MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Ngọc Hoàng Cung này là địa bàn của Đàm gia. Các cậu ấm con ông cháu cha thường xuyên đến Ngọc Hoàng Cung giải trí đều biết nơi này do người yêu nhỏ của Đàm gia là Đình tỷ trông coi.

Lý Hoa Khang bị Cát Vũ chỉnh đến nỗi nôn ngay tại chỗ, nên tâm trạng vốn đã trở nên hết sức phiền muộn, đột nhiên quản lý tên Biên Sĩ Hiên đến kính rượu cho hắn ta, nên cuối cùng cơn giận cũng không thể kìm nén được.

Chết tiệt, bị một bảo vệ quèn bắt nạt thì thôi đi, ngay cả quản lý nhỏ canh sân cũng tới làm phiền.

Ông đây đã tiêu hơn chục vạn trong Ngọc Hoàng Cung này, nhưng Đình tỷ chưa từng đến kính rượu. Một ông già đến đây thì có là cái thá gì đâu chứ?

Đó là lý do tại sao Lý Hoa Khang yêu cầu Đình tỷ ra mặt.

Sau khi bị Lý Hoa Khang thóa mạ một trận, Biên Sĩ Hiên sa sầm nét mặt, trong lòng tự nhiên không hài lòng, nhưng vẫn lễ phép nói: "Thưa ngài, hôm nay Đình tỷ có việc nên không thể tới đây. Ta là quản lý của Ngọc Hoàng Cung này, kính rượu cho ngài cũng giống như vậy."

Lý Hoa Khang say khướt liếc nhìn Biên Sĩ Hiên, cười khẩy một tiếng, đột nhiên giơ tay lên tát vào mặt Biên Sĩ Hiên một cái mà không hề báo trước, mắng to: "Một quản lý nho nhỏ mà cũng dám đến đây kính rượu cho ông đây, quay lại gọi Đình tỷ tới thì ta mới uống, mau chóng cút đi cho ta!"

Biên Sĩ Hiên bị tát một cái khiến thân thể lảo đảo, hai má tức khắc sưng đỏ. Ông ta che mặt, tức giận nói: "Mẹ nó, ngươi dám đánh ta, ngươi có biết đây là địa bàn của ai không?"

"Ông đây đánh ngươi thì làm sao? Một quản lý lý nhỏ mà cũng dám thị uy trước mặt ta. Mau cút đi, nếu không ta sẽ đánh ngươi nữa!"

Có vẻ như Lý Hoa Khang thực sự đã uống quá nhiều, còn làm bộ đứng lên muốn đánh nữa.

Biên Sĩ Hiên hung ác trừng mắt nhìn Lý Hoa Khang, sau đó xoay người rời đi. Trong phòng này có rất nhiều người, nếu thật sự xảy ra đánh nhau thì bản thân ông ta nhất định sẽ chịu thiệt. Chút năng lực quan sát ấy ông ta vẫn phải có.

“Ngươi chờ đó cho ta, lát nữa sẽ cho ngươi đẹp mặt!” Lúc rời đi, Biên Sĩ Hiên chỉ vào Lý Hoa Khang và nói một cách đầy sát khí.

“Giỏi, ta chờ ngươi, ngươi kêu người tới thử xem. Ta xem ai dám động đến Lý đại thiếu ta!” Lý Hoa Khang trào phúng.

Biên Sĩ Hiên đóng sầm cửa lại và rời đi, để lại một căn phòng đầy người đang ngớ ra.

Lá gan của Lý Hoa Khang lớn thật đấy! Đây là địa bàn của Đàm gia, thế mà hắn ta cũng dám đánh người của Đàm gia. Nếu chuyện này đến tai Đàm gia, Lý Hoa Khang nhất định không thể chịu nổi.

Sau khi sửng sốt một lát, Tống Hồng Viễn vừa nãy bị Lý Hoa Khang nôn đầy người bước tới, run giọng nói: "Lý ca, ngươi đã gây chuyện lớn rồi. Vừa rồi ngươi đánh người của Đàm gia, bây giờ phiền phức lớn rồi."

"Chỉ là một quản lý nhỏ mà thôi. Ngươi nghĩ một nhân vật lớn như Đàm gia sẽ ra mặt cho một quản lý nhỏ sao? Yên tâm đi, một lát nữa Đình tỷ nhất định sẽ tới xin lỗi ta." Lý Hoa Khang không lo lắng chút nào.

"Đúng đó, Tiểu Tống, ngươi nghĩ nhiều quá rồi. Một quản lý nhỏ muốn đánh thì cứ đánh thôi. Buổi tối hôm nay chúng ta đã tiêu gần hai mươi vạn tệ ở Ngọc Hoàng Cung rồi. Ngươi cảm thấy Đình tỷ sẽ đắc tội một khách hàng lớn như chúng ta, chỉ vì một quản lý nhỏ không?" Lữ Ngọc Long châm một điếu thuốc lá, dửng dưng nói.

"Đừng sợ, Đình tỷ có quan hệ rất tốt với cha ta. Nếu thực sự có chuyện gì, ta gọi một cuộc điện thoại qua cho cha ta là chuyện này sẽ êm đẹp thôi. Hôm nay là sinh nhật của Đồng Đồng, không thể vì một quản lý quèn mà làm hỏng hết hứng thú của mọi người. Chúng ta hát tiếp đi." Phạm Hạ cũng vỗ nguc nói.

Cha của Phạm Hạ là cục trưởng cục vệ sinh thành phố Giang Thành, là người làm quan. Chưa nói đến Đình tỷ, ngay cả Đàm gia cũng phải nể mặt vài phần. Ngộ nhỡ người của Đàm gia thật sự muốn động vào bọn họ, chỉ cần một cuộc điện thoại, địa bàn của Đàm gia sẽ bị đóng cửa để chấn chỉnh.

Lúc này, Phạm Hạ đã tràn đầy khí thế, hoàn toàn quên mất tình huống xấu hổ bị Cát Vũ làm cho hoảng sợ trước đó.

...

Trong một căn phòng riêng siêu sang trọng khác ở Ngọc Hoàng Cung, Đàm gia đang ngồi trên ghế sofa bọc da.

Đối diện với ông ta là một người đàn ông ăn mặc như một đạo sĩ, mặc áo choàng đạo sĩ màu xanh lam, tóc hoa râm, dưới môi có một chòm râu dài, rất có phong phạm tiên phong đạo cốt.

Phía sau Đàm gia là một người đàn ông to khỏe cao gần hai mét, cơ bắp cuồn cuộn, đứng sừng sững đằng sau ông ta. Tuy nhiên hình như người đàn ông này bị thương, một bên tay bị quấn băng vải, bó thạch cao, treo trên cổ.

Người này chính là Ô Nha bị Cát Vũ đánh gãy một tay cách đây không lâu, phía sau là hơn chục người đàn ông vạm vỡ mặc vest đen.

Bên cạnh người có dáng vẻ đạo trưởng, còn có một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy dài màu đen, đang cẩn thận luyện tập trà với đạo trưởng bên cạnh.

Lý do tại sao Đình tỷ không đi kính rượu cho Lý Hoa Khang vừa rồi, là vì cô ta đang ở đây để chăm sóc vị khách quý này của Đàm gia.

“Hàn Vân đạo trưởng, lần này ta tìm ngài đến đây là vì cần ngài giúp ta một việc. Giá cả chúng ta có thể bàn bạc.” Đàm gia cầm một tách trà đưa cho Hàn Vân đạo trưởng, khách khí nói.

"Có thể nhận được lời mời của Đàm gia, bần đạo vô cùng vinh hạnh. Nhưng theo bần đạo biết thì Đàm gia là người một tay che trời ở thành phố Giang Thành này. Có người nào lại có gan lớn đắc tội đến Đàm gia mà còn cần bần đạo ra tay thế?” Hàn Vân đạo trưởng cầm lấy ly trà, nhấp một ngụm rồi nói.

"Cũng không phải là một nhân vật lợi hại gì lắm. Người này là một nhân viên bảo vệ canh cổng của trường đại học, nhưng hắn có chút bản lĩnh, dường như còn biết được một chút thuật âm dương. Ngươi xem tênvệ sĩ này bên cạnh ta đi, hắn xuất thân từ bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, bị nhân viên bảo vệ đó đánh một quyền đã gãy tay. Ta cũng thật sự không còn cách nào khác nên mới cầu cứu chỗ Hàn Vân đạo trưởng."

Hàn Vân đạo trưởng ngẩng đầu liếc mắt nhìn cơ thể cường tráng như trâu của Ô Nha, sắc mặt hơi thay đổi, trầm giọng nói: "Có thể đánh gãy cánh tay của người anh em này chỉ trong một quyền, thủ đoạn này ít nhất cũng là trình độ của công pháp nội gia điên phong, xem ra thật đúng là không phải một nhân vật đơn giản."

"Đâu chỉ thế, tên bảo vệ nhỏ đó thật rất đáng sợ. Không những đánh gãy tay ta mà còn khiến người ta bất ngờ phát điên, ôm cột đèn đập đầu đến nỗi đầu rơi máu chảy. Ta nghĩ chắc chắn là hắn biết được một số thủ đoạn tà môn, bằng không cũng không đến nỗi như thế..." Ô Nha nói với nỗi sợ hãi còn vương.

"Hừ, chỉ là một chút tài mọn thôi. Có thể khiến cho người ta đột nhiên phát điên, chẳng qua là thu hút quỷ vật chiếm hữu thân thể, khống chế thân thể của ai đó mà thôi." Hàn Vân đạo trưởng có chút khinh thường nói.

"Hàn Vân đạo trưởng, bảo vệ nhỏ này khinh người quá đáng, đánh người của ta hết lần này đến lần khác. Nếu ta không cho hắn biết tay, thì sau này làm sao ta còn có chỗ đứng ở thành phố Giang Thành chứ? Vẫn xin Hàn Vân đạo trưởng nhất định phải ra tay mới được..." Đàm gia lại lễ phép nói.

Bình luận

Truyện đang đọc