MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Mặc dù vậy, Lôi Minh vẫn rất khách sáo nói: "Cát tiên sinh, chắc chắn ngài vẫn chưa ăn tối. Chuyện về con trai ta không vội, vẫn nên chờ dùng bữa tối xong rồi nói sau."

Cát Vũ có thể thấy rằng mặc dù từ trên xuống dưới nhà họ Lôi đều vô cùng khách sáo với hắn, nhưng vẫn hết sức lo lắng về chuyện của Lôi Phong Vân. Dù sao mạng người lớn hơn trời, không phải chuyện đùa, bất cứ lúc nào cũng có thể chết người.

Nhà họ Lôi có lẽ đã cố gắng hết sức mà vẫn không giải quyết được nên mới tìm đến mình.

Một bữa cơm ăn lúc nào mà lại chẳng được, cứu người vẫn là quan trọng hơn.

“Không cần, sau khi cứu người xong lại ăn cơm cũng không vội. Bây giờ ta vẫn chưa vội.” Cát Vũ cho nhà họ Lôi một bậc thang, điều này lập tức khiến người nhà họ Lôi cảm kích vô cùng.

Lôi Minh ngàn ân vạn tạ Cát Vũ, rồi đưa hắn lên lầu hai của biệt thự.

Vừa bước lên lầu, Cát Vũ ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt đọng trên chóp mũi.

Sau khi mở cửa phòng, Lôi Minh dẫn Cát Vũ đến đầu giường, tức thì nhìn thấy Lôi Phong Vân nằm bất động ở đó, bên cạnh giường có một cái xô sắt, trong cái xô còn dính một ít máu.

Còn có một người phụ nữ trung niên giống như người hầu ngồi xổm trên đầu giường Lôi Phong Vân.

Đã mấy ngày rồi không gặp Lôi Phong Vân, lần trước khi nhìn thấy Lôi Phong Vân ở nhà họ Trần, hắn ta vẫn còn là một thanh niên rất sung sức, hiện tại trông Lôi Phong Vân đã gầy đi rất nhiều, hốc mắt sâu hoắm, quầng thâm rất đậm, hơi thở rất yếu, cảm giác sẽ lìa đời bất cứ lúc nào.

Người này thoạt nhìn như bị bệnh nan y.

Cát Vũ chỉ liếc nhìn một cái đã nhìn ra hắn ta bị người khác động tay chân. Thuật pháp giết người thường vô hình, không nhìn thấy, không chạm được, cho dù có chỉnh chết người đó cũng không có ai quan tâm. Dù bạn có báo cảnh sát thì cũng phải có người tin tưởng mới được.

“Ông có biết tại sao hắn lại trở nên như thế này không?” Cát Vũ nhìn về phía Lôi Minh.

"Ta cảm thấy chắc đã kết thù với nhà họ Hà ở thành phố Đông Thành. Đông Thành cũng là một thành phố của tỉnh Nam Giang. Ngày hôm trước, con trai ta đồng ý lời mời đến thành phố Đông Thành một chuyến, để xem phong thủy tại nhà cho một doanh nhân giàu có ở Đông Thành. Doanh nhân kia trước đó là người đã mời người nhà họ Hà đi xem, không biết vì nguyên nhân gì mà người nhà họ Hà không đi, chậm trễ mất một ngày, nên doanh nhân giàu có đó mới tìm đến nhà họ Lôi."

"Khi con trai ta đi ra từ trong nhà của doanh nhân giàu có kia, nó tình cờ gặp người của nhà họ Hà tới đây. Người ta hay nói, cùng nghề là oan gia. Con trai ta cãi nhau với người của nhà họ Hà vài câu. Đối phương nói người của nhà họ Lôi không tuân thủ quy củ, chạy một quãng đường xa như vậy đến thành phố Đông Thành để cướp mối làm ăn của nhà họ Hà. Con trai ta lại giải thích là do doanh nhân giàu có đó mời bọn h,ọ nhưng bọn họ lại không tới nên mình mới tới, không phải là nửa đường hớt tay trên. Thế này không xem như là phá hỏng quy củ."

"Hai bên bất đồng ý kiến, động tay động chân. Sau vài chiêu, người của nhà họ Hà nổi giận đùng đùng mà bỏ đi. Còn con trai sau khi về nhà thì trở nên như thế này. Cát tiên sinh, ngài mau xem thử, rốt cuộc đối phương đã giở trò gì trên người con trai ta rồi?" Lôi Minh nói với vẻ mặt khẩn cầu.

Cát Vũ đáp lại, chẳng trách Lôi Phong Vân lại trúng chiêu. Một nhà hào phú ở nội thành vốn đã không nhiều, mời bọn họ xem phong thủy thì ít nhất cũng phải mấy chục vạn tệ, thậm chí mấy trăm vạn tệ. Giành mối làm ăn của người khác thì tức là cắt đứt con đường tiền tài của người khác, bị người ta dùng thủ đoạn là hợp tình hợp lý.

Chỉ là thủ đoạn của đối phương hơi quá tàn nhẫn, chỉnh Lôi Phong Vân đến nỗi suýt chết, thế này thì có phần không nói nổi rồi.

Cát Vũ cúi người đi tới trước mặt Lôi Phong Vân, vừa định đưa tay ra kiểm tra. Lúc này Lôi Phong Vân đột nhiên ngồi dậy, há miệng hộc ra một búng máu tươi, phun hết vào trong cái xô sắt bên cạnh.

Vừa nhìn thấy Lôi Phong Vân nôn ra máu, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng đi tới, ôm lấy Lôi Phong Vân, vừa khóc vừa nói: "Con của ta... Con bị sao vậy..."

“Bà mau tránh ra, đừng làm chậm trễ Cát tiên sinh cứu người. Bây giờ không phải lúc để khóc.” Lôi Minh kéo người phụ nữ trung niên kia ra. Người phụ nữ khóc sướt mướt, nhìn thoáng qua Cát Vũ, trong mắt tràn đầy vẻ không tin tưởng.

Nhà họ Lôi cũng hành nghề âm dương, có tiếng ở thành phố Giang Thành, thậm chí toàn tỉnh Nam Giang, vậy mà bọn họ cũng không giải quyết được, làm sao có thể trông cậy vào một bảo vệ nho nhỏ chưa tới hai mươi tuổi?

Cát Vũ không để ý đến ánh mắt của người phụ nữ này. Sau khi Lôi Phong Vân nằm xuống, hắn nhanh chóng duỗi tay ra, mở mí mắt của hắn ta kiểm tra, chỉ thấy con ngươi của Lôi Phong Vân co rút lại, phần lớn là tròng trắng, phía trên tròng trắng còn có mấy tơ máu máu đỏ chằng chịt, đây chắc chắn là triệu chứng của việc trúng đạo.

Sau khi xem xét, Cát Vũ rút tay lại và trầm giọng nói: "Không sai, hắn thật sự đã trúng đạo của người khác."

“Cát tiên sinh biết đó là loại tà thuật gì không?” Lôi Kinh Vũ cũng nói.

Cát Vũ vươn tay nắm lấy cổ tay Lôi Phong Vân, nhân tiện kiểm tra mạch đập, hơi thở có rối loạn, tà khí xâm nhập vào cơ thể, cộng với triệu chứng nôn ra máu trước đó, hắn có thể nhanh chóng phán đoán hắn ta đã trúng thuật Huyết Trớ của người khác.

Thuật pháp này có phần giống với Giáng Đầu Thuật ở Đông Nam Á, nhưng không phải là Giáng Đầu Thuật, mà ngược lại có hơi giống... thuật Mao Sơn!

Kỳ thật, Giáng Đầu Thuật ở Đông Nam Á được tách ra từ dòng Mao Sơn, nó đã được người tu hành ở Đông Nam Á cải tiến để khiến nó trở nên có lực sát thương và tà ác hơn.

Đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là thủ đoạn này thực sự giống với thủ đoạn của Mao Sơn. Phần lớn thuật pháp Mao Sơn là để cứu người, nhưng cũng có những pháp môn tu hành tà thuật. Những pháp môn tu hành tà thuật này chỉ dùng để làm tham chiếu cho các đệ tử Mao Sơn. Nếu sau này gặp phải loại tà thuật này, bọn họ cũng biết cách giải quyết.

Nếu có thể phá giải, vậy chắc chắn sẽ được sử dụng.

Không có thuật pháp tốt hay xấu, mấu chốt nằm ở con người, có người dùng thuật pháp để cứu người, số khác lại dùng thuật pháp để hại người.

Là một người thuộc bối phận chữ "Long" của Mao Sơn, Cát Vũ không khỏi chạnh lòng khi thấy có người sử dụng các thuật Mao Sơn để hãm hại người khác.

Ở Mao Sơn, tuyệt đối không được dùng tà thuật để làm hại người khác, nếu không sẽ bị khiển trách nghiêm khắc của Mao Sơn Hình Đường.

Chuyện này đã bị Cát Vũ bắt gặp, chắc chắn Cát Vũ phải để tâm.

Nhìn Cát Vũ đang sững sờ, Lôi Minh cho rằng Cát Vũ không nhìn ra Lôi Phong Vân đang ở trong tình trạng gì, vì vậy thận trọng hỏi: "Cát tiên sinh, ngươi có thể nhìn ra con trai ta trúng tà thuật gì không?"

Bình luận

Truyện đang đọc