng trách Lý Quý ta thủ đoạn độc ác. Đây đều là do ngươi tự tìm lấy thôi!

Bình luận

Truyện đang đọc