MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Tên này chưa bắt được Tô Mạn Thanh vẫn chưa chịu thua, định tiến lên kéo cánh tay Tô Mạn Thanh. Lúc này Cát Vũ vẫn im lặng từ nãy giờ chợt đưa tay ra chặn lại, trầm giọng nói: “Người ta đã nói không đi rồi, ngươi còn ở đây vướng tay vướng chân làm gì vậy, có cần mặt mũi nữa không đây?”

Nãy giờ tên áo hoa vẫn chẳng xem Cát Vũ ra gì, nhìn thấy hắn và Tô Mạn Thanh đi với nhau đã ghen ghét trong lòng, ngứa mắt từ lâu rồi. Nghe Cát Vũ nói mình như thế, đôi mắt ti hí loé lên, liếc nhìn Cát Vũ, nham hiểm nói: “Ngươi là cái thá gì, chuyện của lão tử cần ngươi quản sao?”

“Ta là ai ngươi không biết sao?” Cát Vũ vì muốn chọc tức tên mặc áo hoa mà đã kéo Tô Mạn Thanh từ phía sau ra, rồi ôm lấy bả vai của cô, sau đó nhìn hắn ta bằng ánh mắt khiêu khích.

Từ trước tới giờ Cát Vũ chưa từng chủ động chạm vào Tô Mạn Thanh, nhưng lần này cô được Cát Vũ ôm vào lòng, thân thể không khỏi khẽ run lên, tim đập loạn nhịp. Lần đầu tiên cô cảm nhận được lồng nguc của Cát Vũ êm ái như thế, khiến người ta yên tâm đến vậy.

Có Cát Vũ bên cạnh, cứ như thể chuyện lớn lao đến mấy cũng hoá thành chuyện nhỏ nhặt, đối với hắn, mọi chuyện đều có thể thể giải quyết dễ dàng.

Đương nhiên không ai biết những suy nghĩ thầm kín của Tô Mạn Thanh, mà tên mặc áo hoa kia đã giương cung bạt kiếm với Cát Vũ.

Cửa xe BMW lại mở ra, có ba người lần lượt bước xuống, tất cả đều ở độ tuổi hai mươi, chúng bao vây Cát Vũ và Tô Mạn Thanh lại.

“Một tên bảo vệ nhỏ nhoi mà cũng dám kiêu ngạo trong thôn của chúng ta à, lá gan cũng không nhỏ nhỉ?” Một thanh niên cầm cây côn, không ngừng gõ nhịp trong tay, nhìn Cát Vũ bằng ánh mắt u ám.

“Vũ ca, chúng ta đi thôi, đừng để ý đến bọn họ.” Tô Mạn Thanh lúng túng nói.

“Không sao đâu, đừng sợ, có ta ở đây.” Cát Vũ cúi đầu liếc nhìn Tô Mạn Thanh, khóe miệng nở nụ cười.

“Nhóc con! Đừng giả bộ trước mặt ta, mau quỳ xuống dập đầu tạ tội, lão tử sẽ tạm tha cho ngươi một mạng.” Tên áo hoa độc ác nói.

“Ta chỉ lạy trời, lạy đất, lạy sư phụ, chứ chưa lạy một tên nào như ngươi, ngươi là cái thá gì chứ?” Cát Vũ khinh thường nói.

“Mẹ nó, muốn chết hả, lên cho ta!” Tên áo hoa vừa kêu, lập tức mấy người cầm côn trong tay hướng về phía Cát Vũ. Một tay Cát Vũ ôm lấy Tô Mạn Thanh, tay kia vung lên, chỉ nghe thấy mấy tiếng bốp bốp liên tiếp. Sau đó mấy tên thanh niên bao vây Cát Vũ đều bị bay ra ngoài, lăn mấy vòng trên mặt đất, toàn thân dính đầy bùn, trông thật thảm.

Tên áo hoa chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt quá, mấy tên đồng bọn của hắn ta đều nằm la liệt trên mặt đất, hắn ta sợ đến mức tái mặt, chỉ sững sờ đứng đó: “Chết tiệt.. thì ra là biết võ…”

“Ngươi không phục sao? Nếu không phục thì lên thử xem.” Cát Vũ mỉm cười nói.

Đúng là tên áo hoa kia vẫn không phục, hắn ta thò tay lấy cây gậy bóng chày từ trong xe, định đập vào đầu Cát Vũ.

Nếu là nắm đấm của người bình thường mà bị cây gậy bóng chày này đánh trúng, thì chắc chắn sẽ bị gãy xương, nhưng ngay lúc đó, Cát Vũ đã bùng nổ linh lực. Cây gậy kia đập vào nắm đấm của Cát Vũ đã bị vỡ tan tành, biến thành một đống bột vụn. Tên áo hoa run lẩy bẩy, cảm giác như cây gậy đập vào một cục sắt, không những vậy mà còn có một luồng sức mạnh cường đại đánh ngược lại về phía hắn ta.

Nửa cây gậy vụt ra khỏi tay không nói, mà ngay cả lòng bàn tay của hắn ta cũng bị rách tả tơi, máu chảy ròng ròng.

Tên áo hoa nhe răng trợn mắt, bịt vết thương nơi lòng bàn tay rồi hoảng sợ nhìn Cát Vũ. Má ơi, tên này có phải là người không vậy, chỉ bằng một cú đấm mà đã đánh nát cây gậy sao?

Với một cú đạp ga, chiếc xe như bay đi mất hút.

Sau khi cả đám người kia đã bỏ đi, Cát Vũ mới thả Tô Mạn Thanh ra và hỏi: “Những người này là ai vậy?”

Bất ngờ bị Cát Vũ thả ra, Tô Mạn Thanh có vẻ luyến tiếc, cô nhìn chiếc xe BMW ở phía xa, sợ hãi nói: “Tên áo hoa đó là con trai của trưởng thôn, tên là Lý Phó Cường, học chung từ thời tiểu học, từ nhỏ đã bắt nạt ta, lên cấp hai còn theo đuổi ta nữa, nhưng ta không thèm để ý đến hắn. Mỗi lần được nghỉ là hắn đều đến quấy rối ta, nhưng cha ta cũng chẳng dám làm gì, vì hắn là con của trưởng thôn, chỉ có chú hai của ta dám nói hắn mấy câu. Giờ chú hai không còn nên hắn càng được dịp làm càn.”

“Ta còn tưởng là ai, thì ra là con trai của trưởng thôn. Chẳng qua là mấy tên lưu manh trong thôn mà thôi, đừng sợ. Nếu hắn còn dám đến gây chuyện, ta sẽ xử đẹp bọn chúng.” Cát Vũ không hề sợ mà nói, xong lại định đưa Tô Mạn Thanh về nhà ăn cơm, ăn no xong lại tính đến chuyện bạch hổ đoạn sát cục kia.

Nhưng Tô Mạn Thanh lo lắng nói: “Vũ ca, chắc chắn hắn ta sẽ tới gây rắc rối cho ngươi. Trưởng thôn này là một người có quyền rất lớn, nghe nói còn nhận thầu công trình, có rất nhiều công nhân dưới trướng, kinh doanh được một món tiền kha khá. Gần đây thôn bọn ta có thể sẽ phá bỏ di dời đi nơi khác, nên trưởng thôn rất có quyền hành, rất nhiều người đều nịnh bợ ông ta, ta sợ ông ta sẽ gây bất lợi cho cha mẹ ta.”

Cát Vũ nhướng mày, nghĩ rằng một trưởng thôn lại có quyền hành đến vậy à?

Tuy nhiên, hắn vẫn an ủi Tô Mạn Thanh: “Không sao đâu, có ta ở đây, nếu chúng đến thì ta sẽ có cách xử đẹp chúng.”

Hai người nói xong bèn cùng nhau về nhà.

Cha mẹ Tô đã chuẩn bị xong bữa trưa và đang đợi hai người họ về.

Thấy hai người vừa về, cha mẹ Tô vội vàng ra đón bọn họ vào ăn cơm.

Cát Vũ cũng đã đói bụng, đi dạo một vòng quanh thôn một hồi lâu mới tìm được một ít manh mối, đợi lát nữa ăn cơm xong sẽ đi về phía bạch hổ đoạn sát cục xem thử.

Cả nhà đang ăn cơm, mới ăn được nửa chừng đã nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn từ ngoài sân vọng đến.

“Tô lão đại, ngươi cút ra đây cho ta!” Một giọng nói tức giận từ trong sân truyền đến.

Tô Thành Nghiệp đang nhấm nháp chiếc bánh hấp, nghe thấy tiếng động thì giật mình, vội đặt đồ trong tay xuống rồi bước ra ngoài. Cát Vũ vừa nghe là biết có chuyện không hay, liếc mắt nhìn Tô Mạn Thanh rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa bước ra sân đã thấy một người đàn ông cao to, trạc năm mươi tuổi, theo sau là mười mấy người cầm xẻng cuốc đứng đầy sân nhà Tô Mạn Thanh.

Tên mặc áo hoa ban nãy cũng ở bên cạnh người đàn ông, khi Cát Vũ vừa đi ra, hắn ta chỉ vào Cát Vũ mà hung dữ nói: “Cha, chính hắn đã đánh con, tay con sắp bị hắn đánh gãy rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc