MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Một khi người chết bị chảy máu thất khiếu thì chỉ có hai tình huống có thể dẫn đến hiện tượng này. Một là bị trúng kịch độc bởi các chất độc cực mạnh như thạch tín hoặc hạc đỉnh hồng, hai là linh hồn bị cu0ng bức hút ra khỏi cơ thể.

Hiện tại Cát Vũ không rõ chú của cô là chết trong trường hợp nào, nên nghiêm nghị nói: “Đã tra rõ chú của cô chết như thế nào chưa?”

Tô Mạn Thanh nghẹn ngào một lúc, mãi mới bình tĩnh lại, giọng nói vẫn còn run run: “Cha nói với ta là chú ra sau núi chơi, uống rượu rồi không cẩn thận bị ngã đập đầu vào tảng đá chết… Ngày hôm sau mới có người phát hiện ra, lúc ấy đã tắt thở rồi, hơn nữa lúc ấy miệng vẫn còn há hốc như sợ hãi điều gì đó….”

“Ta nhớ rõ… vài ngày trước Vũ ca đã nhắc nhở ta rằng, trong nhà ta sẽ có người xảy ra tai nạn… Không ngờ lại xảy ra thật, còn là người chú thương yêu ta nhất nữa.” Tô Mạn Thanh lại sắp khóc.

“Được rồi được rồi... đừng khóc nữa, ta cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ. Nếu người ngã từ trên núi xuống thì không thể nào ngã tới mức chảy máu thất khiếu được, nhiều lắm là chảy máu không ngừng ở một vùng đầu thôi. Nếu cô lo lắng thì ta có thể về với cô xem thử, cô thấy thế nào?” Cát Vũ nghiêm mặt nói.

Điều mà Tô Mạn Thanh chờ đợi chính là lời nói này của Cát Vũ, bởi vì Tô Mạn Thanh cảm thấy chuyện này quá kỳ quái. Chú của cô mới ngoài ba mươi tuổi mà đã chết như thế này, cô không thể chấp nhận được, khi nghe cha nói tình hình như thế, cô đã thấy vô lý nên nghĩ ngay đến Cát Vũ, bởi vì cô đã từng nhìn thấy Cát Vũ bắt ma, nên biết hắn có thể xử lý loại chuyện này, bởi vậy mới cố ý đến tìm hắn.

“Ừm, cảm ơn Vũ ca… Ta đã xin nhà trường cho nghỉ mấy ngày để về chịu tang, cha ta nói chiều nay sẽ đến đón ta, ngươi đi cùng không?” Tô Mạn Thanh hỏi bằng vẻ mặt mong chờ.

“Ừ, ta sẽ đi với cô. Cô cũng đừng quá đau lòng, chúng ta đi xem để biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Cát Vũ an ủi.

Vừa nói, cả hai vừa ở lại phòng bảo vệ một lúc, Cát Vũ còn gọi Chung Cẩm Lượng mua cho hắn và Tô Mạn Thanh hai suất cơm trưa, vừa vặn đã đến giờ ăn cơm.

Từ đêm qua Cát Vũ vẫn chưa ăn cơm nên hắn ăn rất ngon miệng, còn Tô Mạn Thanh đau lòng đến mức chỉ ăn vài miếng rồi thôi.

Sau khi hai người ăn xong cũng đã hơn hai giờ chiều, mà cha của Tô Mạn Thanh vẫn chưa tới đón cô.

Tô Mạn Thanh cảm thấy lo lắng, cô không phải người ở thành phố Giang Thành, mà ở thành phố An Thành cách đây tám mươi km, không xa nơi này lắm. Sáng nay lúc mười giờ, cha cô đã gọi điện thoại bảo sẽ lập tức lên đường, lẽ ra đã đến từ lâu rồi mới phải, vì thế cô mới gọi cho cha.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, Tô Mạn Thanh nói: “Cha, cha đang ở đâu vậy? Sao vẫn chưa đến ạ?”

“Ôi… cha xảy ra chút chuyện rồi, cũng không biết phải giải quyết thế nào nữa, vừa đến Giang Thành đã đụng phải xe của người ta, giờ đang giải quyết đây…” Cha của Tô Mạn Thanh bất lực nói.

Trong quầy bảo vệ rất yên tĩnh, thính lực của Cát Vũ rất tốt nên có thể nghe thấy tiếng của cha Tô Mạn Thanh nói chuyện, hắn còn nghe có tạp âm trong điện thoại vọng ra: “Mẹ nó, ông già chết tiệt, đụng hư xe của ta rồi, ngươi có đền nổi không hả? Nếu hôm nay không ói ra năm mươi vạn thì đừng hòng rời khỏi đây.”

Cha của Tô Mạn Thanh khúm núm nói: “Xin lỗi, xin lỗi… Là tại ta, ta sẽ bồi thường…”

“Bồi thường con mẹ ngươi! Lão tử vừa mới mua xe đấy!”

Ngay sau đó là một cái tát bốp vào mặt, cha của Tô Mạn Thanh vội vàng nói: “Sao các ngươi lại dám đánh người hả, tại sao lại không nói lý lẽ như thế chứ?”

Chắc chắn Tô Mạn Thanh đã nghe rõ mấy lời này, cô lại suýt khóc lần nữa, vội nói: “Cha… cha đang ở đâu vậy? Con sẽ qua đó tìm cha.”

“Con gái, con không cần phải đến đây... Cha sẽ tự giải quyết...” Giọng nói lo lắng của cha Tô Mạn Thanh vang lên.

“Mẹ kiếp, lão già này thật đúng là cái đồ không ra gì! Ngươi đến siêu thị Đại Hoa đối diện mua cho ta bình nước, ta sẽ dạy dỗ lão già này một trận.”

Lúc này cha của Tô Mạn Thanh đã cúp điện thoại.

Tô Mạn Thanh gọi thêm vài cuộc nữa nhưng không có ai trả lời.

Hiện tại Tô Mạn Thanh cực kỳ lo lắng, nghe trong điện thoại thì giống như cha cô đang gặp khó khăn, còn bị đánh, khiến cô lo lắng bật khóc, lúc này lại chẳng biết phải làm gì.

“Đừng lo lắng. Ta nghe người nói chuyện trong điện thoại nói họ ở gần siêu thị Đại Hoa, chúng ta qua đó thôi.” Cát Vũ khuyên nhủ.

Tô Mạn Thanh không có ý kiến gì, người duy nhất có thể dựa vào chính là Cát Vũ, hắn đưa Tô Mạn Thanh đi gọi một chiếc taxi ở ngay cổng trường, rồi chạy thẳng đến nơi gần siêu thị Đại Hoa.

Hai mươi phút sau, từ xa họ đã nhìn thấy mấy tên thanh niên đầy vẻ lưu manh đang đẩy một người đàn ông trung niên, bên cạnh có hai chiếc xe, một chiếc là Volkswagen màu đen, một chiếc là xe thể thao mới tinh. Hai chiếc xe ô tô tông vào nhau, đèn pha của chiếc xe thể thao màu đỏ bị đập vỡ tung tóe khắp nơi.

Tô Mạn Thanh lập tức nhận ra người đàn ông trung niên đó là cha mình, vội vàng chạy về phía ông rồi đứng chắn trước mặt cha mình, Cát Vũ cũng bước tới.

Khi đến nơi thì thấy mấy tên thanh niên kia đều khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc loè loẹt, nhìn như kẻ du côn lêu lổng. Một trong những thanh niên đó còn nhuộm tóc màu tím, trông cực kỳ kiêu ngạo, không ngừng mắng chửi cha của Tô Mạn Thanh.

Còn hai má của cha Tô Mạn Thanh đỏ bừng và sưng tấy, hình như là đã bị đánh.

“Đụng xe thì đi bảo hiểm là được rồi, các ngươi dựa vào đâu mà đánh người chứ?” Tô Mạn Thanh tức giận nói.

“Đi bảo hiểm có đền nổi không hả? Chiếc xe này của lão tử vừa lấy từ cửa hàng về, năm trăm vạn đó, còn chưa kịp lấy biển số đã bị lão già kia đụng hư rồi. Cô nói xem chuyện này tính sao đây?” Tên đàn ông tóc tím nói với vẻ bừng bừng tức giận, trong khi hắn ta tiếp tục nhìn quét qua cơ thể Tô Mạn Thanh, cổ họng không kiềm được mà nuốt nước bọt ừng ực.

Má ơi, người đẹp này thực sự là báu vật mà, thanh thuần xinh xắn, vóc dáng đẹp chuẩn.

“Lượng ca, con gái của lão già này đẹp quá, nếu lão ta không có tiền thì có thể cho con gái đến gán nợ được đấy, ha ha…” Một tên mặt rỗ ở bên cạnh tên tóc tím nở nụ cười d4m đãng.

Bình luận

Truyện đang đọc