MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Sắc mặt của Vũ Thanh đạo trưởng nhất thời biến thành màu tím đen, nếu còn không cứu chữa, e rằng sẽ khó mà giữ lại mạng sống.

Cứu mạng người cũng là chuyện tích lũy công đức, mặc dù Vũ Thanh đạo trưởng đi giả danh lừa bịp khắp nơi, nhưng cũng không đến nỗi phải chết, nên Cát Vũ định cứu lão ta.

Tr4n Trạch San thấy quản gia Lưu đặt Vũ Thanh đạo trưởng xuống sàn, rồi đẩy hết trách nhiệm lên người Cát Vũ thì khẽ cau mày, rồi thúc giục: “Quản gia Lưu, ông vẫn nên đưa Vũ Thanh đạo trưởng tới bệnh viện đi, người giúp việc bị cắn lần trước là được đưa tới kịp thời mới có thể sống sót, nếu còn chậm trễ, e rằng Vũ Thanh đạo trưởng sẽ phải bỏ mạng đấy.”

Ngoài hiệu trưởng Vương ra thì mọi người có mặt tại đây đều không cho rằng Cát Vũ có thể cứu sống Vũ Thanh đạo trưởng, tất nhiên Tr4n Trạch San cũng không ngoại lệ, nhưng nàng ta cũng không thể trơ mắt đứng nhìn Vũ Thanh đạo trưởng cứ thế bỏ mạng ở nhà họ Tr4n.

Quản gia Lưu nhận được lời căn dặn của Tr4n Trạch San thì hung hăng lườm Cát Vũ, rồi căn dặn Tiểu Đạo Đồng định cùng nhau kéo Vũ Thanh đạo trưởng ra ngoài, nhưng Cát Vũ lại xua tay nói: “Không được nhúc nhích, Vũ Thanh đạo trưởng cần phải cấp cứu ngay tức khắc, nếu đưa tới bệnh viện sẽ không kịp mất.”

“Ngươi chỉ là một bảo vệ, đừng có mà được voi đòi tiên, nếu ngươi không có bản lĩnh gì cứ đừng đứng đây khoe mẽ, tiểu thư nhà bọn ta cũng không muốn ngươi khó xử, nếu ngươi không giúp gì được mau tránh ra xa, cho đỡ vướng tay vướng chân.”

Quản gia Lưu tức giận nói, rồi cùng Tiểu Đạo Đồng khiêng Vũ Thanh đạo trưởng ở dưới sàn lên.

“Hai người mau đặt ông ta xuống.” Giọng điệu của Cát Vũ vẫn vô cùng lạnh nhạt, nhưng lại mang theo vẻ uy nghiêm không thể nghi ngờ.

Quản gia Lưu và Tiểu Đạo Đồng đều sợ đến mức đứng im tại chỗ, ngơ ngác nhìn về phía Cát Vũ, ngay cả Tr4n Trạch San cũng hơi ngạc nhiên, bọn họ cũng không biết tại sao lúc Cát Vũ nói ra câu này, đáy lòng bọn họ lại dâng lên lòng kính nể đối với Cát Vũ.

Mặc dù Cát Vũ nói câu này rất lạnh nhạt, nhưng lại chút thủ đoạn, có thể chấn động tinh thần, nếu Cát Vũ dùng hết sức lực, quát lớn một tiếng, có lẽ mọi người có mặt ở đây đều chấn động đến mức thất khiếu chảy máu.

Bây giờ cứu người mới là quan trọng, nên Cát Vũ cũng không phí lời với bọn họ, mà dứt khoát lấy mấy châm bạc trên người ra, nhanh chóng đâm mười mấy cây châm bạc vào những huyệt quan trọng khắp người Vũ Thanh đạo trưởng, sau khi đâm mười mấy cây châm bạc này, thoạt nhìn sắc mặt xanh tím của Vũ Thanh đạo trưởng sắp phải toi đời đã nhạt đi rất nhiều, nguc cũng từ từ phập phồng.

Quản gia Lưu đã ở nhà họ Tr4n rất nhiều năm, lão ta đã đi theo Tr4n Nhạc Thanh mấy chục năm rồi, từng gặp rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn, cũng như trung y tài ba nổi tiếng. Sau khi nhìn thấy thủ pháp châm cứu của Cát Vũ, quả thật chẳng hề thua kém mấy trung y tài ba kia, khiến trong lòng quản gia Lưu không khỏi sinh nghi, chẳng lẽ bảo vệ trẻ tuổi này thật sự là người rất có bản lĩnh hay sao?

“Ông mau bưng một cái chậu tới đây.”

Sau khi châm cứu lên người Vũ Thanh đạo trưởng xong, Cát Vũ chẳng hề ngẩng đầu lên nói.

Quản gia Lưu vội đáp một tiếng, rồi đi tới bên cạnh, bưng chậu rửa mặt tới để bên cạnh Vũ Thanh đạo trưởng.

Cái chậu này vừa được đặt xuống, cổ họng của Vũ Thanh đạo trưởng bỗng cuộn trào, rồi nôn ra một đống máu màu đen vào trong chậu, lão ta nôn suốt mấy phút, tất cả đều là máu đen, còn có cả máu tươi, cuối cùng là mấy ngụm chất lỏng màu xanh lục, coi như tính mạng của Vũ Thanh đạo trưởng đã được Cát Vũ kéo về từ quỷ môn quan.

Hơn phân nửa chậu rửa mặt là đồ bẩn, mùi hôi xộc vào mũi.

Thấy sắc mặt của Vũ Thanh đạo trưởng đã trở lại bình thường, nhưng trông có vẻ vẫn còn hơi tái nhợt, mọi người có mặt tại đây đều vô cùng kinh ngạc.

“Ta đã sớm nói với các ngươi rồi, đội trưởng Cát là người thật sự có bản lĩnh, lần này các ngươi đã tin rồi chứ?” Hiệu trưởng Vương thấy Cát Vũ ra tay cứu sống Vũ Thanh đạo trưởng thì nhất thời dương dương tự đắc nói.

Quản gia Lưu và Tr4n Trạch San liếc nhìn nhau, hơi á khẩu không nói nên lời, không biết phải trả lời thế nào, cho đến bây giờ bọn họ vẫn không tin tưởng cho lắm, không ngờ một bảo vệ trường đại học lại có bản lĩnh cao siêu khiến người khác cải tử hoàn sinh như thế.

Nhưng sự thật đang được bày ra trước mắt bọn họ, khiến bọn họ không thể không tin.

“Chỉ là chút thuật trung y đơn giản mà thôi, hoàn toàn chẳng có gì lạ, dùng châm bạc chặn các huyệt quan trọng lại, để ngăn độc tố khuếch tán đến tim mạch, sau đó để chất độc chảy ngược về dạ dày rồi nôn ra ngoài, rất nhiều trung y đều biết y thuật này, chứ chẳng có gì cao siêu ở đây, Lôi mỗ cũng hiểu biết sơ về phương diện này.” Lôi Phong Vân liếc nhìn Cát Vũ, hơi khinh thường nói.

“Ngươi nói nghe đơn giản như vậy, tại sao lại không cứu người? Mà vẫn luôn khoanh tay đứng ngoài quan sát.” Hiệu trưởng Vương giận dữ chất vấn.

“Nếu lúc nãy ta không kéo ông ta ra khỏi miệng ông cụ Tr4n, thì ông ta đã sớm bị cắn chết rồi, không có bản lĩnh lớn mà dám nhận công việc này, đạo trưởng chó má gì chứ, chẳng qua chỉ là tên giả danh lừa bịp mà thôi.” Lôi Phong Vân hừ lạnh nói.

“Cát... Cát huynh đệ... đa... đa tạ ngươi vừa mới cứu mạng, bằng không cái mạng già này đã mất rồi...” Cuối cùng Vũ Thanh đạo trưởng cũng từ từ có được chút sức, cảm kích nhìn về phía Cát Vũ.

Cát Vũ định nói gì đó thì phía sau bỗng truyền đến tiếng rống, rồi đến tiếng xích sắt ầm ầm.

Mọi người vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ông cụ Tr4n bị Vũ Thanh đạo trưởng chọc giận đang nổi điên lên, kéo căng dây xích.

Tiếng “răng rắc” vang lên, không ngờ xích sắt thô to trói một cánh tay đã bị ông cụ Tr4n kéo đứt.

Ông cụ Tr4n khắp người đều là vảy rắn màu xanh lục đã thoát được một cánh tay, cơ thể bắt đầu nhảy múa ở trên giường, giống hệt một con rắn lớn màu xanh lục đang chuyển động cơ thể.

Lúc nãy lão ta bị Vũ Thanh đạo trưởng giội lên người bằng máu chó đen, sau đó còn dùng kiếm gỗ đào lắc lư bên cạnh lão ta, cuối cùng còn nôn hết thứ dơ bẩn trong người lão ta đã hoàn toàn chọc giận ông cụ Tr4n.

Một khi xích sắt bị kéo đứt thì hậu quả sẽ không thể lường trước được.

Chứng kiến cảnh tượng này, quản gia Lưu và Tr4n Trạch San đều thay đổi sắc mặt, đồng loạt nhìn về phía Lôi Phong Vân.

Lúc này, Lôi Phong Vân là cứu tinh duy nhất của bọn họ.

“Lôi đại ca, ngài mau nghĩ cách cứu ông nội của ta đi.” Tr4n Trạch San khẩn cầu nói.

Lôi Phong Vân sa sầm mặt, vội đặt vali gỗ đang xách trong tay xuống sàn, rồi lấy ra một thanh đoản kiếm được khắc vô số phù văn ở bên trong, nhất thời rạch đứt lòng bàn tay, sau đó nhỏ máu tươi lên trên mặt bảo kiếm. Bảo kiếm đó khẽ hiện lên một tia sáng trắng, rồi hắn ta chỉ về phía ông cụ Tr4n nói: “Yêu nghiệt to gan, có bản pháp sư ở đây, còn không mau hiện hình, bằng không ta sẽ giết ngươi.”

Rõ ràng lời uy hiếp của Lôi Phong Vân không hề có tác dụng gì đối với đồ dơ bẩn trên người ông cụ Tr4n, ngược lại còn khiến nó nổi điên hơn, bên tai lại vang lên tiếng giòn giã, một dây xích nữa lại bị kéo đứt.

Bình luận

Truyện đang đọc